“Hiện giờ một nửa lực lượng trong triều đều nghiêng về phía Yến Hưng Khải, muốn thái tử trở về Tần đô kế nghiệp, thái hậu cũng nên nghĩ đối sách.”
Tinh Hậu nói:
“Nếu như ta không bị điều này ép, thì sao phải liên minh với Hán quốc.”
Tinh Hậu nói:
“Tâm tư của huynh trưởng, tại sao ta không rõ, huynh ấy liên minh với bốn quốc gia khác cùng nhau đối phó Đại Khang, nếu như Đại Khang bị diệt, thì tiếp theo chính là Đại Tần. Lúc liên minh, cũng chính là lúc Đại Tần không cách nào chống lại Đại Hán, ngày vong quốc cũng không còn xa...”
Hứa công công nói:
“Thế nhưng hiện nay ngoại trừ liên minh với Đại Hán, chúng ta làm gì có cách nào khác.”
Tinh Hậu nói:
“Ta vẫn còn nhớ, trước khi Đại Khang và Đại Tần nghị hòa, Dận Không có hỏi ta, diệt trừ Bạch Miện, tổn thất ba tòa trọng trấn của Đại Tần, vậy thì diệt trừ Đại Khang sẽ mất cái gì?”
Khi nghe nàng nhắc tới tên ta, ta vô cùng kích động, nàng vẫn không quên ta, trong lòng nàng vẫn có vị trí của ta.
Tinh Hậu chán nản nói:
“Từ sau khi bệ hạ chết, lúc nào ta cũng bị vây, tình thế hiện tại cũng như vậy.”
Hứa công công thấp giọng nói:
“Trải qua nhiều năm như vậy, thái hậu vẫn không quên được hắn sao?”
Tinh Hậu trầm mặc, hồi lâu mới nói:
“Hắn vẫn luôn thay đổi, ta cỏ dự cảm, lần này liên minh sẽ không thuận lợi như vậy.”
Hứa công công nói:
“Ý của thải hậu là, Long Dận Không sẽ cản trở chuyện này?”
Tinh Hậu thấp giọng nói:
“Hắn nhất định phải làm như vậy, lần này hắn không để ý tới nguy hiểm tới Hán đô, thì đã chứng minh mục đích của hắn.”
Hứa công công than thở:
“Lá gan của hắn rất lớn, có lúc lão nô không cách nào hiểu được cách làm việc của người này.”
Tinh Hậu nói:
“Hắn sở dĩ lựa chọn mạo hiểm, là bởi vì hắn thực lực của hắn hiện nay chưa đủ, năm đó hắn chọn nhập Tần làm con tin là để đặt nền móng, tới Hán đô mừng thọ là để có thêm thời gian phát triển.”
Trong lòng ta chấn động, Tinh Hậu quả nhiên là người hiểu ta.
Hứa công công mê hoặc nói:
“Long Dận Không nếu đã có dã tâm như vậy, tại sao thái hậu không tâu lên Hán Thành Đế, sớm ngày loại bỏ hắn để tránh hậu quả về sau?”
Tinh Hậu lại trầm mặc, tim ta đập tới tận cổ, ta muốn nghe xem đáp án của nàng như thế nào.
Qua hồi lâu Tinh Hậu mới vừa rồi nói:
“Trước kia ta đã giết hắn một lần...”
Hứa công công thở dài một tiếng nói:
“Lão nô hiểu rồi, thái hậu nhất định sẽ không làm hại hắn...”
Hai người rơi vào trong im lặng.
Hứa công công rốt cục mở miệng nói:
“Nô tài đã chứng kiến hắn thay đổi, trước kia khi trở về Đại Tần hắn nhìn thái hậu với ánh mắt cừu hận, nay hắn dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện quá khứ, lòng dạ và tâm cơ càng ngày càng sâu.”
Tinh Hậu nói:
“Ta đúng là làm nhiều chuyện có lỗi với hắn.”
Hứa công công nói:
“Thái hậu, chuyện của Tôn Tam Phân trước kia cũng là do ngươi bắt đắc dĩ, nếu như truyền ra ngoài thì hậu quả không tưởng tượng nổi.”
Tinh Hậu nức nở nói:
“Vẫn là ta không cách nào làm một người mẹ tốt, cũng chỉ do ta bị bức tới tuyệt lộ, hài tử đó... bị ta chính tay...”
Ta như bị Ngũ Lôi Oanh đỉnh, cả người tê dại, chẳng nhẽ Tinh Hậu mang bầu cốt nhục của ta, nàng gọi Tôn Tam Phân tới là để phá thai nàng, giết lão cũng vì muốn che giấu chuyện này. Thảo nào trước khi chết Tôn Tam Phân lại nói với ta là không nên trách tội Tinh Hậu.
Ấm trà ở trong tay ta rơi đánh xoảng một cái xuống đất, thanh âm này kinh động tới hai người ở bên trong, Hứa công công lớn tiếng nói:
“Là ai?”
Cửa phòng ta mở, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, run giọng nói:
“Ngươi...”
Tinh Hậu đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, nàng không bao giờ nghĩ ta lại đứng ở ngoài cửa, trên mặt không còn chút máu, đôi môi anh đào trở nên tái nhợt.
Hứa công công nhanh chóng phản ứng, hắn thấp giọng nói:
“Ngươi còn không rời đi, ta sẽ bắt ngươi tới trước mặt Hán Thành đế!”
Ta đẩy hắn ra, đi tới trước mặt Tinh Hậu, gằn từng chữ một:
“Những lời ngươi vừa nói cỏ phải là sự thật không?”
Tinh Hậu không dám nhìn vào ánh mắt của ta, run giọng nói:
“Ta có thể coi như không... nhìn thấy ngươi...”
“Ta không thể!”
Ta cầm lấy cánh tay của nàng, gần như gào lên.
Hứa công công rất sợ ta đối với Tinh Hậu bất lợi, vọt tới bên cạnh ôm lấy ta nói:
“Đừng thương tổn thái hậu!”
Tinh Hậu cố sức cắn cắn môi, thấp giọng nói:
“Hứa công công, ngươi đi ra ngoài...”
Hứa công công nhìn ta một cái, rồi mới buông cánh tay, đi ra ngoài khép cửa lại.
“Buông ra!”
Ánh mắt của Tinh Hậu trở nên cao quý vô cùng, dường như không có gì có thê xâm phạm nàng.
Ta thả cánh tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp, Tinh Hậu nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, im lặng ngồi trên ghế.
Ta ngơ ngác đứng ở tại chỗ, thấp giọng nói:
“Ngươi vẫn luôn gạt ta...”
Thủy triều trong lòng đang dâng lên, giọng nói của ta có vẻ khàn khàn.
Tinh Hậu lúc này mới bình tĩnh lại được, nói:
“Tất cả đều là ta gieo gió gặt bão, không có quan hệ gì với ngươi cả.”
Ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Tinh Hậu, nàng đã làm hại ta, thế nhưng nàng còn bị thương tổn trảm trọng hơn, tất cả những chuyện này đều là do ta mang lại cho nàng. Nhớ khi ta rời khỏi Đại Tần ta đã chẳng có chút nhân tính nào trà đạp nàng, chuyện này làm cho ta áy náy tới cực điểm.
Ta im lặng ôm lấy đối chân ngọc của Tinh Hậu, hai gò má áp sát vào trong đó, nước mắt ta không tiếng động chảy ra.
Tinh Hậu giật mình, thân hình cứng lại nhưng vẫn ngồi im, nước mắt ta thấm ướt quần nàng, dính vào da thịt, thân hình nàng mới từ từ mềm đi.
Bàn tay mềm mại của nàng đặt lên đầu ta, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, giống như làm với một hài tử có lỗi.
“Xin lỗi!”
Chúng ta hầu như đồng thời nói lên câu này.
Tinh Hậu nước mắt tràn mi, miệng nở nụ cười giống như một đóa hồng trong sương sớm. Vốn giữa chúng ta không cần nói xin lỗi, ai đúng ai sai, ai có thể nói rõ đây?
Ta và Tinh Hậu ngồi đối diện với nhau, đối với chúng ta mà nói cảm tình vĩnh viễn phải đặt trong lý trí.
Mục đích nàng tới Hán đô chính là liên minh năm nước, củng cố vững chắc địa vị của mình.
Mà mục đích của ta tới nơi này, đó là phá tan liên minh đó, tạo cho mình có nhiều thời gian phát triển, lập trường của chúng ta là đối lặp.
Tinh Hậu cười nhạt nói:
“Lá gan ngươi vẫn rất lớn, trong thời khắc nguy hiểm này mà dám một mình tới Đại Hán, ngươi có nghĩ tới chuyện huynh trưởng ta sẽ thay đổi ý niệm, lúc nào cũng có thể giết ngươi.”
Ta gật đầu, thấp giọng nói:
“Đối với ta mà nói ta không còn lựa chọn nào khác.”