Ngoại trừ ta ra, trên mặt mọi người ai nấy đều tươi cười, thậm chí ngay cả Tuệ Kiều cũng đã bắt đầu dung nhập vào trong đoàn thể này, nàng và Hoàn Nhan Vân Na sóng vai đứng ở trên sườn núi nở đầy hoa tươi, đang nhìn ra xa xa nói cái gì đó.
Ta xoay người sang một bên, ngọn núi Khải Lạp Nhĩ phía sau vẫn đang sừng sững đứng đó, hai ngày qua là một ký ức kinh hồn, thỉnh thoảng còn bừng tỉnh trong giấc mộng.
Gió nhẹ lướt qua, đưa tới mùi thơm thoang thoảng của hoa tươi, thần kinh, và sự căng thẳng của toàn thân chậm rãi được thả lỏng.
Sau khi rời khỏi chân núi, địa điểm tiếp theo của chúng ta là bờ sông Hắc Thủy, đi tới chỗ cạn nhất của sông Hắc Thủy là có thể dẫn chúng ta tới lâm trường Thương Bạch Sơn.
Lang Thứ cười cười đi tới bên cạnh ta, nói:
“Chủ nhân! Dưới chân núi có một ‘Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường’ cũng là sản nghiệp Ô thị, chúng ta có thể đi Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường nghỉ tạm.”
Lang Thứ nói:
“Năm đó thuộc hạ và Đột Tạ được huấn luyện ở Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường.”
“Được, vậy thì chúng ta tới đó nghỉ ngơi.”
Cho tới chiều hôm đó, chúng ta đi tới Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường, phạt mộc trường (nơi đốn gỗ) này nằm trong một khu rừng rậm dưới chân núi Khải Lạp Nhĩ Sơn, mà phạt mộc trường cũng chỉ là ngụy trang, nơi đây chủ yếu huấn luyện Đấu Sĩ.
Dân cư nơi đây thưa thớt, địa hình rắc rối phức tạp, nếu như không có Lang Thứ dẫn đường, người bên ngoài rất khó tìm tới.
Trong bóng cây rừng thấp thoáng, một tòa thành nhỏ được dựng hoàn toàn bằng gỗ hiện ra, tường vây cao tới sáu trượng, những chông gỗ phía trên được vót nhọn, ở bốn góc tường đều có một cái tháp canh, hiển nhiên là dùng để phòng ngừa nô lệ đào tẩu.
Chúng ta mới vừa tới đến trước cửa, đại môn đã chậm rãi mở ra, ba gã hán tử mặc Hồ phục đi nhanh tới, từ rất xa đã hô:
“Chủ nhân! Người rốt cuộc đã tới!”
Lúc này ta mới nhìn kỹ, hóa ra người ở giữa là Đột Tạ. Tình cảm của Lang Thứ và Đột Tạ từ trước đến nay rất thâm hậu, kích động xông tới ôm nhau.
Sau khi đi vào đại môn, thì mới phát hiện, tòa phạt mộc trường này cực kỳ trống trải ngoại trừ ba người Đột Tạ, thì không còn nô lệ nào khác nữa.
Đột Tạ nói:
“Tổng quản Sát Cáp Thai bảo thuộc hạ chờ ở đây đợi chủ nhân tới. Những người khác thì đến lâm trường Thương Bạch Sơn từ trước rồi.”
Ta gật đầu nói:
“Mấy ngày nay ngươi vẫn ở chỗ này ư?”
Đột Tạ cười nói:
“Từ khi rời khỏi Tam Đỉnh Tập, thuộc hạ đã chờ ở đây nửa tháng. Tổng quản Sát Cáp Thai đã thông báo, chủ nhân một ngày chưa tới thì thuộc hạ phải ở chỗ này chờ thêm một ngày.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như cả đời ta không đến thì sao?”
“Vậy thì thuộc hạ phải ở nơi này chờ chủ nhân cả đời rồi!”
Đột Tạ không chút do dự hồi đáp.
Trong lòng ta kích động, đưa tay vỗ lên cái vai rộng của Đột Tạ, như muốn tranh hùng với thiên hạ, thì đầu tiên phải có những thuộc hạ trung thành với mình.
Đột Tạ, Lang Thứ đều có thân phận nô lệ, nhưng sẽ trở thành những hòn đá trong sự nghiệp của ta.
Khi chúng ta tới, vật liệu trong phạt mộc trường đã được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng, sau khi trải qua vô số nguy hiểm, tâm tình của chúng ta hôm nay mới thực sự được bình tĩnh lại.
Ăn cơm tối xong, tất cả mọi người đều đi ngủ sớm, còn ta vì chuyện của Tuệ Kiều không cách nào ngủ yên được.
Mặc quần áo tử tế đi ra ngoài cửa, ánh trăng xuyên thấu cây cối phủ lên phạt mộc trường, tạo thành những bóng cây loang lổ. Gió đêm thanh lương, tạo lên những thanh âm vi vu.
Ta chợt thấy một thân ảnh yểu điệu cầm theo đèn lồng đi về hướng con suối trước mặt, ta dụi dụi con mắt, thiếu nữ kia rõ ràng là Tuệ Kiều.
Trong lòng ta vô cùng hiếu kỳ, đêm khuya thanh tĩnh, nàng đi tới bên dòng suối làm cái gì? Ta lặng yên đi theo phía sau nàng.
Tuệ Kiều đi tới bên dòng suối nhò đem một chiếc thuyền giấy để vào trong dòng nước, sâu xa nói:
“Tại sao đoạt đi của ta tất cả? Vì sao lại cho ta gặp lại hắn?”
Con thuyền giấy dần xuôi theo dòng nước, Tuệ Kiều che mặt lại, khóc nức nở lên.
Hóa ra nàng đã nhớ lại tất cả, thậm chí còn khôi phục cả ký ức kiếp trước, Tuệ Kiều đã biết ta là Dận Không, biết ta chính là chất tử Long Dận Không của Khang quốc, người đã bắn chết nàng.
Sau khi nàng tỉnh lại vẫn cố giả vờ, trong lòng ta không khỏi dâng lên một sự bi ai, xem ra Tuệ Kiều không cách nào tha thứ cho những chuyện mà ta làm trong quá khứ.
Ta ngưng mắt thật lâu nhìn bóng lưng Tuệ Kiều, nhưng lại không có dũng khí tiến lên phía trước, tốt nhất là cho nàng một đoạn thời gian, để lại bình tĩnh lại một chút.
Sáng sớm hôm sau, chúng ta rời khỏi Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường, hai ngày sau chúng ta đi qua sông Hắc Thủy, dãy núi Thương Bạch Sơn nguy nga liên miên bất tận đang ở trước mặt.
Con đường này là con đường mà ta và Sát Cáp Thai từ trước đã chọn, người đi lại rất hiếm, hành trình tương đối an tĩnh, truy binh Đông Hồ không có dấu hiệu nào là đã đuổi kịp.
Hoàn Nhan Vân Na phóng ngựa đi tới bên người ta, nói:
“Dận Không, từ nơi này cách lâm trường có còn xa lắm không?”
Ta nheo hai mắt lại nhìn dãy núi, nói:
“Tổng quản Sát Cáp Thai đã nói, sau khi tiến nhập Thương Bạch Sơn thì tìm một con sông tên là Lưu Thương, nó chảy về tận kinh đô, lâm trường ở đâu nguồn con sông này.”
Đột Tạ ở phía sau chúng ta nói:
“Lâm trường ở Thiên Mộ Phong của Thương Bạch Sơn, lúc tiến nhập Thương Bạch Sơn, thì chúng ta còn tối đa là hai ngày lộ trình nữa, trên con đường này cảnh sắc rất đẹp, chủ nhân có thể thưởng thức giải sầu.”
Ta cười nói:
“Trước kia ngươi đã tới?”
Đột Tạ lắc đầu, chỉ vào một tên nô lệ bên người nói:
“Tha Lý Thuật đối với nơi này tương đối quen thuộc, thuộc hạ nghe hắn nói.”
Tên nô lệ Tha Lý Thuật cung kính nói:
“Chủ nhân, thuộc hạ đã sinh sống ở Thương Bạch sơn này hai mươi lăm năm rồi, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây, thuộc hạ đều hết sức rõ ràng.”
Hắn chỉ hướng đông nam nói:
“Chiều nay là chúng ta sẽ tới được Thải Hồng cốc, ở đó có thể nhìn thấy được sông Lưu Thương.”
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
“Tổng quản Sát Cáp Thai này quả nhiên không đơn giản.”
Ta gật đầu nói:
“Toàn bộ sản nghiệp của Ô thị là do hắn kinh doanh mà nên.”
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Ta khen hắn không phải vì năng lực kinh doanh của hắn, mục trường, lâm trường của Ô thị hắn đều bỏ rất nhiều công sức, rồi lại nói cái lâm trường này toàn là chỗ thâm sơn, bí ẩn rừng rậm rất nhiều, nhưng hắn toàn chọn chỗ đầu nguồn, thì công việc vận chuyển gỗ không có bất kỳ vấn đề gì.”
Tha Lý Thuật nói:
“Bảy năm trước Tổng quản đã mua tòa lâm trường này, mấy năm nay quy mô không ngừng mở rộng. Nhưng mà trọng điểm kinh doanh không phải là ở Đông Hồ.”
Hoàn Nhan Vân Na có chút kỳ quái hỏi:
“Ở đây cách Hải Vu Vệ thành gần nhất, nếu như gỗ không thông qua đó thì làm cách nào xuôi nam?”
Sở dĩ nàng đặt câu hỏi như vậy, vì hầu hết thương nhân Đông Hồ đều lui tới Hải Vu Vệ thành, đồng thời nó cũng là nơi tập kết hàng hóa của thương nhân.