Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Ta bỗng nhiên nghĩ đến Hoàn Tiểu Trác, có lẽ thuật thôi miên này Thu Nguyệt Hàn có biết, ta thấp giọng đem việc Hoàn Tiểu Trác nói cho người.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“ Loại công phu này không phải là võ công Trung Nguyên, võ công này khi luyện có thành tựu, thì có thể thôi miên người khác, nếu như đạt tới... cảnh giới cao nhất, có thể khống chế tư tưởng con người, thậm chí thao tung hắn...”
Ta hoảng sợ trong lòng, thảo nào Hán Thành Đế chẳng hề để ý tới lễ tiết, bao vây cả vương phủ, phải chăng là tác dụng của Hoàn Tiểu Trác? Bằng không với thân phận vua một nước, chắc chắn sẽ không hành động tùy tiện như vậy.
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói:
“Thân phận Đoạn Tinh... ta từng nghe Khinh Nhan đề cập qua... nếu như ta không đoán sai, nàng... thì chắc nàng ta là đệ tử của Tuyết Sơn thần ni...”
Ta có chút lo lắng nói:
“Hoàn Tiểu Trác và Tần quốc thái hậu Hạng Tinh có thù giết cha, hôm nay khi nàng gặp Hạng Tinh, thì bệnh của Hạng Tinh trở nên nặng thêm, nằm trên giường không dậy nổi, hơn nữa gặp ác mộng liên tục.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Tu vi của nàng ta còn thấp, nhiều nhất chỉ có thể thôi miên đối thủ, có lẽ chỉ khiến đối thủ sinh ra mệt mỏi, mơ mộng, nếu muốn khống chế toàn diện đối thủ thì chưa đủ, hơn nữa Tinh Hậu là người ý chí vượt hơn người thường, càng khó bị khống chế.”
Ta thấp giọng nói:
“Thế nhưng Tinh Hậu khi nghe được tin tức con trai của nàng đột nhiên bệnh nặng, tâm thần đại loạn, trong thời gian này nàng ta có thể thừa dịp tấn công hay không?”
Thu Nguyệt Hàn gật đầu nói:
“ Đúng là có này loại khả năng này.”
“Tiền bối có thể hóa giải không?”
Thu Nguyệt Hàn ho khan một tiếng, mới nói:
“Trong Vô Gian Huyền Công có một chương Vong Tình ghi rõ cách phá giải Nhiếp Hồn đại pháp, ngươi chỉ cần nghĩ một chút là sẽ có cách phá giải.”
Ta cung kính lắng nghe.
Thu Nguyệt Hàn vô lực nói:
“Dận Không... ngươi phải đáp ứng ta... một việc...”
Ta cung kính nói:
“Tiền bối xin cứ phân phó, chỉ cần Dận Không có thể làm được, tất nhiên toàn lực ứng phó.”
Thu Nguyệt Hàn khó khăn, nói:
“Khinh Nhan thân thế thương cảm... ngươi nhất định phải cứu nó ra khỏi Đại Hán...”
Ta trịnh trọng gật đầu.
Thu Nguyệt Hàn dịu dàng cười nói:
“Ngươi... đi thôi... vị cô mẫu kia của ngươi sẽ không làm hại chúng ta...”
Ta từ biệt cô mẫu Trường Thi, khi ra tới cửa cung lại gặp Hoàn Tiểu Trác. Ta cản lối đi của nàng, mỉm cười nói:
“Đoạn quốc sư đêm khuya tới đây, không biết là có chuyện gì quan trọng?”
Hoàn Tiểu Trác dịu dàng cười nói:
“Những lời nói này phải để ta hỏi ngươi mới đúng?”
Đôi mắt đẹp của nàng đánh giá ta một lần, bỗng nhiên nói:
“Trên vạt áo ngươi có vết máu!”
Ta ngơ ngác, cúi đầu nhìn vạt áo của mình quả nhiên là có vài giọt máu, chắc là do lúc nãy đỡ Khinh Nhan, trong lòng ta có chút bối rối nhưng mà ngoài mặt vẫn như thường, mỉm cười nói:
“Mùa thu khí trời khô ráo, mũi của ta khô cho nên bị chảy máu, Đoạn quốc sư có phương pháp gì trị liệu không?”
