Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Nàng nhẹ giọng nói:
“Dận Không, người nọ thật đáng ghét, chuyện gì cũng nhắm vào ngươi.”
Chẳng biết từ bao giờ, cách xưng hô của nàng chuyển thành Dận Không, ta cảm thấy buồn cười nói:
“Người nhắm vào ta chỉ sợ là không chỉ có một mình hắn.”
Thác Bạt Lục Châu nói:
“Chúng ta để lễ vật ở lại, trở về Tuyên Thành có được hay không? Chẳng hiểu vì sao, trong lòng ta luôn có sự bất an...”
Ta cười nói:
“Chúng ta mới tới Hán đô được hai ngày, ta còn chưa mang nàng đi xem phong cành nơi đây.”
Ta xoay người hướng võ sĩ đi theo nói:
“Các ngươi về trước đi, ta và Vương phi đi dạo xung quanh một lát.”
Mấy tên võ sĩ vâng lệnh, ta giao cả xe ngựa cho họ, cùng Thác Bạt Lục Châu đi tới phương hướng của con sông Xuân Thủy.
Nổi danh nhất Hán đô không chỉ có con sông Xuân Thủy trăng hoa, mà chậm rãi đi tản bộ trên đường phố bên sông cũng là một loại thi vị.
Chút tức giận vừa nãy của Thác Bạt Lục Châu đã sớm tiêu tan thành mây khói, nàng như con chim nhỏ nép vào người ta, sau một hồi do dự, ta mới cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
Trong lòng ta không khỏi đắc ý, tiểu nha đầu này quả nhiên là đã tới tuổi hoài xuân, cầm bàn tay nhỏ bé mịn màng của nàng, thấy hai hàng lông mày của nàng rủ xuống, e thẹn vô cùng.
Trong lòng ta nhộn nhạo vô cùng, có lẽ là Lục Châu đã chủ động biểu thị tình ý đối với ta.
Nàng ôn nhu nói:
“Cô mẫu ngươi cấu ngươi còn đau hay không?”
Ta lắc đầu nói:
“Nếu như nàng không đề cặp tới, ta đã quên mất rồi.”
Thác Bạt Lục Châu nói:
“Trở về ta sẽ giúp ngươi dùng rượu thuốc rửa vết thương, một thời gian sau là vết thương sẽ phục hồi như lúc ban đầu.”
Ta gật đầu, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, Thác Bạt Lục Châu cúi đầu thấp hơn, đường cong trên cổ giống như một con thiên nga mỹ lệ.
Vóc người của nữ tử Bắc Hồ vốn cao hơn so với nữ tử Trung nguyên, Lục Châu mặc dù mới mười ba tuổi thế nhưng thân thể đã phát dục hoàn mỹ, tuy rằng bộ ngực vẫn còn nhỏ, nhưng mà chính vì nó nhỏ và đơn thuần lại càng làm động lòng người.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng có ngày ta không nhấc nổi mình.”
Chúng ta chậm rãi bước chậm trên đường, mùi thơm của các cửa hàng ăn ở hai bên lan vào mũi, thanh âm của những người bán hàng rong vang lên liên tiếp.
Chúng ta hoàn toàn chìm đắm trong sự vui vẻ thoải mái, rồi tạt vào ven đường gọi hai chén thịt bò miến nóng hổi, Thác Bạt Lục Châu chưa bao giờ được ăn vặt như thế này, đôi mắt đẹp hưng phấn tỏa ra quang mang lấp lánh.
Khi đưa miến vào trong miệng, chúng ta cảm nhận được vị cay cay của tiên hương, trên trán chúng ta đều chảy mồ hôi. Miến này mặc dù ngon, nhưng mà nó khiến cho Thác Bạt Lục Châu chảy nước mắt vì cay.
Ta lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán của nàng, Lục Châu bị ta làm như vậy thì mắc cỡ, khuôn mặt ửng hồng, giống như một nụ hoa hải đường, càng thêm có vẻ kiều diễm.
Nhìn thấy người qua đường ai ai cũng trong tâm trạng vui vẻ, trong lòng ta cảm thán, thấp giọng nói:
“Sẽ có một ngày, ta mang lại cho bách tính Đại Khang sự vô ưu vô lo này.”
Thác Bạt Lục Châu gật đầu nói:
“Ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể làm được!”
Từ trong ánh mắt của nàng tỏa ra sự sùng bái và ái mộ.
Ta mỉm cười nói:
“Không nên dùng ánh mắt sùng bái này nhìn ta, bằng không ta sẽ mơ mộng mất thôi.”
Thác Bạt Lục Châu thấp giọng nói:
“Ngươi là trượng phu của ta, cũng là kiêu ngạo của ta...”
Ta ha hả nở nụ cười, nhưng khi thấy ánh mắt thuần khiết của nàng, thì nụ cười dần dần biến mất, hai tay của chúng ta bất giác nắm chặt lấy nhau...
