Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Ngươi không cần lo lắng, nàng còn sống.”
Ta được Vân Na đã tới bên người Tuệ Kiều, yên lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng đau xót vô cùng.
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Thanh Thanh cát nhân sẽ có thiên tướng phù hộ (người tốt sẽ được thần tiên phù hộ). Nàng nhất định sẽ phục hồi như cũ.”
Ta gật đầu, hướng Vân Na nói:
“Đêm nay sợ rằng phải khổ cực cho nàng rồi.”
Vân Na mỉm cười nói:
“Giữa chúng ta khách sáo như vậy ư?”
Ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Kiều, cơ thể nàng đang ấm dần lên, xem ra Vân Na nói không sai, tính mệnh Tuệ Kiều đã không có trở ngại gì rồi.
Đêm nay ta và Vân Na ngồi bên cạnh Tuệ Kiều, không ai đi ngủ cả.
Cho tới lúc gần sáng, Vân Na dựa vào người của ta mơ màng chợp mắt, cũng không lâu lắm, bên tai chợt nghe tiếng Tuệ Kiều kinh hô:
“Đừng mà, đừng mà!”
Ta mở hai mắt, thấy Tuệ Kiều toát đầy mồ hôi lạnh, hai mắt nàng nhắm chặt, trên khuôn mặt hiện lên thần sắc kinh khủng.
Vân Na cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng an ủi:
“Thanh Thanh, tỷ ở chỗ này, sẽ không ai giết được muội!”
Tuệ Kiều dần bình tĩnh lại, dần dần tiến nhập vào trong mộng đẹp.
Ta thấy biểu tình kinh hồn đáng tởm của nàng, trong lòng chấn động, không ngờ hành động của ta đã tạo thành một bóng ma ám ảnh trong lòng nàng. Bắn Tuệ Kiều là hành động hối hận nhất trong cuộc đời của ta.
Ta khoác áo lông cừu đi ra ngoài trướng, chẳng biết từ bao giờ tuyết đã rơi nhỏ trên bầu trời, mặt hồ một lần nữa lại đóng băng.
Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ đi dò xét đã trở về, thấy ta cười nói:
“Công tử đã khôi phục như cũ hay chưa?”
Ta gật đầu.
Tiêu Trấn Kỳ lại nói:
“Ta và Lang Thứ đi dò xét xung quanh, không có địch nhân ở gần đây.”
Lang Thứ nói:
“Chúng ta chỉ cần đi qua ngọn núi tuyết phía trước, là có thể tới chân núi phía đông của Khải Lạp Nhĩ Sơn, dưới chân núi rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa nó thuộc phạm vi của bộ lạc du mục, cho nên người Đông Hồ không dám truy kích tới đây.”
“Chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lập tức xuất phát!”
Chuyện hôm qua đã làm ta sợ hãi, nếu như bọn họ đuổi kịp, thì đúng là sẽ có một hồi ác chiến xảy ra.
Ta kiên trì muốn cõng Tuệ Kiều trên lưng, cũng không ai ngăn cản ta, Vân Na từ hành động của ta đã cảm thấy có gì đó khác thường.
Tiêu Trấn Kỳ cũng hiểu rõ chuyện của ta và Toàn Tuệ Kiều, ta làm như vậy, là để giảm bớt cảm giác tội lỗi ở trong lòng.
Tuệ Kiều vẫn ngủ say, thỉnh thoảng lại nói mê, lần nào cũng lặp lại là ta không nên giết nàng.
Tới buổi trưa, chúng ta đã thành công leo lên đỉnh núi Khải Lạp Nhĩ Sơn, đứng từ trên đỉnh núi quan sát, trong lòng bỗng dâng lên hào khí vạn tầng.
Chân núi phía đông của Khải Lạp Nhĩ Sơn nhẹ nhàng thoai thoải, sự khó khăn trong khi đi lại đã giảm bớt đi rất nhiều.
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
“Cổ nhân có câu lên núi thì dễ, xuống núi thì khó, chúng ta cần thay đổi nơi này một chút, chân núi phía đông của Khải Lạp Nhĩ Sơn có địa hình tương đối dễ hơn so với phía Tây, mỗi bước đi của chúng ta thuận lợi, thì địch nhân lại càng gần thêm một bước.”
Tiêu Trấn Kỳ kiến nghị nói:
“Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút, căn cứ theo lộ trình của chúng ta, thì tới chiều là có thể tới được ranh giới tuyết”
Hắn hiển nhiên là lo lắng cho ta.