Hoàn Tiểu Trác thâm ý nói:
“Thường thường bệnh đều là do tâm sinh, Bình vương điện hạ nên điều chỉnh tốt tâm tình của mình, như vậy sẽ khá hơn.”
Ta ha hả phá lên cười, hướng Hoàn Tiểu Trác giơ tay lên nói:
“Đêm đã khuya, Dận Không xin cáo từ!”
Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:
“Trời tối, đường khó đi, Bình vương xin hãy cẩn thận.”
Khi ta đi được hai bước, Hoàn Tiểu Trác lại gọi ta nói:
“Có chuyện này chắc là ngươi sẽ có hứng thú!”
Ta xoay người, nói:
“Quốc sư mời nói!”
“Điền Tuần đã chết!”
“Cái gì?”
Ta ngạc nhiên nói.
Hoàn Tiểu Trác gật đầu nói:
“Thích khách lẻn vào đô đốc phủ không chỉ lấy tàng bảo đồ mà còn giết chết Điền Tuần.”
Ta lập tức nghĩ tói tất cả chuyện này đều do Lãnh Cô Huyên gây nên, giết Điền Tuần đương nhiên là phòng bị hắn sẽ viết lại nội dung của địa đồ, người chết đương nhiên là hết hậu hoạn.
Nói tới cũng kỳ quái, tuy rằng ta vẫn luôn cừu hận Điền Tuần , thế nhưng một khi nghe tin hắn chết, cũng chẳng có cảm giác sung sướng gì cả, có lẽ chuyện này là do Dao Như. Trước khi đi, Gia Cát Tiểu Liên đã nói rằng Điền Tuần sẽ chẳng còn sống lâu nữa, xem ra dự đoán của hắn vô cùng chính xác.
Ta nói với Hoàn Tiểu Trác:
“Đoạn cô nương có thể đi uống với ta một chén không?”
Hoàn Tiểu Trác không ngờ ta lại nói như vậy, hỏi:
“Bây giờ?”
Ta gật đầu.
Trải qua trường phong ba này, về ban đêm Hán đô vô cùng vắng vẻ, nếu như không có Hoàn Tiểu Trác chỉ điểm, thì ta khó mà có thể tìm thấy một tửu điếm còn mở cửa.
Bên bờ sông Xuân Thủy, bên cạnh cầu Cửu Lỗ, chúng ta ngồi trong quán vỉa hè của một lão già, chúng ta gọi một đĩa đậu phộng, một đĩa Mùi khô, một con Thanh Ngư (cá trích), một bát ốc đồng, cùng nhau đối ẩm.
Lão nhân tuổi đã thất tuần, tai điếc mắt mờ, nhưng mà tài nghệ nấu ăn quả nhiên là tuyệt hảo.
Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói:
“Ngươi quen cuộc sống sung sướng an nhàn, nay ăn những món ăn này chắc là không quen?”
Ta cầm một cọng mùi khô, chấm tương ớt ăn, khen:
“Như vậy mới đặc sắc!”
Hoàn Tiểu Trác nhìn về phía sông Xuân Thủy đang đen kịt, sâu xa nói:
“Hiện tại đã không còn Tịch Mịch phảng, con sông Xuân Thủy trở nên tịch mịch hơn nhiều.”
Ta mỉm cười nói:
“Một khi đã tịch mịch, thì lại đại biểu cho việc sự phồn hoa mới sắp bắt đầu.”
Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:
“Ngươi nói câu này hình như còn ám chỉ chuyện khác.”
Ta gật đầu, tình cảnh suy sụp của Đại Khang sao lại giống cảnh sông tịch mịch tới như vậy, sông Xuân Thủy chắc chắn lại phồn hoa, ta nhất định phải làm cho Đại Khang khôi phục phồn vinh và khí phách như ngày xưa.
Ta và Hoàn Tiểu Trác chạm chén rượu nói:
“Có chuyện này ta vẫn luôn muốn nói cho cô nương biết, phụ thân cô nương không phải do Tinh Hậu giết, việc truy sát Hoàn thị nhất môn cũng chắc chắc do Tinh Hậu gây nên.”
Ánh mắt của Hoàn Tiểu Trác trầm xuống, đặt chén rượu xuống bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui