“Diệu kế như thế, Khinh Nhan cô nương sao lại dùng từ ‘độc’ để hình dung? Với lại chúng ta chỉ tạm thời để hắn biến mất một thời gian, đâu phải là dồn hắn vào chỗ chết.”
Khinh Nhan nói:
“Ngươi muốn làm như thế nào?”
Ta thấp giọng nói:
“Sắp tới đại thọ của Hán Thành Đế, việc tổ chức gánh hát mừng thọ giao cho Hạng Đạt Sinh, Khinh Nhan cô nương giao tình với hắn không ít, đương nhiên bắt hắn rất dễ.”
Khinh Nhan cười nói:
“Sao ngươi lại chắc chắn Lý Mộ Vũ không hoài nghi chuyện này là do ngươi làm?”
Ta cười nói:
“Trong thiên hạ muốn trộm tàng bảo đồ không chỉ có một mình ta, huống chi ngay cả cô nương cũng có chủ ý muốn phá hỏng kết minh của năm nước, cô nương chỉ ra điều kiện đổi Hạng Đạt Sinh lấy một bức tàng bảo đồ giả là được, chuyện này đối với cô nương dễ như trở bàn tay? Về phần Lý Mộ Vũ, bây giờ toàn bộ tinh lực đều đặt lên người ta, ta có phải là người hạ thủ hay không, hắn là người chứng minh tốt nhất!”
Khinh Nhan gật đầu nói:
“Tốt!”
Nàng di chuyển đôi mắt đẹp nói:
“Nhưng mà... Nếu là Hán Thành Đế lo lắng cho nhi tử của mình, thực sự nộp bản đồ thật ra thì làm sao bây giờ?”
Ta cười nói:
“Nếu quả thật như vậy, mục đích của Khinh Nhan cô nương đã đạt được, một đao giết chết Hạng Đạt Sinh, mang tàng bảo đồ cao chạy xa bay.”
Khinh Nhan cười lạnh nói:
“Long Dận Không, ngươi rất tự tin!”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như ngay cả chuyện này cũng không tự tin, thì làm sao có tư cách họp tác với Khinh Nhan cô nương?”
Khinh Nhan ngưng mắt nhìn ta thật lâu, u oán than thở:
“Chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên có cảm giác hổ bị lột da?”
Ta ha ha nở nụ cười:
“Nếu như ta là con cọp, Khinh Nhan cô nương có lo lắng bị ta ăn tươi hay không?”
Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, môi anh đào của nàng khẽ mở nói:
“Có lẽ là con cọp đó sẽ phục tùng cũng chưa biết chừng?”
…
Tin tức Hạng Đạt Sinh biến mất được truyền ra vào lúc trời hoàng hôn ta vào Lục Châu đang ở trong hoa viên chơi Thú cốt kỳ, đối với loại cờ của người Bắc Hồ này ta không am hiểu lắm, liên tiếp thua năm ván ta cười nói:
“Đứng tới đây, nàng lấy dài đánh ngắn như vậy, ta đương nhiên là thua rồi.”
Lục Châu cười nói:
“Vây thì chúng ta đổi lại, huynh lấy dài đánh ngắn.”
Ta ha hả cười nói:
“Nếu vậy thì ở trong hoa viên này chẳng phải là quá lộ liễu hay sao, chúng ta trở về phòng thì...”
Lục Châu giờ mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của ta, mắc cờ đỏ bừng, sẵng giọng:
“Huynh muốn chết hay sao mà nói lời khinh bạc này.”
Nhưng trong đôi mắt đẹp của nàng loại hiện lên vài phần mị sắc.
Ta đang muốn khiêu khích nàng, thì thấy Tiêu Tín và Đường Muội có vẻ bối rối đi đến.
Ta đứng lên nói:
“Có chuyện gì?”
Tiêu Tín nói:
“Ngoài cửa có hơn chục tên Hán binh, muốn lục soát dịch trạm.”
Ta nhíu mày, những người này hiển nhiên đến là vì chuyện của Hạng Đạt Sinh, ta biết họ có lục soát cũng không ra kết quả gì, cho nên không ngăn cản phắt phắt tay nói:
“Để cho bọn họ vào đi!”
Mấy tên Hán binh này lục soát một lần nhưng chẳng tìm ra thứ gì, sau đó cáo lỗi rời đi.
Tiêu Tín cười nói:
“Đúng là trời giúp điện hạ, ngày hôm qua vừa nói Hán đô vô cùng im ắng, hôm nay xảy ra chuyện liền.”
Chuyện của Hạng Đạt Sinh, ta cũng không nói ra ngoài, đối với thân tín của mình cũng không ngoại lệ.
Ta thở dài nói:
“Biểu huynh của ta sao lại đột nhiên biến mất? Cô mẫu nếu như biết chuyện này, chắc chắn sẽ lại hoảng sợ.”
Ta xoay người hướng Lục Châu nói:
“Lục Châu, nàng theo ta vào trong cung thăm cô mẫu một chút.”
Cách Chiêu Dương cung rất xa đã nghe được tiếng khóc trong lòng ta không khỏi đắc ý, Hạng Đạt Sinh mất tích đúng là một phần thọ lễ ta dâng cho Hán Thành đế.
Cô mẫu Thường Thi tới mức trời đất tối sầm, Như Diệp và Như Nhân đứng ờ một bên an ủi.
Hoàn Tiểu Trác cũng ở nơi này, ta bảo Lục Châu tới bên cô mẫu an ủi, rồi bước tới trước mặt Hoàn Tiểu Trác, thắp giọng nói:
“Đoạn quốc sư, tình hình của cô mẫu ta thế nào?”
Hoàn Tiểu Trác thở dài nói:
“Tâm tình của người coi như ổn định, nhưng mà vẫn không có tin tức gì của tam hoàng tử, sợ rằng người không chịu nổi.”
Ta thấp giọng nói:
“Dận Không có lời muốn nói với quốc sư”
Hoàn Tiểu Trác gật đầu, cùng ta đi ra ngoài cung.
Vầng trăng khuyết đang chậm rãi hiện lên, sư mỹ lệ của Hoàn Tiểu Trác không hề bị trời đêm ảnh hưởng.
Ta vỗ nhẹ vào lan can thấp giọng nói:
“Chuyện này do ta làm.”
Hoàn Tiểu Trác chấn động, không thể tin nhìn về phía ta.
Ta thấp giọng nói:
“Lý Mộ Vũ ám sát từng bước, ta không có cơ hội triển khai kế hoạch của mình, chuyện này cũng chỉ là bắt đắc dĩ mà thôi.”
Hoàn Tiểu Trác cố sức cắn cắn môi, hồi lâu mới nói:
“Nếu như tam hoàng tử có chuyện gì, thì tinh thần của hoàng hậu sẽ tan vỡ, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
Ta gật đầu:
“Biểu huynh của ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Ta im lặng giao tờ giấy vào trong tay của Hoàn Tiểu Trác:
“Chuyện này nhất định phải khiến cho toàn bộ hoàng cung đều biết, nhất là phải đưa vào trong tay của Hán Thành đế.”
Hoàn Tiểu Trác mở tròn đôi mắt đẹp nhìn ta, rốt cục gật đầu.
Trên tờ giấy có viết, mang tàng bảo đồ đổi Hạng Đạt Sinh. Hoàn Tiểu Trác là quốc sư, đương nhiên có thể giúp ta truyền việc này ra khắp hoàng cung, mượn áp lực, làm cho trận thế của Hán Thành đế đại loạn.
Ta ngẩng đầu, hít một hơi không khí trong lành thật sâu, Trọng Dương cũng là ngày đại thọ của Hán Thành đế, hai ngày nữa chắc chắn hắn sẽ không dễ chịu.
Hoàn Tiểu Trác nhìn về phía ta, thâm ý nói:
“Có phải là để đạt mục đích, ngươi sẽ không từ thủ đoạn nào không?”
Trong đôi mắt đẹp của nàng sự thống khổ đang chậm rãi hiện lên.
Ta thản nhiên nhìn vào ánh mắt của nàng, chậm rãi gật đầu. Trong sự miêu tả của Mộ Dung Yên Yên và trong ấn tượng của ta, Hoàn Tiểu Trác là một thiếu nữ đơn thuần thiện lương, thế nhưng vì báo thù, nàng đã buông bỏ bản tính của nàng, đây chính là sự thống khổ và mâu thuẫn.
Ta chợt phát hiện, ngày nào đó, nếu như Hoàn Tiểu Trác có thể trả thù được Hạng Tinh, thì trái tim nàng không thể yên tĩnh lại, và cũng chẳng có ngày yên Tĩnh cho nàng...