Trời đổ mưa bụi, chúng ta mua một cái ô thêu hoa ở ven đường, ta kéo cái ô ra, cùng Lục Châu đi dưới trời mưa. Người đi trên đường dần ít đi, đá xanh lát đường bị nước mưa gột rửa trở nên sáng bóng.
Lục Châu nhẹ giọng nói:
“Giang Nam mưa phùn không giống như Bắc Hồ, có vẻ như nó ôn nhu hơn rất nhiều.”
Ta mỉm cười nói:
“Luận ôn nhu, mưa phùn còn kém so với Lục Châu của ta.”
Lục Châu ngượng ngùng cười, dựa đầu vào vai của ta, nói:
“Chúng ta đi tới bờ sông Xuân Thủy có được không?”
Ta gật đầu, thừa dịp này cũng có thể cùng nàng hưởng thụ một chút hương vị kiều diễm.
Nhưng mà mưa không nhẹ nhàng như ta nghĩ, đúng như câu nói của Lý Mộ Vũ, mưa càng lúc càng nặng hạt, sự kiều diễm lãng mạn bây giờ đã sớm trở nên nặng hạt, thổi rách cả cái ô của ta.
Ta cũng Lục Châu nắm tay chạy vào trong Phong Vũ Đình (một loại đình tránh mưa thường hay xây dựng ở ven đường), người đi trên đường đã sớm không còn ai, sắc trời trở nên u ám, mưa to đã làm cả trời đất nhạt nhòa.
Ta thu hồi cái ô, vẩy vẩy nước mưa trên người, lúc nãy chỉ lo che cho Lục Châu, nên bây giờ người ta bị ướt nhiều chỗ, Lục Châu thấy thấy bộ dáng ướt nhẹp của ta, nhịn không được nở nụ cười.
Ta cô ý giả giọng hung dữ:
“Tiểu nha đầu, lại dám đùa ta, cẩn thận ta hung hăng giáo huấn nàng!”
Lục Châu bướng bỉnh chu miệng, dịu dàng nói:
“Phạt thi phạt đi, ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi hay sao?”
Nàng bật cái ô, bỗng nhiên xoay tròn.
Ta bất ngờ không kịp đề phòng bị những hạt nước mưa bắn lên trên mặt, cười hướng nàng đuổi theo, Lục Châu chạy vòng quanh trong Phong Vũ Đình, cuối cùng cũng bị ta bắt được, kéo vào trong lòng.
Thác Bạt Lục Châu ngẩng mặt lên cười, cái miệng hổn hển nhìn ta, ta có thể cảm nhận thấy tiếng tim đập kịch liệt của nàng.
Thấy đường cong mềm mại trên đôi môi của nàng, ta nhẹ nhàng hé miệng, hôn thật mạnh lên đôi môi anh đào đó.
Thân thể mềm mại của Thác Bạt Lục Châu run nhè nhẹ một chút, cái ô trong tay chậm rãi rơi ở trên mặt đất.
Ta luồn lưỡi vào trong miệng của nàng, liên tục tìm kiếm cái lưỡi thơm tho.
Hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, khi đầu lưỡi mềm mại tiếp xúc với lưỡi của ta, lập tức hoảng sợ né tránh, ta ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng cũng thành công bắt được, Lục Châu ngượng ngùng đáp lại.
Không biết qua bao lâu, chúng ta mới tách nhau ra. Thác Bạt Lục Châu mắc cỡ không dám nhìn ta, môi anh đào trải qua sự chăm sóc của ta càng trở nên mê người.
Nàng ôm lấy cánh tay ta, thân thể mềm mại tựa vào vai ta, biểu tình hạnh phúc vô cùng.
Ta trìu mến vuốt ve mái tóc dài của nàng nhẹ giọng nói:
“Thích không?”
Thác Bạt Lục Châu bỗng nhiên ôm chặt lấy ta, vùi mình vào trong ngực của ta, dịu dàng nói:
“Mắc cỡ chết người, sao ngươi lại có thể ở bên ngoài đối với ta như vậy.”
Ta ha ha phá lên cười.
Lục Châu đỏ mặt mà nói:
“Ta có thể có hài nhi hay không?”
Ta nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của nàng, cố ý lừa nàng nói:
“Biết nàng sẽ nhanh chóng được làm mẫu thân.”
Khuôn mặt Lục Châu lại càng đỏ, nàng nhẹ giọng nói:
“Nếu như ta sinh ra hài nhi, sẽ cố gắng trở về gặp phụ hãn...”
Người Bắc Hồ có một truyền thống, đó là con gái gả ra ngoài khi nào sinh con mới được trở lại thăm nhà mẹ đẻ, nếu tự động trở về sẽ bị coi là bị trượng phu đuổi về.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Nếu đã như vậy, thì sau này ta phải mau chóng để Lục Châu sinh hài nhi, nhưng mà tuổi nàng còn quá nhỏ, sao ta cỏ thể nhẫn tâm để nàng làm mẫu thân đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui