“Ngươi...”
Bàn tay nhỏ nhắn của U U lại điểm lên người ta một cái, ta không còn nói được câu nào nữa.
U U ôn nhu nói:
“Kỳ thực ta đã sớm hoài nghi ngươi, Dận Không a Dận Không, uổng cho thâm tình của ta đối với ngươi, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy được?”
Việc của ta bây giờ chỉ có liên tục cười khổ, trong lòng thầm mắng mình sơ sẩy, để cho yêu nữ này ám toán. Ta có lòng tin quá lớn vào những việc mình làm, dự tính là U U sẽ hoàn thành việc này cho ta. Nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên hạ thủ, cho nên không hề có phòng bị, Đường Muội và Tiêu Tín cũng chẳng kịp tới cứu viện.
Một thanh âm băng lãnh từ phía sau truyền tới:
“Mang hắn đi!”
Trong lòng ta chấn động, vẫn có người lẻn vào trong phòng, vậy mà ta lại không phát hiện được.
U U túm lấy người của ta, rồi phi thân qua cửa sổ.
Trong lòng ta buồn bã tới cực điểm, bao nhiêu tính toán của mình thế là thất bại, nếu như U U có lòng hại ta, thì những gì ta khổ sở tích lũy, chẳng phải là như nước chảy về biển đông hay sao?
Tuy rằng được nằm trên lưng thân hình mềm mại của U U, nhưng trong lòng ta chẳng có cảm giác hương diễm gì cả, mà đang nghĩ vị khách thần bí kia là ai?
U U phi thân trên đường phố cứ như đi trên đất bằng, ta chỉ cảm thấy gió bên tai ù ù, rồi dần dần trấn tĩnh lại. Những gì ta nói lúc nãy với U U chắc chắn đã bị nữ nhân thần bí này nghe được, tám chín phần mười chuyện này cũng là do nữ nhân kia bày kế, lẽ nào nàng chính là Huyền Minh giáo chủ Lãnh Cô Huyên?
U U đi tới trước Lục Dương tháp gần bờ sông Xuân Thủy, thân hình mềm mại bay lên, mũi chân điểm vào mái ngoài của tầng tháp, thân hình lặp tức vút lên tầng hai, cho tới khi nhảy tới tầng chín, mới phi người qua cửa sổ vào phòng.
Dưới ánh nến, ta thấy phía trước có một nữ nhân.
U U đặt ta xuống đất, giải khai huyệt nói cho ta.
Ta xoay hai bàn tay tê dại, chậm rãi đứng lên.
U U hướng ta trợn mắt, dường như muốn nhắc ta cái gì đó.
“Bảo đồ Mâu thị có phải là ở trong tay của ngươi?”
Thanh âm của nàng băng lãnh vô cùng, không pha trộn bất cứ thứ tình cảm nào của thế gian.
Ta mỉm cười nói:
“Vừa rồi ở trong dịch quán ngươi đã nghe rõ, cần gì phải hỏi lại.”
Nàng kia nặng nề hừ một tiếng:
“Ngươi giao bản đồ ra đây, ta giúp ngươi giết Tiết Vô Kỵ!”
U U nháy mắt với ta một cái, sau đó lại gật đầu, ý bảo ta đồng ý.
Ta cười nhạt nói:
“Nếu như ta giao bảo đồ, ngươi nuốt lời thì ta làm sao bây giờ?”
Nàng kia lạnh lùng nói:
“Ngươi không có lựa chọn nào khác cả!”
Khuôn mặt U U tái nhợt, có vẻ sợ hãi dị thường, dùng sức hướng ta nháy mắt.
Ta vẫn như cũ nói:
“Trừ phi để cho ta thấy thi thể của Tiết Vô Kỵ, bằng không thì ngươi đừng mơ tưởng tới tàng bảo đồ!”
Nàng kia ngửa đầu cười nhạt một tiếng, mái tóc dài không gió tự bay, trông như quỷ mị. Ta tuy rằng lớn gan, nhưng cũng nhịn không được âm thầm kinh hãi.
Một ống tay áo của nàng phất lên, ta còn chưa kịp phản ứng, thì một luồng khí đánh thẳng vào ngực ta. Ta chỉ kịp kinh hô một tiếng, thân hình nặng nề đập vào vách tường, hai đầu gồi quý rạp xuống đất, xương cốt toàn thân đau đớn như muốn muốn nứt ra.
“Trong thiên hạ, vẫn chưa có ai dám ở trước mặt Lănh Cô Huyên ta đặt điều kiện cả!”
Nàng bước lại chỗ ta, giờ ta mới nhận ra dung mạo của nàng, khuôn mặt kia tuy rằng mỹ lệ, thế nhưng chẳng có chút tình cảm nào.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt kia tỏa ra những quang mang quỷ dị màu xanh, từ trên người nàng chẳng cảm nhận được chút sức sống nào, chẳng có gì khác một thi thể tự đi.
U U cắn cắn môi, rốt cục vọt tới trước mặt ta, nàng hung hăng dùng chân đá một cái vào tiểu phúc của ta, ta đau quá lập tức cúi rạp người.
“Nói mau! Ngươi mau đem bảo đồ ra đây!”
U U liều mạng hướng ta nháy mắt, nàng hiển nhiên là có ý tốt, rất sợ Lãnh Cô Huyên dưới cơn thịnh nộ giết ta.
Ta khó khăn hít một hơi, cảm giác đau dớn trên người mới giảm bớt.
Lãnh Cô Huyên đương nhiên là hiểu dụng ý của U U, lạnh lùng nói:
“U U, ngươi không nên che chở cho hắn, nếu như hắn cố ý không giao bảo đồ, vậy thì ta sẽ làm cho hắn chết không có chỗ chôn.”
Ta tựa ở trên vách tường, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Lãnh Cô Huyên nói:
“Bảo đồ ở trong đầu ta, nếu như ngươi giết ta, vậy thì kiếp này đừng mơ có được nó nữa!”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Long Dận Không, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không có cách nào làm cho ngươi nói ra hay sao?”
Nàng chuyển hướng nhìn sang U U nói:
“Nói cho hắn biết hậu quả của Thất Tình Đoạn Tuyệt châm!”
Cái môi anh đào của U U nhịn không được run rẩy, nàng bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Lãnh Cô Huyên nói:
“Sư tôn, cầu xin người cho hắn một chút thời gian, để cho hắn nghĩ thông suốt!”
Từ trong đôi mắt của Lãnh Cô Huyên bắn ra hàn quang khiếp người, lạnh lùng nói:
“Ngươi vì tiểu tử này mà quỳ xin ta!”
U U nức nở nói:
“Sư tôn, mục đích của chúng ta chỉ là lấy bảo đồ, cần gì tạo thêm sát nghiệt?”
Lãnh Cô Huyên cười lên ha hả, sát ý cường đại từ trên người nàng tỏa ra bốn phía.
Cho dù ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng không có tác dụng, vũ lực mới là thứ quyết định tất cả. Ta vốn cho rằng võ công của mình đã đạt tới cảnh giới nhất lưu, thật không ngờ chẳng chịu nổi một kích trước mặt Lãnh Cô Huyên.
Đối mặt với Lãnh Cô Huyên không có bất kỳ cảm tình gì, cho dù ta có đem bào đồ cho nàng, thì chưa chắc đã giữ được mạng sống. Thế nhưng nếu không giao cho nàng, sợ rằng sẽ bị nàng ta làm nhục, trong lòng ta mâu thuẫn vô cùng. Nếu như biết trước kết quả thế này, cho dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không nói ra chuyện bảo đồ.
“Cút ngay!”
Lãnh Cô Huyên lớn tiếng quát.
U U chậm rãi đứng dậy, nhưng nàng không rời đi, mà che trước người của ta:
“Sư tôn, đồ nhi cầu xin người buông tha cho hắn!”
Lãnh Cô Huyên bỗng nhiên chém ra một chưởng như chớp đập lên vai của U U, U U kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể mềm mại bay vút về phía sau. Ta cuống quít ôm lấy nàng, thấy trên miệng U U máu phun thành vòi sắc mặt ảm đạm cực kỳ.
Ta giận dữ hét:
“Ngươi có tính người hay không? Sao lại hạ độc thủ với đồ nhi của mình như vậy?”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh, nói:
“Hay cho một đôi uyên ương đồng mệnh, hôm nay ta thành toàn cho các ngươi!”