Lý Mộ Vũ khen:
“Bình vương quả nhiên có hiếu tâm, nhưng mà hình như ta nghe nói là công chúa điện hạ đã khỏi.”
Ta cười nói:
“Hóa ra Lý Đại Đô Đốc cũng nghe nói, mẫu hậu tuy rằng đã khỏi, nhưng mà thân thể vẫn còn suy yếu, ta mua mấy vị thảo dược để bồi bổ cho người.”
Lý Mộ Vũ đầy bụng nghi hoặc nhìn về phía ta nói:
“Thật là thất kính, Lý mỗ không biết Bình vương điện hạ lại có y thuật cao minh như vậy.”
Ta ha hả cười nói:
“Không nói tới cao siêu, trước kia ta cũng theo ngự y học được một ít.”
Lý Mộ Vũ mỉm cười nói:
“Ta cũng đang muốn bái kiến công chúa, vậy là chúng ta cùng đường rồi.”
Trong lòng ta thầm mắng, cái tên hỗn truớng này luôn đối địch với ta, nếu như ngày khác có cơ hội, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.
Ta không còn cách nào khác là đi cùng với Lý Mộ Vũ tới vương phủ.
Ta cố ý nói:
“Việc mất trộm tàng bảo đồ, Lý đại đô dốc có điều tra ra manh mối gì không?”
Lý Mộ Vũ nhíu mày nói:
“Thực không dám dấu diếm, Lý mỗ cho tới bây giờ vẫn chưa có manh mối gì, nhưng mà ở hiện trường chúng ta đã nhận ra, chắc chắn chuyện này do một cao thủ tuyệt đỉnh làm ra.”
Hắn nhìn ta một cái nói:
“Bình vương có phải là có manh mối gì hay không?”
Ta lắc đầu nói:
“Đây là Đại Hán, ngoại từ mấy người thân thì những người khác ta đâu có biết, làm gì có manh mối gì.”
Lý Mộ Vũ cười nói:
“Nghe nói Bình vương điện hạ và Tần quốc Điền Tuần còn có một đoạn giao tình?”
Ta thở dài nói:
“Lý Đại Đô Đốc có điều không biết, con gái yêu của Điền Tuần là ái thiếp của ta, nếu luận bối phận, hắn còn là nhạc phụ của ta nữa.”
Lý Mộ Vũ cố ý giả bộ vô cùng kinh ngạc, nói:
“Bình vương sao không nói sớm?”
Ta cũng giả mù sa mưa, tỏ vẻ khẩn truơng, nói:
“Lý Đại Đô Đốc có tin tức của hắn ư?”
Lý Mộ Vũ thở dài một tiếng nói:
“Có chuyện này ta phải nói cho điện hạ biết, Điền Tuần... đã bị người ta giết chết trong đêm tàng bảo đồ mất trộm...”
Ta giả bộ bi thống, hai mắt đỏ bừng nói:
“Là ai giết hắn?”
Lý Mộ Vũ nói:
“Người giết hắn cũng chính là người trộm bảo đồ, Bình vương xin nén bi thương.”
Ta cười lạnh nói:
“Lý Đại Đô Đốc cho là ta sẽ thương tâm vì Điền Tuần hay sao?”
Lý Mộ Vũ lắc đầu nói:
“Điện hạ thương tâm chẳng liên quan gì tới hắn cả?”
Ta hạ giọng nói:
“Lý Đại Đô Đốc nếu như cũng biết vậy, thì chắc cũng rõ ràng, nếu như không phải vì Điền Tuần thì tàng bảo đồ cũng không rơi vào trong tay các ngươi.”
Lý Mộ Vũ cười ha hả nói:
“Cuối cùng Bình vương điện hạ cũng thẳng thắn với ta một lần.”
Cừu hận đối với Điền Tuần ta chẳng có gì phải che giấu cả, huống chi hiện giờ tàng bảo đồ cũng mất rồi, sự sống chết của Diền Tuần cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Đi tới trước cửa Vương Phủ, Lý Mộ Vũ lại không đi vào, ta cảm thấy có gì đó không đúng, nói:
“Lý Đại Đô Đốc vì sao không đi vào?”
Lý Mộ Vũ cười nói:
“Bình vương chắc là không biết, công chúa chiều nay sẽ trở về Đại Tần, bệ hạ ra lệnh cho ta tự mình hộ tống công chúa ra khỏi thành.”
Trong lòng ta trầm xuống, nếu như hắn tự mình hộ trống Tinh Hậu ra khỏi thành, thì kế hoạch của ta chẳng phải là thất bại rồi hay sao?
Võ sĩ Tần quổc đang thu thập hành trang, Hứa công công đang đứng ở một bên, khi hắn nhìn thấy ta thì cuống quít tiến lên đón:
“Bình vương điện hạ, ta mới phái người tìm điện hạ, sao lại tới nhanh như vậy.”
Ta hướng hắn nháy mắt, Hứa công công lập tức hiểu ý, thấp giọng nói:
“Thái hậu đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Tinh Hậu thấy ta vào, cuống quít kéo ta sang một bên, thấp giọng nói:
“Dận Không! Lần này có chút phiền phức, hoàng huynh của ta muốn giam lỏng ngươi ở trong Hán đô.”
Ta hít một hơi lạnh, run giọng nói:
“Có thật không?”
Tinh Hậu gật đầu nói:
“Việc này ta từ trong miệng của cô mẫu ngươi biết được, vô cùng chính xác.”
Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu có biện pháp gì hay không?”
Tinh Hậu nói:
“Ta còn đang suy nghĩ biện pháp, Lý Mộ Vũ sẽ hộ tống ta ra khỏi thành.”
Ta cười lạnh nói:
“Là hắn giám thị người ra ngoài!”
Tinh Hậu gật đầu nói:
“Người này khôn khéo dị thường, muốn giấu diếm được hắn, sợ rằng không có dễ dàng như vậy.”
Ta bước qua bước lại, chuyện này khó giải quyết vô cùng, cô mẫu ta có thể bảo toàn tính mạng cho ta, nhưng Hán Thành đế lại giam lỏng ta, người chỉ là một nữ lưu yếu đuối, sao có thể thay đổi cách nghĩ của Hán Thành đế được.
Ta cố sức cắn cắn môi nói:
“Xem ra hắn sớm có dự mưu, nếu như hắn một lòng muốn lưu ta lại, xem ra ta rất khó rời đi.”
Tinh Hậu nói:
“Cho dù thế nào ta cũng phải đem ngươi đi, ta không thể để ngươi lại ở quốc gia hổ lang này.”
Trong lòng ta kích động vô cùng, tấm lòng của Tinh Hậu đối với ta trong thời khắc mấu chốt đã được biểu lộ.
Nàng bỗng nhiên lưu ý đến gói thuốc đông y trong tay của ta, nhẹ giọng nói:
“Mua cho ta ư?”
Ta lúc này mới nhớ tới Khinh Nhan, nên thấp giọng kể lại chuyện này cho nàng.
Tinh Hậu nói:
“Theo cách nói của ngươi, thì vị Khinh Nhan cô nương này tinh thông thuật dịch dung? Nếu quả thật như vậy, chúng ta vẫn còn có một hi vọng!”