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu nói:
“Được, chúng ta nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó tiếp tục xuất phát.”
Ta một mình đi ra cánh đồng tuyết, nắm một vốc tuyết ném ra ngoài ra. Vân Na yên lặng đi tới phía sau, nàng nhẹ giọng nói:
“Rời khỏi Hắc Sa thành, ngươi hình như vẫn chưa hài lòng.”
Ta cười khổ.
“Ngươi còn đang lo lắng cho Thanh Thanh?”
Ta gật đầu, theo lý thuyết Tuệ Kiều sẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại, thế nhưng chẳng hiểu tại sao ta luôn có cảm giác tinh thần không yên.
Vân Na dắt ta tay:
“Nói ra đi, có thể ta sẽ chia sẻ với ngươi được.”
Ta bước lên phía trước hai bước, lấy hết dũng khí nói:
“Thanh Thanh tên thực chất là Toàn Tuệ Kiều, mũi tên sau lưng nàng là do ta bắn!”
“A!”
Hoàn Nhan Vân Na kinh hãi.
Ta nhỏ giọng nói chuyện cũ cho nàng nghe, ánh mắt ta thủy chung chỉ nhìn về phía xa, nếu như đã nói hết, thì ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi:
“Nếu như cho ta một cơ hội làm lại, ta quyết không bắn mũi tên kia...”
Hoàn Nhan Vân Na thấp giọng:
“Không! Nếu như có trở lại quá khứ, ngươi vẫn phải bắn mũi tên kia, bởi vì mục tiêu của ngươi là thiên hạ, muốn làm vương giả chân chính, đôi khi cũng phải trả giá cho tình cảm của mình.”
Trái tim ta kịch liệt chấn động:
“Nàng có khinh thường ta hay không?”
Vân Na bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy ta:
“Thiếp không, thiếp tin Tuệ Kiều cũng sẽ không, bởi vì người chúng thiếp yêu là một vương giả, mà muốn làm vương giả thì phải hi sinh nhiều hơn những người khác.”
Ta xoay người lại, đem thân thể mềm mại của Vân Na ôm vào trong ngực.
“Tỷ tỷ! Sư phụ! Thanh Thanh tỷ tỷ đã tỉnh!”
Dực Hổ ở phía xa lớn tiếng gọi chúng ta, ta và Vân Na nhìn nhau đồng thời mỉm cười, hướng doanh trướng chạy lại.
Tuệ Kiều giật mình nhìn hai người chúng ta, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Thanh Thanh!”
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ nhàng gọi.
“Ngươi là ai? Ta có quen ngươi không?”
Câu trả lời của Tuệ Kiều làm cho chúng ta thất kinh.
Ta tiến đến trước mặt nàng, nói:
“Thanh Thanh! Muội còn nhớ ta hay không?”
“Thanh Thanh là ai? Ngươi là ai?”
Tuệ Kiều thậm chí không nhớ cả ta.
Trên mặt của ai cũng hiện lên sự tiếc hận, ta vẫn chưa hết hy vọng nói:
“Thanh Thanh, muội có nhớ ta không, chúng ta cùng nhau rơi xuống nước mà...”
“Ta chưa từng thấy ngươi, các ngươi có phải là muốn hại ta không? Vì sao lại đưa ta tới chỗ này?”
Tuệ Kiều có chút kinh hoàng lui về phía sau.
Ta liều lĩnh nắm cánh tay nàng nói:
“Muội biết mà, ta là Long Dận Không, còn muội là Toàn Tuệ Kiều.”
“Buông ra!”
Tuệ Kiều thét lên vùng thoát khỏi bàn tay của ta:
“Ngươi tránh ra! Ta không biết ngươi, ngươi mau tránh ra!”
Vân Na vỗ nhẹ lên vai ta nói:
“Dận Không! Để cho muội ấy nghỉ ngơi một chút, xem ra muội ấy đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi, ngươi không nên tiếp tục kích thích nàng, nếu không thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.”
Ta buồn bã gật đầu, yên lặng đi ra ngoài trướng, ngửa đầu nhìn bầu trời, từ trong lòng gào lên một tiếng bi thương.
Trời xanh vì sao lại tàn nhẫn như vậy, nếu đem Tuệ Kiều lần thứ hai tới bên cạnh ta, thì vì sao lại phải xóa đi ký ức của nàng.
Chuyện thống khổ nhất trên đời là chờ đợi người mình yêu, nhưng nàng lại không còn nhận ra mình nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui