Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Đủ rồi...”
Ta có chút nghi ngờ nói:
“Lý Mộ Vũ tuy rằng đã triệt hồi binh sĩ ở ngoài dịch quán, nhưng mà vẫn chú ý tới nhất cử nhất động của ta, sợ rằng chúng ta có dịch dung cũng không cách nào giấu diếm được hắn.”
Khinh Nhan nói:
“Cho nên... phải tạo thành một Dận Không khác ở Hán đô...”
“Ý của cô nương là?”
Khinh Nhan nói:
“Tìm trong đám võ sĩ thủ hạ của ngươi... một người có vóc dáng tương đương, cho hắn giả làm ngươi...”
Ta vui vẻ nói:
“Khinh Nhan cô nương có mấy phần nắm chắc?”
Ta lại nhớ tới chuyện Tinh Hậu cho người giả mạo Yến Nguyên Tông, đưa Bạch Quỹ vào chỗ chết, không nghĩ tới lúc này ta lại dùng tới nó.
Khinh Nhan thờ hổn hển rồi nói:
“Ngươi yên tâm... muốn giấu được bọn họ... thì không khó...”
Muốn tìm trong ba mươi võ sĩ một người có vóc dáng tương tự như ta cũng không khó, thế nhưng bề ngoài thì kém hơn rất nhiều. Tên võ sĩ này nước da trắng nõn mặt mũi khác hẳn ta.
Khinh Nhan dùng kéo, dùng một loại bùn cải biến dung mạo trên khuôn mặt của hắn, thay đổi toàn bộ hình dạng của khuôn mặt. Trải qua nửa giờ, diện mạo của tên võ sĩ này đã giống ta gần như đúc, có khác biệt duy nhất đó chính là màu da.
Khinh Nhan sử dụng dược thảo mà ta mua về, chế thành chất lượng, có độ đậm cao, bôi lên mặt của võ sĩ kia một lần, chỉ qua chừng một nén hương, đã thay đổi toàn bộ màu da của hắn.
Ta không khỏi thở dài nói:
“Khinh Nhan cô nương quả nhiên thần kỳ! Giờ hắn chẳng khác gì ta chút nào cả!”
Khinh Nhan mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói:
“Đây là tuyệt kỹ gia truyền của nhà ta, dùng dược thảo tẩy và nhuộm lại màu da, độ phai màu không đáng kể.”
Ta ngơ ngác, chợt nhớ tới trước khi ta nhập Tần, Thải Tuyết cũng từng dịch dung cho ta, cũng dùng dược thảo thay đổi màu da, nàng cũng nói là tuyệt kỹ gia truyền, chẳng nhẽ Khinh Nhan và Thải Tuyết có quan hệ với nhau?
Nhưng mà ta lập tức hủy bỏ suy nghĩ này, Khinh Nhan là người trong Ma môn, bí kỹ trong Ma Môn vốn bí mật, hơn nữa tướng mạo của hai người không giống nhau, nên không thể có quan hệ được.
Ta bảo võ sĩ cởi y phục của mình, rồi lấy hoàng bào đưa cho võ sĩ kia, nói:
“Ngươi biết mình phải làm gì không?”
Võ sĩ kia quỳ gối nói:
“Điện hạ yên tâm, chuyện hôm nay, Vương Lũy quyết không sẽ tiết lộ nửa chữ!”
Ta dìu hắn đứng dậy, trong đôi mắt của Vương Lũy hiện lên quang mang kích động, hắn thấp giọng nói:
“Vì điện hạ tận trung, chết không oán thán!”
Ta nức nở nói:
“Nếu như ngươi có thể an toàn thoát khốn, thì kiếp này phú quý của ngươi không phải lo nữa!”
Vương Lũy cười nhạt nói:
“Từ khi Vương Lũy theo điện hạ rời khỏi Đại Khang, đã chẳng còn để ý tới sinh tử nữa rồi, ba mươi huynh đệ chúng thuộc hạ ở lại đây đều đã chuẩn bị hi sinh.”
Ta nặng nề vỗ vỗ vai hắn nói:
“Hảo huynh đệ!”
Ta nói:
“Ngươi còn lo lắng gì cứ nói cho bản vương biết, bản vương nhất định sẽ hoàn thành!”
Vương Lũy nói:
“Vương Lũy chỉ có một người mẹ mù, hiện giờ vẫn đang ở một thôn nhỏ của Tuyên Thành!”
Ta cầm hắn hai tay nói:
“Ta sẽ coi người như mẫu thân của ta!”
Vương Lũy quỳ rạp xuống đất nói:
“Tạ ơn điện hạ!”
Ta đưa tay hắn nâng dậy nói:
“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi ngươi không thể quỳ gối trước mặt bất cứ người nào, ngươi là Long Dận Không, là Đại Khang Bình vương!”
Sau giờ ngọ, Tinh Hậu được Hứa công công đưa tới dịch trạm, ta bảo thủ hạ mời nàng vào trong phòng, khi Tinh Hậu vào trong cũng kinh hãi, nàng không ngờ lại có hai Long Dận Không giống nhau như đúc.
Nàng cẩn thận đánh giá một lần, ánh mắt nhìn vào người ta, mỉm cười nói:
“Hình dạng có thể ngụy trang, thế nhưng ánh mắt và khí chất trong một thời gian ngắn không thể giống nhau được.”
Ta cười nói:
“Mẫu hậu quan sát tỉ mỉ, hài nhi bội phục.”
Tinh Hậu nói:
“Lý Mộ Vũ theo sát ta từng bước, thủ hạ của ta đều đã được hắn kiểm tra từng người một, thậm chí xe ngựa cũng bị kiểm tra.”
Ta thở dài nói:
“Lý Mộ Vũ đúng là khôn khéo hơn người, xem ra chỉ còn cách gặp mẫu hậu ở ngoại ô.”
Tinh Hậu lắc đầu nói:
“Vốn ta có dự định hai người chúng ta tách nhau cùng rời khỏi Hán đô, nhưng bây giờ thì không được.”
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Khinh Nhan nói:
“Vị cô nương này nếu có thể tạo ra một Bình vương giả, thì cũng có thể tạo ra một võ sĩ giả.”
Nàng thấp giọng nói:
“Hứa công công, ngươi ra bên ngoài gọi một võ sĩ vào đây.”
Ta lập tức hiểu ý của nàng, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu, lần này ta phải dẫn Khinh Nhan cô nương rời đi.” 
Tinh Hậu gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang Hứa công công.
Muốn giấu được Lý Mộ Vũ, thì phải tìm ra hai thủ hạ thế thân, phần lớn phải là người tâm phúc, với lại khi Tinh Hậu ra lệnh, bọn họ không dám không nghe.
Khinh Nhan lại dịch dung ta theo hình dạng của người thế thân, sau một giờ tất cả mới hoàn thành.
Ta đứng trước gương, mới biết là mình đã biến thành một đại hán hói đầu, màu da đã trở thành màu đồng cổ, đồng thời lại ngăm ngăm đen, ngay cả chính ta cũng không nhận ra rằng, người này lại là ta.
Tinh Hậu hài lòng gật đầu nói:
“Cho dù Lý Mộ Vũ có gian xảo ra sao, cũng không thể trong một thời gian ngắn nhận ra chúng ta đã thay mận đổi đào.”
Cung nữ thế thân cho Khinh Nhan có vẻ sợ hãi, bỗng nhiên quy rạp xuống đất nói:
“Thái hậu... nô tỳ... không muốn ở lại chỗ này...”
Ánh mắt của Tinh Hậu tỏa ra sát khí âm lãnh, cả giận nói:
“Ngươi sợ ư?”
Vậy cung nữ gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy lao ra ngoài cửa.
Vương Lũy nhanh tay rút trường đao bên hông, một đao đâm thẳng vào hậu tâm của cung nữ này, cung nữ kia kêu thảm một tiếng, ngã xuống vũng máu.
Ta có chút thưởng thức nhìn hắn trên, chuyện này càng ít người biết càng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui