“Tiêu Tín! Hôm nay có người nào tới đây không?”
Tiêu Tín lúc này mới ngẩng đầu lên, cung kính nói:
“Điện hạ, hôm nay tam hoàng tử Hạng Đạt Sinh tới, muốn mời người đi ra ngoài uống rượu, thuộc hạ dựa theo căn dặn của người, nói người ra ngoài thăm bằng hữu.”
Ta hài lòng gật đầu, bảo Lục Châu về phòng trước đến chờ ta.
Ta nói:
“Có biết lúc nãy ta gặp người nào hay không?”
Tiêu Tín có chút nghi hoặc ta.
Ta thấp giọng nói:
“Tiết Vô Kỵ!”
Tiêu Tín biết hắn chắc chắn theo dõi ta, nên ân cần nói:
“Hắn có gây bất lợi cho điện hạ hay không?”
Ta lắc đầu, cười nói:
“Lần này hắn không định xuất thủ với ta, nhưng ta lại đánh cho hắn trở tay không kịp.”
Đường Muội nói:
“Tiết Vô Kỵ võ công cao cường, đao pháp tinh tuyệt chỉ là hạng hai, thể lực của hắn mới là bất phàm.”
Hôm nay hắn đứng một bên quan sát, đương nhiên có điều hiểu biết về Tiết Vô Kỵ.
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như đối phó với hắn ngươi nắm chắc mấy phần?”
Đường Muội suy nghĩ một chút mới hồi đáp:
“Tiết Vô Kỵ võ công chắc là sàn sàn như thuộc hạ, nếu như chân chính giao thủ, có rất nhiều chuyện ảnh hưởng, thuộc hạ không dám nói là nhất định có thể thắng hắn...”
Đường Muội từ trước đến nay là người thẳng thắn, nếu hắn nói như vậy, thì đủ chứng minh, võ công của hắn và Tiết Vô Kỵ sàn sàn như nhau, nhưng trên hẳn ta.
Đường Muội nói:
“Công tử có phải muốn thuộc hạ đi ám sát Tiết Vô Kỵ? Nếu như là đánh lén, thì thuộc hạ có thể làm được!”
Ta lắc đầu nói:
“Tiết Vồ Kỵ dễ giết như vậy sao? Cho dù ngươi có thể giết hắn, nhưng mà ai chẳng hoài nghi chúng ta, tới lúc đó, chẳng phải là chúng ta tự mình hãm mình trong khốn cảnh hay sao?”
Tiêu Tín nói:
“Điện hạ nói đúng, mục đích lần này chúng ta tới đây là phá hỏng liên minh năm nước, Tiết Vô Kỵ không phải là nhân vật trọng yếu gì cả.”
Đường Muội nói:
“Lý Mộ Vũ tìm công tử là vì chuyện gì?”
Lúc nãy khi ta và Lý Mộ Vũ đối ẩm, hắn đứng ở bên ngoài nên không biết chúng ta nói chuyện gì.
Ta bùi ngùi than thở:
“Lý Mộ Vũ đúng là một nhân vật bất phàm, hôm nay hắn muốn khuyên ta không nên có ý nghĩ phá hỏng chuyện kết minh, thì có thể vài hôm nữa sẽ được về Đại Khang.”
Đường Muội nói:
“Hình như hắn nắm rất rõ nhất cử, nhất động của công tử”
Ta gật đầu nói:
“Hôm nay khi chúng ta tới phủ quốc sư, hắn nhất định có theo dõi.”
Tiêu Tín nói:
“Nếu như vậy, chẳng phải là mọi hành động của chúng ta đều bị hắn giám sát hay sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Có biện pháp gì làm hắn buông lỏng cảnh giác với chúng ta hay không?”
Tiêu Tín nói:
“Biện pháp tốt nhất chính là di chuyển sự chú ý của hắn!”
Ta ngơ ngác, lặp tức cười nói:
“Nói nghe một chút.”
Tiêu Tín thấp giọng nói:
“Công tử có thấy là Hán đô quá im ắng hay không, nếu như có thể khiến nơi này rung chuyển, thì sức lực của Lý Mộ Vũ chắc chắn sẽ phân tán đi rất nhiều.”
Ta nặng nề gật đầu, mỉm cười nói:
“Kế sách của ngươi mặc dù tốt, nhưng cục diện Hán đô như vậy, chúng ta có thể dễ dàng thực hiện hay sao.”
Ta hít một hơi thật sâu nói:
“Có thể di dời sự chú ý của Lý Mộ Vũ, chắc chắn phải là chuyện kinh thiên động địa, muốn như vậy phải sắp đặt thật kỹ mới được.”
Vừa trở lại trong phòng, Lục Châu đã ôm lấy ta từ phía sau,ta khép cửa phòng, bế nàng lên.
Đôi chân nhỏ dài của Lục Châu quấn ngang hông ta, dung nhan xinh đẹp dưới ánh nến lại càng động lòng người.
Ta hôm lên đôi môi của nàng, hai tay ôm mông ngọc, cố sức dán chặt vào người ta, Lục Châu lập tức cảm nhận được sự biến hóa.
Khuôn mặt nàng đỏ hồng, ôm lấy cổ ta, nhẹ giọng nói:
“Huynh đối với muội ôn nhu một chút...”
Có thời gian ôn nhu, đương nhiên phải có thời gian kịch liệt, chuyện này lập tức được chứng minh...
Từ khi trở thành nữ nhân thực sự của ta, Lục Châu chẳng muốn xa ta nửa bước, con gái một khi đã yêu, thì tính ích kỷ lại càng mạnh. Ta biết rõ điểm này, cho nên nhiều chuyện ta vẫn giấu nàng, thí dụ như chuyện gặp gỡ giữa ta và Khinh Nhan.
Đối mặt mới thiếu nữ thông tuệ như Khinh Nhan, nói chuyện cũng mất rất nhiều khí lực.
“Bình vương lần này tới tìm ta, có phải là gặp chuyện phiền toái gì hay không?”
Nụ cười của Khinh Nhan lúc nào cũng là sự mê hoặc.
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không chỉ muốn tới thăm Khinh Nhan cô nương một chút, để cho thỏa nỗi tương tư.”
Kể từ khi biết mục đích của nàng ở Hán đô, lời nói của ta trở nên càn rỡ hơn rất nhiều, khiêu khích một mỹ nữ như thế này mang lại một niềm vui mới.
Khinh Nhan quyến rũ liếc mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói:
“Hồng nhan tri kỷ bên người Bình vương nhiều vô số, sao có thể để ý tới Khinh Nhan được chứ? Nói mau, lần này ngươi đến là vì mục đích gì?”
Ta ha ha cười nói:
“Khinh Nhan cô nương quả nhiên băng tuyết thông minh, ở trước mặt cô nương, Dận Không có cảm giác mình như bị lột truồng.”
Khinh Nhan hơi nhăn mày, ta giỏi về quan sát sắc mặt ngôn ngữ, biết là mình nói câu không tốt. Khinh Nhan tuy rằng là ca kỹ, nhưng tính tình lại rụt rè, nếu như ta nói năng quá đáng, sợ rằng sẽ bị nàng coi thường.
Ta thấp giọng nói:
“Ta muốn cầu Khinh Nhan cô nương giúp ta một chuyện.”
Khinh Nhan gật đầu.
Ta bước thêm một bước, nói:
“Lý Mộ Vũ đối với ta luôn giám sát chặt chẽ, mọi hành động của ta ở Hán đô đều bị hắn giám thị, cô nương có biện pháp gì di dời sự chú ý của hắn hay không?”
Khinh Nhan cười nói:
“Bình vương điện hạ cho ta là Hán Thành Đế ư? Có thể tùy ý sai khiến Lý Đại Đô Đốc?”
Ta thấp giọng nói:
“Gần đây biểu ca của ta có tới hay không?”
Khinh Nhan ngơ ngác, lặp tức hiểu ý của ta, nàng lạnh lùng nói:
“Bình vương điện hạ có phải là muốn ta bắt Tam hoàng tử à?”
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không chỉ là tùy tiện hỏi, không nghĩ tới Khinh Nhan cô nương lại nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy, Dận Không thực sự là bội phục!”
Khinh Nhan hung hăng nhìn ta một cái nói:
“Long Dận Không, ngươi quả rất độc ác, ngay cả biểu huynh của mình cũng không buông tha.”
Ta thấp giọng nói:
“Khinh Nhan cô nương có nghĩ tới chuyện, nếu như trước đại thọ mà hoàng từ mất tích, Đại Hán sẽ có phản ứng như thế nào? Lý Mộ Vũ thân là Đại Đô Đốc, quản lý toàn bộ trị an của Hán đô, chuyện tìm tam hoàng tử, có rơi vào đầu của hắn không?”
Khinh Nhan nói:
“Hay cho một độc kế giương đông kích tây!”