“Yến Hưng Khải và Trầm Trì chắc chắn sẽ không ở sau lưng hãm hại hoàng huynh, họ biết nếu làm như vậy chỉ làm tăng thêm quyết tâm kết minh của người, bọn họ phải để ý tới lợi ích của Đại Tần.”
Tinh Hậu thở dài nói:
“Ngày mai ta sẽ vào cung yết kiến huynh truởng, tìm cách rời khỏi nơi này.”
Ta gật đầu, nhưng trong lòng có chút sầu lo, mọi hành động của ta đều bị Lý Mộ Vũ giám sát, ta sao có thể theo nàng rời đi cơ chứ?
Tinh Hậu nói:
“Bệnh tình của ta thật kỳ quái, khi bị bệnh thì không dậy nổi, nhưng vừa trải qua chuyện vừa rồi với ngươi... làm loạn một hồi, vậy mà lại khỏi.”
Ta mỉm cười nói:
“Đó là bởi vì mẫu hậu nhất thời khẩn truơng, cấp hỏa công tâm, hài nhi giúp người xua tan nội hỏa, đương nhiên bệnh không cần trị mà khỏi.”
Tinh Hậu cười đập một cái vào ngực ta, bỗng nhiên nói:
“Ngươi có nghĩ tới Đoạn Tinh này có chút quen mắt hay không?”
Ta ngơ ngác, khôngbiết vì sao nàng lại nói như vậy.
Tinh Hậu đạo:
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, đã cảm thấy nàng có vài phần quen quen, sau này ngẫm lại thì thấy có bảy phần tương tự như con gái của Hoàn Mật.”
Săc mặt của ta đã biến đôi, xem ra Tinh Hậu đã phát hiện bí mật của Hoàn Tiểu Trác rồi.
Nàng cười nhạt nói:
“Nàng ta cho rằng ta sẽ không nhận ra, nhưng mà trí nhớ của ta từ trước tới nay rất tốt, cái gì chỉ cần gặp một lần thì sẽ không bao giờ quên, huống chi nàng lại còn là một tuyệt đại giai nhân.”
Nhớ tới đêm đại thọ trước đây, Tinh Hậu và Hoàn Tiểu Trác trò chuyện vui vẻ vô cùng, ta mới cảm thấy tâm cơ của nữ nhân có khi còn hơn nam nhân. Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu, hài nhi vẫn chưa báo với người chuyện này.”
Tinh Hậu cười nói:
“Ngươi sợ ta phân tâm, ta đương nhiên biết ngươi dụng tâm lương khổ. Chuyện này ta sẽ không nói ra, ngày mai ta về Tần đô, nàng cứ ở lại mà làm quốc sư.”
Lúc này ta mới yên lòng, Tinh Hậu không có ý tính toán gì với Hoàn Tiểu Trác.
Sáng sớm hôm sau, cô cô mẫu Trường Thi tự mình đem Khinh Nhan tới dịch quán, làm cho ta kinh ngạc là Thu Nguyệt Hàn không đi cùng. Cô mẫu Trường Thi nói cho ta biết nàng lúc người tới hầm rượu đón hai người, thì Thu Nguyệt Hàn đã bỏ đi, chỉ còn lại Khinh Nhan mà thôi.
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Ta đã nói với dượng ngươi, hai ngày nữa hắn sẽ phái người hộ tống ngươi trở về Khang đô.”
Ta cuống quít cảm ơn, nhưng trong lòng âm thầm nói:
Nếu để cho Hạng Bác Đào phái người hộ tống thì có khác gì tiễn ta vào Quỷ môn quan?”
Cô mẫu Truờng Thi nhìn Khinh Nhan một chút, nói:
“Hài tử này thương thế rất nặng, ta lại không tiện tìm ngự y chữa bệnh cho nó, ngươi mau chóng tìm người khám cho nó đi.”
Ta gật đầu nói:
“Lần này nhờ có cô mẫu.”
Cô mẫu Truờng Thi cười nói:
“Cô cháu chúng ta mà lại khách sáo như vậy sao.”
Trong cung người còn có nhiều chuyện khác, chỉ trò chuyện với ta vài câu rồi vội vã rời đi.
Khi cô mẫu rời khỏi, ta cuống quít đóng chặt cửa phòng, Khinh Nhan mệt mỏi nằm ở trên giường, trên người vẫn mặc bộ võ sĩ phục đầy máu.
Ta thấp giọng nói:
“Thu tiền bối đâu?”
Khinh Nhan lắc đầu nói:
“Ta... cũng không biết... người đi đâu...”
Thanh âm của nàng gián đoạn, hiển nhiên là thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Thu Nguyệt Hàn võ công trác tuyệt, nếu như có thể rời khỏi hoàng cung, thì chắc chắn vẫn còn sống. Trong lòng ta âm thầm kêu may mắn, nàng đã sớm nói cho ta biết thuật Song Tu cứu Khinh Nhan, trong khi ta vẫn muốn liều mình cứu nàng.
Khinh Nhan vô lực nói:
“Dận Không... chỗnày không được ở lâu, chúng ta mau chóng rời đi…”
Ta thở dài nói:
“Sao ta không muốn rời đi cơ chứ, nhưng mà Lý Mộ Vũ lúc nào cũng giám thị ta, bên ngoài dịch quán chỗ nào cũng có mắt xanh của hắn, Hán đô lại đề phòng nghiêm ngặt, chẳng nhẽ cô nương định công khai rời đi hay sao?”
Khinh Nhan nói được một câu, thì phải nghỉ ngơi một lúc lâu, dáng vẻ mềm mại của nàng, làm cho ta nảy sinh lòng muốn che chở.
Chiếu theo cách nói của Thu Nguyệt Hàn, thì thương thế của nàng phải dùng tới Vô Gian Huyền Công mới chữa được, đồng thời cũng giúp ta luyện thành huyền công song tu.
Cái mà ta muốn là Khinh Nhan trở thành thê tử của ta, rồi bệnh tình khỏi hắn, đó mới là tâm nguyện lớn nhất, nhưng mà chuyện này đúng là khó mở miệng.
Khinh Nhan nói:
“Chúng ta có thể dịch dung đi ra ngoài…”
“Dịch dung?”
Ta ngạc nhiên nói.
Khinh Nhan gật đầu, nàng yếu ớt nói:
“Ngụy trang thành những người khác, người Hán chắc chắn sẽ không dễ dàng... phát hiện ra chúng ta....”
Ta chuẩn bị những thứ mà nàng cần, chuẩn bị cùng nhau đào tẩu.
Khinh Nhan ở lại dịch quán cũng tạm thời bảo đảm được an toàn, dù sao thân phận bại lộ cũng chỉ có Thu Nguyệt Hàn, Khinh Nhan không bị người khác nhận ra.
Ta tìm tới mấy bộ quần áo của Lục Châu, nhưng mà chẳng ngờ, nàng không có cả khí lực thay quần áo, dưới sự trợ giúp của ta, nàng mới thay được bộ võ phục đầy máu.
Nàng tuy rằng vẫn mặc bộ y phục bằng lụa bên trong, nhưng mà những đường cong trên cơ thể ta đã tận tay được thưởng thức, ta cố gắng đè nén ước muốn không an phận của mình, thay cho nàng một cái trường báo khác, rồi đem quần áo dính máu thiêu hủy.
Khinh Nhan viết một cái phương thuốc, bảo ta tới tiệm thuộc và phường nhuộm mua một số thứ, sau khi làm xong mọi chuyện, sức khỏe nàng đã suy yếu vô cùng, mồ hôi nhễ nhại.
Ta ôm nàng lại giường, đắp cho nàng cái chăn gấm, sau đó ra ngoài bảo võ sĩ canh phòng nghiêm ngặt, rồi mới ra ngoài mua những vật phẩm cất thiết.
Thật vất vả mới mua đủ sổ lượng, đang lúc đi về thì gặp phải Lý Mộ Vũ.
Hắn mỉm cười nói:
“Bình vương lại có hứng thú đi dạo một mình hay sao?”
Ta gật đầu nói:
“Ở lại dịch quán cũng chẳng có chuyện gì, ta ra ngoài mua một số thứ.”
Ánh mắt Lý Mộ Vũ nhìn vào số thảo dược trong tay của ta, cười nhạt nói:
“Bình vương có bệnh hay sao?”
Ta lắc đầu nói:
“Số thảo dược này ta mua cho nghĩa mẫu.”