Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Nếu ta chọn cứng đối cứng, sẽ rất khó đỡ được một kích toàn lực này.
Trường đao của ta chém theo hình cung, thân hình mượn lực đạo truyền từ thân đao xuống, xoay tròn lui ra ngoài vững vàng đứng trước tọa kỵ. Ta cười lớn, kéo cương ngựa, một lần nữa ngồi lại trên yên.
Tiết Vô Kỵ lúc này mới biết ta định thử thực lực của hắn, đôi mắt hổ bị lửa giận nhuộm đỏ.
Đường Muội hết sức chăm chú nhìn thẳng vào Tiết vô Kỵ, đề phòng hắn thẹn quá hoá giận không tiếc tất cả tiến công.
“Hảo đao pháp!”
Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên giữa không trung.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía trước thấy Lý Mộ Vũ mặc một bộ nho sam đứng ở trên tường cao, gió nhẹ thổi qua, quần áo theo gió phất phơ càng thêm ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm.
Trong lòng ta thầm khen, Lý Mộ Vũ này đúng là một nam tử tràn ngập mị lực, xem ra trận đấu của ta và Tiết Vô Kỵ lúc này đã bị hắn xem trọn.
Trong khi đó chúng ta lại không phát hiện ra hắn có thể thấy được, võ công của hắn đúng như lời của Hoàn Tiểu Trác nói thâm bắt khả trắc (sâu không thể dò).
Tiẻt Vô Kỵ cố ngăn chặn cơn tức giận của mình, chậm rãi đút đao vào vỏ.
Lý Mộ Vũ giống một chiếc lá rụng, lãng đãng đáp xuống giữa ta và Tiết vô Kỵ, mỉm cười nói:
“Hai vị đúng là có nhã hứng, đêm khuya thanh vắng lại chọn nơi này làm nơi vũ đao lộng kiếm, Đại Hán khí trời mùa thu mát mẻ, chẳng nhẽ còn chưa làm dịu cơn giận của hai bên hay sao?”
Tiết Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía xa xa.
Lý Mộ Vũ nhìn theo thân ảnh của Tiết Vô Kỵ không khỏi lắc đầu, than thở:
“Không nghĩ tới lửa giận của vị Tiết tướng quân này lớn tới như vậy.”
Ta cười nhạt nói:
“Nhờ có Lý Đại Đô Đốc hiện thân đúng lúc, bằng không đêm nay Dận Không sẽ gặp phải phiền phức lớn rồi.”
Lý Mộ Vũ thâm ý nói:
“Rất nhiều phiền phức đều tự mình mang đến.”
Chắc chắn hắn nhìn thấy ta xuất đao với Tiết Vô Kỵ trước, nên mới nói như vậy.
Ta mỉm cười nói:
“Lý Đại Đô Đốc tới thực đúng dịp, có phải là người vẫn luôn bảo hộ ta hay không?”
Ta nói một câu hàm ý.
Lý Mộ Vũ ha ha phá lên cười:
“Bình vương điện hạ thật biết nói đùa, Mộ Vũ vừa rồi tới dịch trạm tìm người, mới biết tin Bình vương tới phủ quốc sư, cho nên mới đứng đón ở đây.” 
Trong lòng ta thầm mắng, Lý Mộ Vũ nói dối cũng chẳng thèm chuẩn bị trước lý do, ngoại trừ ta, Đường Muội và Tiêu Tín thì làm gì có ai biết ta đi đâu.
Ta mỉm cười nói:
“Quốc sư mời ta đến uống trà, thuận tiện thảo luận trà đạo một chút.”
Lý Mộ Vũ nói:
“Bình vương quả nhiên là long phượng trong loài người, mới tới Hán đô đã được mỹ nữ cao ngạo nhất mời gặp, không biết là đã làm nát con tim của biết bao nhiêu nam nhi Hán đô rồi.”
Ta mỉm cười nói:
“Lý Đại Đô Đốc không phải đang nói tới mình đấy chứ?”
Lý Mộ Vũ nở nụ cười, hắn gật đẩu nói:
“Lý mỗ hôm nay đến đây là muốn mời Bình vương điện hạ uống một chén rượu nhạt.”
Ta cố ý nhìn trời đêm nói:
“Đại Đô Đốc hình như tới mời không đúng lúc...”
Lý Mộ Vũ cười nói:
“Gió mát trăng thanh khung cảnh tĩnh mịch, đúng là thời gian uống rượu tâm sự tốt nhất, chẳng nhẽ Bình vương điện hạ không nể mặt Lý mỗ mà thưởng nguyệt hay sao?”
Ta ha hả cười nói:
“Có thề cùng Lý Đại Đô Đốc uống rượu, Dận Không cầu còn không được.”
Nơi uống rượu mà Lý Mộ Vũ mời ta cách dịch trạm không xa, nó ở bờ sông Xuân Thủy.
‘Hương Huyết Lư’ mặc dù chỉ là một cái tửu quán nho nhỏ, nhưng lại vô cùng nổi danh ở Hán đô, chủ quán ở đây có tính cách vô cùng cô quái, mỗi ngày chỉ làm một bàn cơm. Nhưng mà việc làm ăn của hắn vô cùng thuận lợi, có người nói nơi này được đặt cơm trước tới một năm trời.
Một lão bản tính tình cổ quái như vậy, mà lại chịu làm một bàn tiệc cho Lý Mộ Vũ và ta giữa đêm khuya.
Lý Mộ Vũ nâng chén rượu lên nói:
“Cá nóc là món nổi danh nhất ở đây, mùa thu cá nóc lại rất béo, trong thiên hạ, cá nóc ngon chỉ có ở Hương Huyết Lư mà thôi.”
Lão bản mang nên bốn món thức ăn, Lý Mộ Vũ lại cầm tới hai vò nữ nhi hồng, mở nắp niêm phong, nói:
“Ta đã sớm nghe nói về tửu lượng của Bình vương điện hạ, tối nay chúng ta buông bỏ tất cả, chỉ chuyên tâm uống rượu có được không?”
Ta gật đầu, nắm vò rượu nói:
“Vậy thì ta làm trước!”
Ta ngửa đầu, cầm cả vò rượu nữ nhi hồng để uống, ta và Lý Mộ Vũ hầu như đồng thời để vò rượu xuống, nhìn nhau cười.
Lão bản nhanh chóng mang cá nóc lên.
Lý Mộ Vũ nói:
“Ngoài trúc đào hoa hai ba nhánh, sông xuân nước ấm vịt tiên tri, cỏ mọc đầy đất mầm sậy ngắn, chính là thời gian cá sinh sôi!”
Ta cười nói:
“Lý Đại Đô Đốc đúng là có thi hứng, ta đã sớm nghe nói, ăn cá nóc có thể cảm nhận được trăm vị, trong trăm vị thì chỉ có cá nóc là ngon nhất, tiếc rằng ta vô duyên thưởng thức, hôm nay, đang là mùa thu lại có cá nóc để thưởng thức, đúng là chuyện may mắn vô cùng.”
Lý Mộ Vũ cười nói:
“Cá nóc tuy rằng ngon thế nhưng trong đó có độc, Bình vương điện hạ lẽ nào không sợ?”
Ta có thể nhận ra ý nghĩa của câu nói này, cười nhat nói:
“Nghe nói độc tố của cá nóc đều ẩn chứa trong máu và nội tạng, chỉ cẩn rửa sạch, vậy là không sao rồi.”
Lý Mộ Vũ cười lạnh nói:
“Binh vương vẫn chưa tận mắt thấy đầu bếp rửa, làm sao biết là nó sạch? Nếu như hắn có sơ sẩy, hậu quả sợ rằng không tưởng tượng nổi.”
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn lạnh nhạt nói:
“Lý Đại Đô Đốc có từng nghe nói qua câu ‘Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn’ chưa? Nếu như bất cứ chuyện gì đều sợ hãi nguy hiểm, lo lắng tới hậu quả là đầu tiên, vậy thì con người sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Ta đã biết hắn muốn mượn việc cá nóc để nhắc nhở ta tình cảnh của Hán đô, ám chỉ ta tốt nhất đàng hoàng, đừng có ý đồ phá hỏng việc kết minh.
Lão bản mang tới một đôi đũa trúc, tự mình nếm thử cá nóc, chứng tỏ trong đó không có độc. Ta mỉm cười nói:
“Mỹ vị như thế này càng ít kiểm tra bao nhiêu càng tốt, nếu để cho người khác ăn mất một miếng, chẳng phải là ta và Lý Đại đô đốc đã mất đi một miếng mỹ vị hay sao?”
Ta cầm đũa, gắp lấy một miếng, bỏ vào trong miệng.
Lý Mộ Vũ thể hiện sự khen ngợi, lúc nãy hắn dùng cá nóc ám chỉ cho ta biết khó mà lui, nhưng không nghĩ tới ta lại dùng phương thức này thể hiện quyết định của mình.
Lý Mộ Vũ cầm vò rượu lên:
“Tửu phùng tri kỉ thiên bôi tửu (có bạn tri kỷ uống rượu ngàn chén còn ít). Lý mỗ kính Bình vương một vò!”
Khi trở lại dịch trạm tới mới biết, mấy người Lục Châu vẫn còn chưa đi ngủ, vẫn còn ngồi trong phòng khách chờ, thấy ta bình an trở về, lúc này mới yên lòng lại.
Lục Châu chẳng quan tâm có người ở đây hay không, nhào vào trong lòng ta, run giọng nói:
“Sao huynh về trễ thế, làm muội lo lắng vô cùng?”
Ta vỗ nhẹ vào vai nàng, thấy Tiêu Tín đang cúi đầu. Ta mỉm cười nói:
“Có gì phải lo lắng? Ta và Đường Muội đi chung, cho dù có nguy hiểm cũng biến thành bình an, hơn nữa ở Hán đô có Lý đại đô đốc chiếu cố, làm gì có ai dám hạ thủ tới ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui