Hứa công công đã trở về, hắn hướng ta nói:
“Bình vương điện hạ tới vừa lúc, xin hãy khuyên nhủ thái hậu một chút.”
Hắn xoay người đi ra cửa, tiện tay khép cửa phòng lại.
Ta đi tới bên giường, yêu thương vuốt ve khuôn mặt Tinh Hậu, nàng rưng rưng nước mắt nắm lấy bàn tay của ta, đặt trên má mình, nói:
“Dận Không... ta nên làm như thế nào... hoàng huynh mượn cớ để ta dưỡng bệnh, tạm thời không cho ta rời khỏi Hán đô...”
Ta ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, phát hiện thân thể nàng nóng tới mức dọa người, Tinh Hậu quả nhiên bị bệnh.
Tinh Hậu vô lực đạo:
“Chẳng hiểu tại sao, ta có cảm giác suy yếu vô cùng, ngay cả khí lực bước đi cũng không được.”
Ta thấp giọng nói:
“Cảm giác của nàng thế nào?”
Nhớ tới câu nói của Hoàn Tiểu Trác hôm nay, trong lòng ta kinh hãi, chẳng nhẽ Hoàn Tiểu Trác đã động tay động chân với Tinh Hậu?
Tinh Hậu nhăn mi lại, cắn chặt môi, thân hình ứa mồ hôi lạnh, ta sợ hãi nói:
“Mẫu hậu! Người làm sao vậy?”
Hứa công công ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh như vậy, cuống quít vọt vào, dưới sự trợ giúp của hắn ta thành công đặt nàng xuống giường, qua một lúc Tinh Hậu mới hổn hển thở được, vô lực nói:
“Các ngươi đi ra ngoài trước... ta muốn nghi ngơi một chút...”
Ta và Hứa công công đi tới ngoài cửa, nhớ tới việc tối hôm qua, ta không khỏi có chút chột dạ, không biết yêu nữ U U kia đã làm gì với Hứa công công.
Hứa công công cùng ta đi tới một nơi yên tĩnh, thấp giọng nói:
“Điện hạ, vừa rồi ngự y đã chẩn đoán bệnh của thái hậu, nói thái độ vì khẩn trương quá độ mà sinh bệnh, phải nằm giường nghỉ ngơi, nếu như kiên trì di chuyển sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.”
Ta thấp giọng hỏi:
“Quốc sư có tới hay không? Nàng có chẩn bệnh cho mẫu hậu hay không?”
Hứa công công gật đầu nói:
“Đoạn Tinh quốc sư hộ tống hoàng hậu cùng đi, nhưng nàng ta chỉ hàn huyên vài câu rồi rời đi.”
Ta lúc này mới yên lòng lại, Hoàn Tiểu Trác chắc là không có cơ hội hạ thủ với Tinh Hậu.
Hứa công công nói:
“Thái hậu vẫn còn kiên trì đòi về, điện hạ cần phải thuyết phục người từ bỏ ý niệm này, đợi cho bệnh tình ổn định rồi về cũng được.”
Trong lòng ta âm thầm cảm thán, thật là thiên ý trêu người, thể trạng hiện nay của Tinh Hậu, chắc chắn không thể di chuyển được, đành phải ở lại.
Ta hướng Hứa công công nói:
“Đêm qua ngươi đi đâu?”
Hứa công công nghi hoặc, nói:
“Ta nhớ là sau khi từ biệt với Binh vương đã tới Trữ Ân cung thông báo cho thái hậu, thế nhưng không biết vì sao đầu óc trống rỗng, lúc tỉnh lại mới phát hiện minh đi nhầm vào Ngự hoa viên, bị thị vệ hoàng cung bắt được, trải qua thẩm tra nghi vấn, mới được thả ra, hiện giờ ta cũng đang kỳ quái.”
Trong lòng ta cười thầm, xem ra U U chắc đã dùng phương pháp nào đó làm cho Hứa công công trở nên mê muội, trong một thời gian đánh mất ý thức của mình.
Ta thầm nghĩ tới có một đoạn thời gian trước, cô mẫu Trường Thi của ta ý thức cũng không được tốt, Hoàn Tiểu Trác lợi dụng phương pháp thôi miên mới để người ngủ được.
Ta thấp giọng hướng Hứa công công nói:
“Ngươi có biết vì sao bệnh tình của mẫu hậu ta nặng thêm hay không?”
Hứa công công suy nghĩ một chút nói:
“Quốc sư đã từng trợ giúp thái hậu trấn tĩnh tâm thần, thái hậu nghỉ ngơi được một canh giờ, thế nhưng sau khi tỉnh lại bệnh tình lại nghiêm trọng hơn, ngự y nói là lửa giận công tâm, hơn nữa lại bị nhiễm phong hàn, hai thứ đồng thời phát, nên mới nghiêm trọng tới như vậy.”
Ta trầm mặc xuống, Hoàn Tiểu Trác tất đã sử dụng thôi miên với Tinh Hậu, bệnh của nàng đột nhiên chuyển sang nặng, không biết là có quan hệ gì với nàng ta hay không?
Ta hướng Hứa công công nói:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ thuyết phục mẫu hậu tạm thời ở tại chỗ này dưỡng bệnh, cho bệnh tình ổn định lại mới trở về Đại Tần.”
Hứa công công gật đầu.
Ta thấp giọng nói:
“Hứa công công, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, bệnh tình của mẫu hậu không được cho phép ai tới gần, mặt khác những dược vật mà người dùng phải cho người khác chính mồm sử dụng qua mới được cho người uống.”
Hứa công công thấp thoáng cảm thấy có gì đó không thích hợp, kinh hoảng nói:
“Bình vương điện hạ! Ý của người là... Có người muốn mưu hại thái hậu?”
Ta mỉm cười nói:
“Cẩn thận sẽ không thừa, lúc nào cũng có thể lật thuyền trong rãnh, Hứa công công không cần phải kinh hoàng, phòng ngừa luôn là điều tốt.”
Bên trong gian phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi yếu ớt của Tinh Hậu, nàng đang gọi tên của ta, nên ta cuống quít đi vào trong phòng.
Tinh Hậu dường như rất lạnh, thân thể mềm mại không ngừng run lên. Ta đi tới bên giường cầm bàn tay của nàng, cảm thấy nó băng lãnh vô cùng, khi đặt tay vào trong áo của nàng, thì phát hiện da thịt của nàng cũng lạnh lẽo dị thường.
Ta kinh hoảng nói:
“Ta đi gọi ngự y!”
Tinh Hậu cản ta lại, run giọng nói:
“Ta... bệnh tình này rất kỳ quái trong đầu ta hiện giờ có rất nhiều ý nghĩ lộn xộn, ta chưa từng gặp nhiều ác mộng tới như vậy, ta... rất sợ...”
Nàng nhào vào trong lòng ta, nước mặt nhẹ nhàng rơi xuống, ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói:
“Mẫu hậu, không cần sợ, ta sẽ luôn ở bên người.”
Tinh Hậu gật đầu, trên mặt lại hiện lên sự sợ hãi:
“Thật là nhiều máu... thật là nhiều máu...”
Ta ôm chặt nàng vào trong lòng:
“Ngủ đi, khi ngủ, nàng sẽ quên hết mọi thứ...”
Hạng Đạt Sinh quả nhiên đem ý của ta nói lại với cô mẫu Trường Thi, đêm đó cô mẫu Trường Thi triệu ta tới Chiêu Dương cung, đã trải qua một phen phong ba, bầu không khí trong Chiêu Dương cung rất nặng nề.
Sau khi ta thỉnh an xong, ngồi xuống bên cạnh cô mẫu.
Cô mẫu Trường Thi cho rằng lần này ta tới đây chính là vì chuyện rời khỏi Hán đô, nàng u oán than thở:
“Dận Không, ta và dượng ngươi đã thương lượng, hắn đáp ứng cho ngươi rời đi. Nhưng mà ngươi phải ở lại Hán đô ít nhất ba ngày, sau ba ngày cho dù kết quả tàng bảo đồ ra sao, hắn cũng không gây khó dễ cho các ngươi nữa.”
Ta cung kính nói:
“Đa tạ cô mẫu quan tâm, Dận Không tới đây còn có một chuyện muốn nhờ.”
Cô mẫu Truờng Thi gật đầu nói:
“Ngươi nói đi!”
Ta nhìn xung quanh, cô mẫu Trường Thi nhất thời hiểu ý, bảo những người xung quanh lui ra, lúc này ta mới nói:
“Hiện giờ chỉ có ta và ngươi, có gì ngươi cứ nói, đừng ngại.”
Ta thấp giọng nói:
“Cô mẫu có thể nói cho Dận Không biết vì sao Đoạn Tinh cô nương được phong làm quốc sư hay không?”
Ánh mắt của cô mẫu Trường Thi có vẻ do dự, qua hồi lâu mới nói:
“Dận Không, chuyện này ngươi không được nói cho người ngoài!”
Ta nhận thấy ánh mắt của người cực kỳ nghiêm trọng, biết sự tình không phải chuyện đùa, cuống quít quy rạp xuống đất nói:
“Cô mẫu yên tâm, hài nhi nếu như đem việc này truyền ra... thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống trên người của “hắn”, chết không toàn thây.”