Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Tính mạng của ta ngươi không cách nào nắm giữ được!”
Dứt lời, ta nhanh như chớp rút đoản kiếm bên hông của U U, chỉ vào ngực mình, nói:
“Lãnh Cô Huyên, nếu ngươi còn dám đi về phía trước một bước, ta sẽ tự vẫn cho ngươi xem!”
Đôi mi thanh tú của Lãnh Cô Huyên nhăn lại, mái tóc dài của nàng bay loạn, cánh tay chậm rãi vung lên, một cỗ hàn ý vô hình chèn ép quanh thân của ta.
Ta đương nhiên là không có dũng khí tự sát, Lãnh Cô Huyên cũng nhận ra điểm này, cho nên mới chẳng do dự chút nào xuất thủ.
Một thanh âm ôn nhu bình thản nói:
“Sư muội nhiều năm như vậy, tính khí của muội sao vẫn còn nóng nảy như thế, đối với một hậu bối cần gì phải dùng biện pháp ép buộc!”
Con ngươi Lãnh Cô Huyên chợt co rút lại, nàng dừng bước, lạnh lùng nói:
“Thu Nguyệt Hàn! Ta với ngươi chẳng có chút quan hệ nào cả!”
Ta mặc dù không nhìn thấy thân ảnh Thu Nguyệt Hàn, thế nhưng biết lần này người tới đây là vì ta, xem ra vận khí của ta không tệ, mỗi khi tới thời khắc sinh tử, đều có quý nhân tương trợ.
Thanh âm của Thu Nguyệt Hàn cực kỳ hư ảo, giống như trước mặt mà cũng như xa tận chân trời. Ánh mắt của Lãnh Cô Huyên càng lúc càng lạnh lùng, dường như đọng lại ở trước mặt, nàng ta đột nhiên như tia chớp bay lên trên không. Dưới ánh nến, một bạch y nữ từ chậm rãi hạ xuống, chẳng phải là Ma Môn cao thủ Thu Nguyệt Hàn thì là ai.
Hai người còn chưa giao thủ, vẫn là hàn khí lấy hai người làm trung tâm đã chèn ép ra khắp nơi, ta giống như bị một cơn lốc thồi bay về phía sau, ánh nến bị gió thổi lặp tức tắt ngấm.
Trong bóng tối, ta nghe được những tiếng ầm, ầm tương đối lớn, trái tim của ta như thắt lại.
Lãnh Cô Huyên cười thê lương, cửa sổ ở bốn phía răng rắc vỡ thành bốn năm mảnh, ánh trăng như thủy ngân chiếu vào bên trong phòng.
Khi ta thích ứng được với ánh sáng, thì thấy một thân ảnh vượt qua cửa sổ ra ngoài, tất cả trở lại yên tĩnh.
Rất lâu sau ta mới nghe được tiếng thở dài, ánh nến một lần nữa được đốt lên, Thu Nguyệt Hàn im lặng đứng bên cạnh cây nến, vẻ mặt vô cùng mất mác, Lãnh Cô Huyên không ở trong tháp, hiển nhiên là đã bỏ chạy.
U U kịch liệt ho khan, “Phốc!” một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, ta kinh hoảng ôm lấy nàng, nói:
“UU!”
Vừa rồi nếu không phải nàng không để ý tới tính mạng cứu ta, thì sợ rằng ta đã chết trong tay Lãnh Cô Huyên rồi.
Thu Nguyệt Hàn chậm rãi đi tới trước mặt ta, vận chỉ như gió, điểm trúng một số huyệt nói trên người U U, U U thê thảm cười nói:
“Sư bá...”
Lời còn chưa dứt nàng đã té xỉu ở trong lòng ta.
Thu Nguyệt Hàn lạnh nhạt nói:
“Tính mạng của nó không sao, nhưng mà kinh mạch đã bị Lãnh Cô Huyên đả thương.”
Một thân ảnh yểu điệu từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong tháp, trong lòng ta cả kinh, tưởng là Lãnh Cô Huyên lại quay lại, nhưng khi nhìn rõ dung mạo người vào ta mới yên lòng, hóa ra người đó là Khinh Nhan.
Khinh Nhan nói:
“Sư thúc! Đệ tử đã lục soát cẩn thận chỗ này, xung quanh không có ai mai phục.”
Thu Nguyệt Hàn gật đầu nói:
“Dận Không! Hai người các ngươi mau đem U U tới dịch trạm trước, ta sẽ tới sau.”
Ta và Khinh Nhan đem U U về trạm dịch, Đường Muội cùng mấy người đi tuần tra thấy cửa sổ phòng ta mở rộng, bên trong không có người thì lo lắng vô củng đi tìm kiếm, lúc này thấy ta trở về, thì mừng rỡ tiến lên đón.
Đường Muội nói:
‘‘Công tử đi đâu vậy? Làm cho thuộc hạ lo lắng vô cùng.”
Ta cười nói:
“Ta và Khinh Nhan cô nương đi tản bộ.”
Khinh Nhan hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái.
Đường Muội thấy U U nằm trong lòng ta hôn mê, thì kinh hãi vô cùng, khẳng định có chuyện trọng đại xảy ra, thấp giọng nói:
“Công tử không có chuyện gì chứ?”
Ta gật đầu, lúc này mới nhớ tới là mình cũng bị một kích của Lãnh Cô Huyên, nhưng không có chuyện gì, không biết là do thể chất của ta cường kiện, hay là do mụ ta hạ thủ lưu tình.
Ta hướng Đường Muội nói:
“Ngươi mang mấy huynh đệ canh giữ bên ngoài dịch quán, không cho phép bất cứ người nào tới gần.”
Đường Muội lĩnh mệnh xoay người rời đi.
Ta ôm U U đi tới phòng mình.
Khinh Nhan nói:
“Ôm yêu nữ này một đoạn đường dài rồi, tới bây giờ vẫn còn luyến tiếc không buông hay sao?”
Ta mỉm cười, lúc này mới đem U U đặt lên giường, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên ngực dính đầy máu tươi, nhưng cũng vì vậy mà trông nàng lại càng điềm đạm đáng yêu.
Khinh Nhan đột nhiên nói:
“Sư thúc!”
Ta xoay người nhìn lại, Thu Nguyệt Hàn vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phòng ta. 
Thu Nguyệt Hàn nhẹ giọng nói:
“Hai người các ngươi đi ra ngoài cửa bảo hộ, không cho phép ai vào bên trong!”
Khinh Nhan cắn cắn môi, không nhịn được nói:
“Sư thúc, người chữa thương cho cô ta sao?”
Thu Nguyệt Hàn than thở:
“Kinh mạch của U U bị sư phụ nó đả thương nặng, nếu như ta không cứu nó, thì cả đời này nó sẽ phải nằm liệt trên giường.”
Khinh Nhan nói:
“Thế nhưng... nhỡ may thầy trò cô ta thông đồng lập kế, dùng chuyện này làm hao tổn công lực của người?”
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói:
“Lần này Lãnh Cô Huyên rõ ràng là muốn dồn U U vào chỗ chết.”
Ta rất sợ Khinh Nhan thuyết phục được Thu Nguyệt Hàn cải biến ý niệm trong đầu, cho nên cầm ống tay áo của nàng nói:
“Chúng ta hãy nghe Thu tiền bối nói đi ra ngoài đi!”
Khinh Nhan cả giận nói:
“Ngươi sợ yêu nữ này chết phải không!”
Rồi nàng xoay người giận dữ đi ra ngoài cửa.
Ta cuống quít đi theo ra ngoài, thấy Khinh Nhan đang ngồi bên bậc thang, nhẹ giọng khóc nức nở.
Ta lấy khăn lụa của bản thân đưa qua, Khinh Nhan giận dữ nghiêng đầu đi. 
Ta ôn nhu nói:
“U U vì cứu ta mới bị thương nặng như vậy, ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng ấy...”
Khinh Nhan phẫn nộ cắt ngang lời ta nói:
“Ngươi có biết để trị cho nàng cần bao nhiêu công lực của sư thúc ta không? Nếu như đây chính là quỷ kế của Lãnh Cô Huyên, thì chẳng phải sư thúc ta nguy hiểm vô cùng hay sao?”
Ta yên lặng không nói gì, lấy tính tình của U U thì không cách nào loại trừ được khả năng này, nhưng mà không để ý tới nàng thì ta cũng không làm được.
Khinh Nhan thản nhiên than thở:
“Sư thúc của ta từ trước đến nay rất thiện tâm, lần này sợ rằng sẽ trúng phải gian kế của hai người kia mất thôi.”
Ta thấp giọng nói:
“Khinh Nhan cô nương sao có thể tìm được ta?”
Khinh Nhan nói:
“Ta dự định U U sẽ tới tìm ngươi, cho nên mới mượn cơ hội này theo dõi nàng, tìm ra chỗ ở của nàng ta. Nhưng không ngờ Lãnh Cô Huyên cũng theo đuôi tới dịch quán, tuy rằng ta nhìn thấy hai người kia bắt ngươi đi, nhưng không có sức cứu giúp, đành phải theo dõi hai người, rồi phát tín hiệu gọi sư thúc ta tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui