“Đoạn cô nương chính là Đại hán quốc sư!”
Tinh Hậu gật đầu, mỉm cười nói:
“Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hoàng huynh của ta nhãn lực rất tốt.”
Lúc này thân ảnh của U U lại xuất hiện trong đám người, ta rời đi ôm lấy cánh tay của nàng, thấp giọng nói:
“Ngươi chạy đi đâu vậy?”
U U quỷ bí cười, bám vào tai ta nhỏ giọng nói:
“Đương nhiên là đi làm chuyện người hài lòng nhất!”
Ta đang muốn truy hỏi, thì thấy phía trước đột nhiên trở nên ồn ã, có rất nhiều người mừng rỡ.
U U nhẹ giọng nói:
“Ngươi xem, biểu huynh của ngươi đã được thả ra rồi.”
Ta mừng rỡ trong lòng, hóa ra U U đi thả Hạng Đạt Sinh ra ngoài, ta thấp giọng nói:
“Ngươi giấu hắn ở chỗ nào?”
U U mỉm cười nói:
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn phế vật kia có lục tung khắp nơi, cũng không nghĩ ra hắn bị giấu trong hoàng cung.”
Ta thắp giọng nói:
“Đa tạ ngươi.”
U U nhẹ giọng nói:
“Ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ làm một việc mình phải làm mà thôi.”
Ước chừng qua nửa canh giờ, cổ nhạc trên quảng trường trỗi lên. Hán Thành Đế và cô mẫu Trường Thi cùng các thị nữ tiến ra ngoài, đi tới đài cao.
Bởi vì Hạng Đạt Sinh, bình an vô sự, trên mặt của cô mẫu ta đã xuất hiện nụ cười. Ta chú ý nhiều hơn tới Hán Thành đế, hắn năm nay năm mươi lăm tuổi, vóc người trung bình, mặt trắng, tướng mạo đường đường, tai to, dái tai thật dài.
Ta cũng học được một chút tướng thuật của Gia Cát Tiểu Liên, người như Hán Thành đế được gọi là người phúc trạch thâm hậu. Sự thực cũng đúng là như thế, Đại Hán có thể hưng vượng như ngày hôm nay, có liên quan chặt chẽ tới vận mệnh của hắn.
Nếu như Đại Khang và Đại Tần không mấy năm chinh chiến liên tục, thì đâu có tới phiên hắn nổi dậy cơ chứ.
Hán Thành Đế đi lên đài cao, tất cả quan thần Hán quốc đều quỳ xuống, hô to vạn tuế, thanh âm vang tận mây xanh. Mỗi khi chứng kiến cảnh này, trong lòng ta không khỏi kích động, cũng sẽ có một ngày, mọi người sẽ phải triều bái trước mặt ta.
Hán Thành Đế bắt đầu độc thoại, bắt đám tân khách chúng ta ngồi dưới ánh nắng chói chang tới tận nửa canh giờ, U U thỉnh thoảng thì thầm với ta, khi thì cười nhẹ, cho nên ta cũng không quá tĩnh mịch.
Thật vất vả mới chịu đựng được tới lúc hắn cao đàm khoát luận xong, các sứ thần của nước khác bắt đầu dâng lễ, lễ vặt đã được kiểm tra, vững tin là không có gì dị thường, mới có thể dâng lên trước mặt Hán Thành đế. Khi đọc tới tên người nào, thì người đó đi ra phía trước, chuẩn bị trước những lời chúc mừng để nói lại một lần.
Khi tới phiên ta, ta bước ra phía trước, cất cao giọng nói:
“Chất nhi Dận Không cung chúc dượng, phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!”
Trong miệng ta nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Hán Thành Đế cười ha ha nói:
“Dận Không! Cô mẫu ngươi thường xuyên ở trước mặt ta nhắc tới ngươi, nói ngươi là một trong những người trẻ tuổi xuất sắc nhất Đại Khang!”
Ta mỉm cười nói:
“Cô mẫu quá khen!”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Trong những đứa cháu của ta, thì Dận Không là người quý mến ta nhất, nó ngàn dặm xa xôi tới chúc thọ. Thế nhưng ta lại nghe nói có người muốn gây bất lợi với nó, hôm nay bổn cung ở trước mặt mọi người tuyên bố, nếu như có ai dám động tới một cọng tóc của Dận Không, ta sẽ tuyệt không bỏ qua cho hắn!”
Ta thật không ngờ cô mẫu lại nói câu này trước mặt mọi người, trong lòng mừng thầm, những lời này chẳng khác gì nói cho đám người Tiết Vô Kỵ nghe, đồng thời cũng bóng gió nhắm vào Hán Thành đế.
