Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Lục Châu bởi vì... mới trải qua lần đầu, cho nên dung mạo vui tươi hớn hở, nàng hiện giờ đang có tâm lý của một thiếu nữ hoài xuân. Không biết vô tình hay cố ý mà lại cầm lấy bàn tay của ta, thể hiện những hành động vô cùng thân mật.
Trong mắt của Tiêu Tín, mơ hồ toát ra sự thống khổ, với hắn mà nói đây là chuyện sớm muộn gì hắn cũng phải tiếp nhận, Lục Châu đối với hắn là một nữ thần không bao giờ với tới, hắn phải sớm thoát khỏi sự mê luyến đầu tiên này.
Trở lại trạm dịch không lâu, đã có người truyền tin tới, người truyền tin hóa ra lại là tỳ nữ của Khinh Nhan, mời ta đêm nay tới Tịch Mịch phảng gặp mặt.
Ta đối với Khinh Nhan này có hứng thú rất lớn, chỉ là một thiếu nữ mà lại có vị thế ở Hán đô, chắc chắc không phải là một người bình thường.
Khuôn mặt của Thác Bạt Lục Châu trở nên khó coi:
“Nghe nói ca kỹ đều không phải là nữ tử đàng hoàng vì cả, ngươi không nên đến!”
Ta cười nói:
“Nàng còn tuổi nhỏ, biết cái gì?”
Thác Bạt Lục Châu tức giận đến mức dậm chân, nói:
“Nếu như ngươi muốn đi, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!”
Nàng ôm mặt chạy về phòng, ta không ngờ phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy, chỉ đành cười khổ lắc đầu.
Ta đương nhiên sẽ không bởi vì Thác Bạt Lục Châu mà thay đổi chủ ý, mặc dù ta biết nàng đã có tình ý với ta, nhưng mà trong lòng ta, nàng vẫn chỉ là một đứa bé.
Từ trước tới nay ta tự tin mình có khả năng phỏng đoán tâm ý của nữ nhân, nhưng đối với Khinh Nhan thì lại khác, biểu hiện bình thường sẽ không dễ dàng được nàng chú ý, ta phải dùng tài học siêu nhiên của mình để thu hút sự chú ý của nàng, chuyện này lại là sở trường của ta.
Đi tới Tịch Mịch phảng, Khinh Nhan chờ đã lâu, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh, tay cầm một cây dù màu hồng đứng trong mưa phùn, ở trong mắt người khác, màu sắc này thể hiện sự dung tục tới cực điểm, nhưng ở trong mắt ta, biểu hiện lại càng tao nhã, động lòng người.
Ta mỉm cười đi tới trước mặt nàng, nói:
“Xin chào Khinh Nhan cô nương!”
Khinh Nhan thản nhiên cười, nhẹ giọng nói:
“Bình vương điện hạ đúng hẹn đến đây, Khinh Nhan thật là vinh hạnh.”
Ta cười nói:
“Có thể được Khinh Nhan cô nương quan tâm, đừng nói chỉ là mưa phùn, cho dù trời mưa đao nhỏ ta cũng muốn tới.”
Khinh Nhan nhịn không được mỉm cười.
Mấy thủ hạ, nô tỳ dựng một cái ô lớn, dọn một cái bàn gỗ, hai người chúng ta ngồi đối diện với nhau. 
Khinh Nhan nói:
“Khinh Nhan hôm nay mời Bình vương điên ha tới đây, là thiết yến bồi tội.”
Ta cười nói:
“Khinh Nhan cô nương hình như chưa đắc tội với ta.”
Khinh Nhan nói:
“Bình vương nếu như biết Khinh Nhan mượn cớ, thì Khinh Nhan cũng không giấu diếm, ta muốn nghe tiếng đàn của Bình vương một lần nữa.”
Ta gật đầu nói:
“Chúng ta mau ngồi vào vị trí hưởng dụng những mỹ vị mà Khinh Nhan cô nương chuẩn bị cho ta, Dận Không mới có động lực đánh đàn!”
Thuyền hoa chậm rãi di chuyển trên sông, trời đồ mưa phùn, đúng là có ý cảnh tiêu dao tự tại. Tửu lượng của Khinh Nhan không kém, có thể cùng ta uống hết hai vò rượu Nữ nhi hồng, tới vậy mà mặt nàng vẫn chưa đổi sắc.
Ước chừng rượu cũng đã đủ, nàng sâu xa nói:
“Khinh Nhan có một chuyện không rõ, Bình vương điện hạ chẳng lẽ lại không biết mục đích mà Hán Thành đế mời bốn nước tới đây hay sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Nghĩ không ra Khinh Nhan cô nương lại có hứng thú cả với chuyện quốc sự? Dận Không cũng muốn nghe kiến giải của Khinh Nhan cô nương.”
Khinh Nhan nói:
“Trong thiên hạ làm gì có ai không biết Đại Hán định liên minh với bốn nước để dụng binh với Đại Khang, cũng biết dụng tâm của Bình vương điện hạ tới Đại Hán lần này.”
Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, lời nói này của Khinh Nhan cũng xác nhận ý nghĩ trong lòng ta, nàng tuyệt đối không chỉ là một ca kỹ phổ thông, nàng ở lại Đại Hán này tất có mục đích.
Nhưng ta vẫn biểu hiện như không có chuyện gì, nói:
“Khinh Nhan cô nương có thể nói nghe một chút hay không, Dận Không có dụng tâm như thế nào?”
Khinh Nhan cười nhạt một tiếng, cầm bầu rượu rót cho ta một chén đầy, nhẹ giọng nói:
“Đương nhiên là phá hỏng việc liên minh của năm nước, hóa giải nguy cơ với Đại Khang.”
Ta cười nói:
“Năng lực phân tích tình hình của Khinh Nhan cô nương quả nhiên siêu quần, ngay cả Dận Không cũng tin rằng mình tới đây đúng là với mục đích như vậy.”
Khinh Nhan nói:
“Chuyện này làm gì cần phải phân tích? Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Lý Mộ Vũ hôm qua ở chỗ này cũng đủ nói rõ rồi.”
Nàng nhìn thẳng vào ta nói:
“Bình vương điện hạ tội gì phải xông pha mưa gió?”
Ta cầm chén rượu, mỉm cười nói:
“Khinh Nhan cô nương không phải là thuyết khách do Lý Mộ Vũ mời tới để bảo ta về nước đó chứ?”
Khinh Nhan nói:
“Điện hạ cho rằng Lý Mộ Vũ có thể mời được ta sao?”
Ta thâm ý nói:
“Lý Đại Đô Đốc quen biết Khinh Nhan cô nương so với ta sớm nhiều lắm.”
Khinh Nhan mỉm cười nói:
“Bình vương điện hạ chẳng nhẽ lại nghĩ, thời gian quen biết ngắn hay dài có thể đại biểu cho việc tình cảm sâu hay nhạt sao?”
Ta mỉm cười, đương nhiên sẽ không tin Khinh Nhan có tình cảm sâu đậm gì với ta, nếu như lần này không phải nàng định thuyết phục ta phá hỏng liên minh của năm nước, thì chắc chắc vì chuyện khác. Đối với ta mà nói, lúc này ta tình nguyên làm người đến sau.
Khinh Nhan nói:
“Bình vương có tính cảnh giác rất cao, đây mặc dù là chuyện tốt, thế nhưng không nắm chắc được thời gian, lại để vuột mất rất nhiều cơ hội.”
Ta nhạy cảm nhận thấy Khinh Nhan dường như đang ám chỉ cái gì đó với ta, nên mỉm cười nói:
“Nếu như ta thừa nhận mục đích mình tới đây là để phá hỏng chuyện liên minh của năm nước, Khinh Nhan cô nương sẽ cho ta một cơ hội như thế nào?”
Ta dùng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, muốn nhìn thấu nội tâm của thiếu nữ có dung nhan mỹ lệ này.
Khinh Nhan chạm chén rượu với ta, uống cạn rồi mới nói:
“Bình vương có biết điều kiện hợp tác của Tề quốc với Đại hán không?”
Ta im lặng không nói, trước khi biết mục đích thực sự của Khinh Nhan, thì ta không nên tỏ thái độ. Từ vấn đề nàng đưa ra có thể nhậ thấy được, Khinh Nhan vô cùng có khả năng đến vì bảo tàng Mâu thị.
Khinh Nhan nói:
“Tề quốc cùng Đại hán hợp tác là vì bảo tàng Mâu thị, theo như người ta đồn thì mỗi nước đều có được một nửa của bảo tàng.”
Nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta nói:
“Bình vương chẳng nhẽ lại không biết lai lịch của tấm bảo đồ này hay sao?”
Ta nở nụ cười:
“Khinh Nhan cô nương hình như rất hiểu ta thì phải?”
Khinh Nhan nói:
“Hình như điện hạ định nói tới hai chữ ‘ngưỡng mộ’?”
Ta cười nói:
“Hai chữ ngưỡng mộ này phải để ta nói với cô nương mới đúng.”
Khinh Nhan nói:
“Trong tay Hán Thành đế cũng có một bảo đồ, đó là do Tần quốc thương nhân Điền Tuần dâng cho hắn, sở dĩ hắn mang bảo đồ tặng cho Hạng Bác Đào, là bởi vì bảo toàn tính mạng của mình và nhi tử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui