Khinh Nhan dường như có điều suy nghĩ nói:
“Ta vẫn còn nhớ khi ta còn nhỏ, ta thường với ca ca, tỷ tỷ ra bờ sông ném đá, ca ca ta có thể ném đá rất xa...”
Ta nhẹ giọng nói:
“Khinh Nhan cô nương là người ở đâu?”
Khinh Nhan lắc đầu:
“Ta không nhớ rõ, ký ức còn sót lại duy nhất của ta chính là tình hình đi chơi với mọi người ở bờ sông.”
Trong đôi mắt đẹp của nàng có hai giọt lệ trong suốt.
Ta thấp giọng nói:
“Cô nương vẫn còn may mắn hơn ta, ta tuy rằng huynh đệ đông đảo, thế nhưng người thân với ta lại chẳng có ai. Phụ thân ta tuy rằng còn tại thế, thế nhưng mà một năm khó gặp mặt người một lần, trong ký ức của ta chỉ có cô độc và đạm mạc...”
Khinh Nhan yên lặng nhìn ta.
Ta nhìn Minh Nguyệt trên không trung nói:
“Sinh, ở nhà đế vương, còn bất hạnh hơn so với bách tính tâm thường rất nhiều, tất cả các chuyện tàn khốc và ghê tởm nhất đều xảy ra ở hoàng cung.”
Khinh Nhan nói:
“Là con người thì thường không có lựa chọn.”
Ta cười khổ nói:
“Ta một lòng muốn thay đổi tất cả, nhưng cuối cùng lại phát hiện, người bị thay đổi chính là mình.”
Ta chuyển hướng nhìn sang Khinh Nhan nói:
“Cô nương có cho rằng, trong chuyện này ta đã sai lầm?”
Đương nhiên là ta nói tới chuyện bắt cóc Hạng Đạt Sinh.
Khinh Nhan nói:
“Công bình mà nói thủ đoạn của ngươi không quang minh.”
Ta nở nụ cười:
“Quang minh? Trên đời này làm gì có ai hợp với hai chữ quang minh?”
Ta thấp giọng nói:
“Trên đường tới Đại Hán, ta đã gặp loạn dân Đại Khang, ta hạ lệnh giết không tha, người chết đi có rất nhiều lão nhân, phụ nữ, trẻ em, ta có tàn nhẫn hay không?”
Khinh Nhan lặng lẽ không nói gì.
Ta thấp giọng nói:
“Từ khi làm con tin ở Tần quốc ta đã phát hiện một đạo lý, đó là chuyện gì cũng phải phân rõ nặng nhẹ, muốn trở thành một người làm đại nghiệp thi phải xuất phát từ toàn cục, quyết không thể để cho cảm tình điều khiển. Thế nhưng... ta phát hiện mình đang không ngừng thay đổi, càng ngày càng máu lạnh, càng ngày càng tàn khốc...”
Ta trước mắt bồng nhiên hiện khuôn mặt của Hạng Tinh, nói:
“Ta vẫn không cách nào buông bỏ được tình cảm của mình...”
Khinh Nhan ôn nhu nói:
“Trong lòng ngươi chắc chắn có rất nhiều khổ sở, nếu như coi ta là bằng hữu, vậy thì có thể nói ra hay không?”
Nhìn đôi mắt ôn nhu của nàng, trong lòng ta run sợ, ta đột nhiên hiểu được, trong lòng mình vẫn có một sự sợ hãi, cảm giác sợ hãi này từ khi Hạng Tinh xuất hiện đang trở nên mạnh mẽ hơn. Từ trên người của Hâm Đức hoàng đế, ta thấy được sự cô độc của quyền lực chí cao vô thượng, tương lai ta có giống họ hay không?
“Tiểu thư! Người xem!”
Phía sau truyền đến thanh âm kinh hoàng của nữ tỳ.
Ta và Khinh Nhan đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy phương bắc ánh lửa dợp trời, làm cho trời đêm đỏ rực.
Khuôn mặt của Khinh Nhan biển sắc thất thanh nói:
“Hình như là Tinh Không các!”
Tinh Không các là nơi ở của Khinh Nhan, ta cũng từ vẻ mặt của nàng đoán được điều gì đó.
Khi ta và Khinh Nhan chạy tới Tinh Không các, thế lửa đã rất mạnh, có không ít người dân ở xung quanh chạy tới trợ giúp. Thế nhưng thế lửa quá lớn, không lâu sau mọi người đều từ bỏ, cũng may Tinh Không các chỉ là một căn nhả độc lập, chung quanh trống trải, cho nên không cháy lan sang những phòng ốc khác.
Trong đám người có vài tỳ nữ khóc vọt rạ nức nở nói:
“Tiểu thư, chúng ta đang ở ngủ say, đột nhiên có người kêu cháy rồi, vì vậy chúng ta mới trốn thoát.”
Khinh Nhan nhanh chóng bình tĩnh lại, thấp giọng nói:
“Có người ở lại bên trong hay không.”
“Mọi người đều trốn thoát, không ai bị vướng ở trong!”
Một mỹ tỳ run giọng nói.
Khinh Nhan giật mình, trong lòng ta không khỏi trầm xuống, lẽ nào nàng đem Hạng Đạt Sinh, giam giữ ở chỗ này?
Khinh Nhan thấp giọng nói:
“Hỏng rồi!”
Nàng không giải thích gì cả, mà xoay người chạy về hướng sông Xuân Thủy.
Còn chưa chạy tới bờ sông, chúng ta đã nhìn thế ánh lửa trên Tịch Mịch phảng, Khinh Nhan chậm cước bộ, chuyện đã quá muộn, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của địch.
Ta không cần hỏi nhiều, cũng biết được toàn bố sự việc, chắc chắn Khinh Nhan giấu Hạng Đạt Sinh ở trong Tịch Mịch phảng, đối thủ dùng kế giương đông kích tây thu hút sự chú ý của chúng ta.
Có một chiếc thuyền nhỏ đang trôi ở giữa sông, hai tỳ nữ thủ vệ trên thuyền đang nằm ở trên đó.
Mũi chân Khinh Nhan nhẹ nhàng điểm lên bờ sông một cái, thân thể mềm mại lăng không bay lên, giống như một con Hồ Điệp, nhẹ nhàng rơi vào thuyền nhỏ.
Đợi khi nàng cho thuyền vào bờ, hai tỳ nữ kia mới tỉnh lại, thấy Khinh Nhan thì bật khóc:
“Tiểu thư! Các người mời rời đi không lâu, thì có người xông lên Tịch Mịch phảng, đánh chúng nô tỳ ngất xỉu.”
Khinh Nhan lạnh lùng nói:
“Có thấy hình dáng của người đó hay không?”
Vậy tỳ nữ lắc đầu nói:
“Người này mặc áo đen, có khăn che mặt, nô tỳ không nhìn rõ dung mạo, nhưng chắc chắn là một nữ nhân.”
Ta lúc này mới yên lòng, chuyện ta lo lắng nhất là Lý Mộ Vũ làm chuyện này, nếu như là do nữ nhân xuất thủ, thì tám phần mười sẽ không quan hệ với Lý Mộ Vũ.
Thuyền hoa chìm trong nước, ánh lửa tắt đi, dòng sông trở về bóng tối.
Khuôn mặt của Khinh Nhan phủ một tầng sương lạnh.
Tỳ nữ run giọng nói:
“Nô tỳ tội đáng chết vạn lần, đã phụ trọng trách mà tiểu thư giao phó...”
Khinh Nhan phất phất tay nói:
“Các ngươi đi về trước đi!”
Khinh Nhan thấp giọng nói:
“Hắn được giấu ở trong Tịch Mịch phảng.”
Ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, nên chỉ có cách cười khổ:
“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, tốt nhất là cứ nhìn tình thế mà hành động.”
Khinh Nhan nói:
‘‘Nhất định là nàng ta!”
Ta gật đầu, ta cũng nghĩ đến U U, Khinh Nhan hiểu U U như vậy, thì chắc chắn U U cũng không lạ gì Khinh Nhan.
U U vẫn luôn muốn có được bảo đồ Mâu thị, hiện tại mọi người trong Hán đô điều biết, chẳng có lý do nào để nàng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy cả.
Ta nở nụ cười, thế cục biến hóa càng lúc càng vi diệu.
Khinh Nhan cả giận nói:
“Ngươi cười cái gì? Có phải là cùng với yêu nữ kia thông đồng hại ta hay không?”
Ta ha hả nở nụ cười:
“Sức tưởng tượng của Khinh Nhan cô nương chân thực phong phú, chuyện tới bây giờ còn chưa rõ ràng, sao có thể kết luận do nàng ta gây nên?”
Khinh Nhan u oán thở dài nói:
“Ngoại trừ nàng, còn có ai hiểu ta như vậy?”
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không to gan suy đoán một câu, Khinh Nhan cô nương có phải là truyền nhân của Phiêu Miễu các hay không?”
Khinh Nhan lạnh lùng nói:
“Bình vương điện hạ đúng là rất kiên nhẫn điều tra chuyện riêng của người khác.”
Ta cười nói:
“Trái tim của Khinh Nhan cô nương vững hơn bàn thạch!”
Khinh Nhan quyến rũ cười, xoay người đi về hướng Tinh Không các.