Hán Thành Đế coi như chẳng nghe thấy dụng ý của hoàng hậu, xấu hổ cười nói:
“Hoàng hậu sao lại nói vậy, ở trong lãnh thổ của Đại Hán làm gì có ai dám gây bất lợi cho Dận Không? Nếu có người dám như thế làm, trẫm là người đầu tiên không bỏ qua hắn.”
Ta quỳ xuống đất, lạy ba lạy nói:
“Đa tạ dượng, đa tạ cô mẫu.”
Việc dâng lễ kéo dài tới tận giờ ngọ, các vị tân khách được mời vào bên trong, yến hội buổi trưa không phải là chủ yến, tiệc chúc thọ chân chính diễn ra vào buổi chiều.
Ta và U U lặp tức cảm thấy cô độc, bởi vì tuy cùng nói là khách quý, nhưng mà chỉ có hai người chúng ta ngồi riêng một bàn, những người khác tới đây là để kết minh, họ đều ở nơi khác.
Ta cười khổ nói:
“Không nghĩ tới thanh thế của chúng ta lại kém như vậy!”
U U cười nói:
“Sai! Là nhân duyên của ngươi quá kém, người ta năm nước kết minh, Đại Khang các ngươi rõ ràng đã bị bài xích, nhưng mà ngươi lại cố tình mà chạy tới, có thể ngồi đây mà thưởng thức món ngon đã là nể mặt ngươi lắm rồi.”
Ta cười nói:
“Hai người ăn một bàn lớn cũng tốt, không sai, lo làm gì nhiều vậy, buổi tối còn có chuyện, chúng ta ăn no rồi mới có sức mà hành sự!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng ta thấp thỏm bất an, Tinh Hậu tuy có ý không liên minh nữa, thế nhưng vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục cho ta.
Dựa theo tin tức của ta có được, thì chủ tiệc đêm nay sẽ bắt đầu, bọn họ sẽ ở trước mặt mọi người kết thành liên minh, thời gian còn lại của ta không còn nhiều lắm.
Nhìn U U nhàn nhã đi chơi, ta cũng cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay nha đầu kia lại cứ quanh co, chuyện của sư phụ nàng thì nàng không hỏi tới, hình như chuyện bảo đồ đã bị nàng vứt lên chín tầng mây rồi, lẽ nào nàng thực sự động chân tình với ta?
Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, thì thấy loại khả năng này không có, với sự hiểu biết về nàng, ta nghĩ chắc chắn nàng đã có chủ ý quỷ quái nào đó.
Khinh Nhan đêm nay sẽ lẻn vào Thiết Kỳ lâu, Thu Nguyệt Hàn sẽ yểm hộ cho nàng, dựa theo những gì U U nói, thì Lãnh Cô Huyên và Thu Nguyệt Hàn hôm nay sẽ đánh một trận, thắng bại của trận quyết đấu này sẽ quyết định ai có được tàng bảo đồ.
Trọn một buổi chiều ta chìm đắm trong mê hoặc và tự tính toán, có lúc ta muốn đi tìm Tinh Hậu, nhưng mới biết được tất cả khách quý của bốn nước kia đều được an bài nghỉ ngơi ở Trữ Ân cung, người ngoài không được quấy nhiễu.
Nếu như là vậy, ta càng đứng ngồi không yên, hiện giờ chỉ còn cách chờ quyết định của Tinh Hậu mà thôi.
Thật vất vã mới chịu đựng được tới lúc hoàng hôn, U U kéo ta ra quảng trường xem biểu diễn, rất nhiều nghệ nhân đang ở giữa quảng trường chuẩn bị tiết mục khói lửa.
“Dận Không!”
Đột nhiên ở phía sau có một thanh âm thân thiết vang lên.
Ta xoay người lại, hóa ra người gọi chính là Hạng Đạt Sinh, mới thoát kiếp nạn, hai ngày khổ sở làm cho hắn có chút gầy đi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, xem ra thân thể hắn không có gì đáng lo.
Ta giả bộ kích động dị thường, vọt tới nắm chặt hai tay của hắn nói:
“Biểu huynh, huynh cuối cùng cũng trở về, hai ngày nay ta lo lắng vô cùng...”
Diễn trò cũng phải diễn cho thật, hai mắt của ta lập tức đỏ lên.
Hạng Đạt Sinh có chút cảm động lắc lắc hai tay ta, thấp giọng nói:
“Ta không có chuyện gì, đa tạ biểu đệ quan tâm.”
Nhớ tới những chuyện hắn làm cho ta, ta không khỏi có chút xấu hổ.