Nó đang giương đôi mắt lục bích kia nhìn cảnh sắc tròi đêm ở Nhật Bản . Nó nhắm hờ đôi mắt , hít một hơi thật dài để hưởng thụ bầu không khí trong lành trái ngược với ở trường một bầu không khí ngột ngạt đến ngột ngạt . Nó nhìn bầu trời đầy sao , ánh mắt chất chứa nỗi niềm .
- Haizzz ... - Lại một tiếng thở dài phát ra từ nó ...
- Tiểu thư lạnh lùng mà cũng thở dài sao ?! Cảnh tượng khó thấy nhà ... - Hắn dựa vào tường nhìn nó cười tà mị
- Anh.... - Nó nhìn hắn , ánh mắt hằng học
- Tôi sao ? Tôi được phân với cô một phòng , nếu như không thích thì cô cứ tự nhiên mà đi thôi . - Hắn cười tà mị nhìn nó
- Xin lỗi ! Nhưng tôi không có ý định đó . - Nó lạnh lùng đáp
- Good ! - Hắn cười dồi tự nhiên nhảy lên giường
- Này anh , con gái còn ở đây đó . Lịch sự một chút đi chứ ! Với lại anh ngủ ở sofa đi. Tôi ngủ giường một mình quen dồi không quen có người khác nằm chung . - Nó khó chịu
- Ô hay ... giường là của chung tôi nằm là việc của tôi . Cô không thích nằm chung thì ra sofa mà nằm . - Hắn vẫn dương dương tự đắc
- Anh... - Nó chưa nói hết câu đã bị hắn kéo tay đè xuống giường , 1 thân hình cao lớn , hoàn mỹ và 1 thân kiều nữ diễm lệ đang gần như hòa vào nhau ; ánh tà chiều tối đang che phủ bầu trời , một bầu nhiều sao biết bao ...
Hắn đang nhìn nó , nó cũng nhìn hắn . Bốn mắt nhìn nhau không lay động , gió thoang thoảng thổi nhẹ ; chiếc rèm màu kem sữa bay bay tạo nên khung cảnh thơ mộng ... Có vẻ như hắn và nó như trời xe duyên định phận , hắn nhỏe miệng cười , nụ cười mỉm đầy ẩn ý .
- T...thả tôi ra ... - Nó sau một hồi đơ vài giây đã định thần lại và nhanh chóng vùng vẫy .
- Bướng bỉnh thật ! Tôi thích ở em điều đó ... hừ ... - Hắn vẫn cầm chặt cổ tay nó không buông , cổ tay nó ửng đỏ lên khiến cho cảm giác đau đớn chảy dọc cơ thể khiến nó nghiến răng ken két .
- Buô..ng ... buông ... ta..y ... r...a ... - Nó đau đớn kêu lên
Và một nụ hôn đã được đặt lên đôi môi kia , nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng ... mùa này ở Nhật Bản đang sang đông nên những chiếc lá úa vàng cứ theo gió rơi nhẹ trên thềm trước ban công nhẹ nhàng.... nhẹ nhàng rơi xuống ... Nụ hôn ấy đủ độ ngọt và quá đỗi trìu mến ... ánh mắt nó mở to nhìn hắn dồi cũng nhắm hờ để mặc cho hắn hôn mình . Và thiếp đi trong nụ hôn ấy!
- Vậy là em cũng yếu đuối vậy thôi . Nhưng anh không biết em có chấp nhận sự bảo vệ và niềm tin của anh không ? Anh chỉ biết ANH YÊU EM THẬT DỒI ! - Hắn ôm nhẹ nó trong lòng và đặt nhẹ nó lên giường dồi cũng nằm theo . Hắn nhẹ nhàng để nó gối đầu lên tay hắn , dồi ôm nó thật chặt trong vòng tay ấy như thể khi tỉnh dậy sẽ mất nó .
Cảm giác lo sợ ấy cũng giống 2 năm về trước , cũng chính tại thời điểm này ở một nơi khác người con trai ấy đang vui sướng trong cái hũ bát hạnh phúc viển vông kia thì người con gái anh yêu đã rời xa mãi mãi . Chỉ vì biết rằng anh sẽ chẳng còn gì khi yêu cô nên cô gái đó chỉ để lại mảnh giấy ghi rõ : " Chúng ta không hợp nhau em sẽ ra đi " . Không lấy lời yêu thương chỉ có mảnh giấy lạnh căm , và nỗi đau đớn đến cực điểm của anh . Người con trai 2 năm đau đớn chính là hắn . Ai mà ngờ Ông Hoàng của giới kinh tế TG lại từng trải qua cái việc mà nam thanh ở tuổi còn mới non tơ tình yêu học trò lại vướng bận cơ chứ . Hẳn là hắn đã đau lắm ! Một cái cảm xúc mà công tử hào hoa trước kia chưa từng có . Hắn chưa bao giờ rung động trước một cô gái nào nếu có chỉ là thú vui qua đường cho là có thôi . Vậy mà chỉ vì một đứa con gái nhìn bề ngoài không mấy ấn tượng nhưng cũng gây cho hắn không ý sự chú ý nhưng không ngờ cô ta chỉ yêu hắn vì tiền vì cái bề ngoài chứ chả biết cái quái gì về hắn cả .
Khiến hắn yêu cô ta đến say đắm , không nghe lời can dự gì của ba mẹ ; kết cụ đã rõ cô ta bỏ đi vì chẳng được lợi lộc . Vậy tại sao hắn lại còn thương tiếc cô ta làm gì chứ ? Đó là câu hỏi trước kia của hắn luôn đặt ra khi nhìn thấy đứa con gái nào muốn lại gần yêu đương hắn . Nhưng giờ , khi gặp nó lần đầu hắn đã có ý nghĩ rằng sẽ trả thù tận gốc những đứa con gái nào ra vẻ ta đây để gây ấn tượng với hắn . Nhưng khi biết được con người thật của nó , hắn lại có 1 chút cảm xúc thương hại nhưng dồi cũng vụt tan biến . Hắn mới nhận ra rằng hắn yêu nó tự lúc nào không biết , chỉ biết rằng rất muốn gần nó , muốn chọc ghẹo nó và muốn được hôn nó mỗi ngày . Nhưng hắn vẫn sợ rằng sẽ lại mất nó lần nữa , nó sẽ bay theo làn gió đi đến một nơi thật xa .
Sáng sớm hôm sau ...
Đại sảnh khánh sạn
- Các em hôm nay chúng ta sẽ đi thăm quan Tokyo . Hãy chia theo nhóm và tham quan và đúng 10.00 có mặt ở nhà hàng của khánh sạn nhé ! - Giọng vàng oanh của cô hiệu phó vang lên
- Chúng ta đi thôi ! Tao biết một quán ăn ngon ở Tokyo đó , chỉ là quán ăn nhỉ nhưng mà ngon lắm . - Nhỏ hí hửng cầm tay nó kéo kéo
- Quán ăn ??? - Kai và Jun đồng thanh
- Ừ ! Ở Tokyo có nhiều quán ăn ngon lắm , Moon nhỉ ? - Nhỏ nhìn qua Moon
- Ừ . Đi thôi . - Moon cùng nó và nhỏ . Cả 3 cầm tay nhau sải bước trên con phố đông đúc của Tokyo .
Nườm nượp qua lại là hàng triệu con người đang hối hả hòa nhịp vào cuộc sống hiện đại ở nơi này . Họ như ẩn vào nhau , lép mình vào trong đống công việc chất đầy thành núi . Chỉ làm việc và làm việc , nó nhìn họ mà chỉ cười một cái đầy giả tạo. NÓ nghĩ sao không thu mình vào một góc ngắm lại cuộc sống xem thế nào ?! Hay chỉ thả ga với những thứ chả bao giờ tồn tại ở cái thế giới đầy sự dối lừa nhưu vậy . Sao không ngẫm mình trong gương và xem lại hôm nay mình làm được điều gì thực tế trong cuộc sống này không ? Nó tự thầm nghĩ vậy .
- Xin lỗi cô nhưng tôi không hiểu cô nói gì ... - Xa xa có một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang khó xử và luống cuống khi người bán hàng kia đang cố nói gì đó .
- Okusama, anata wa sono kosuto 10-en o kau yoyū ! ( Thưa cô , cô mua cái đó giá 10 yên ) - Người bán hàng đang nói bằng tiếng Nhật
- Cô ấy nói em rằng là em nên trả tiền cho cô ấy là 10 yên - Moon nhẹ nhàng lên tiếng .
- A ... đây ...- Cô gái kia lấy trong túi ra tờ 10 yên đưa cho chủ cửa hàng
- Kanojo to kanojo no hanbai no shigoto o nayama sete mōshiwakearimasen ( Xin lỗi vì em ấy làm phiền đến công việc bán hàng của chị ) - Moon lên tiếng ánh mắt dịu dàng
- Sore wa anata no josei ga Yoshida tashikani daijōbudesuda baai wa, daijōbudesu. (Không sao đâu , nếu là bạn của tiểu thư Yoshida thì chắc chắn không sao . )
- Arigatō ( Cảm ơn ) - Moon cười tươi dồi rời đi với con mắt ngưỡng mộ của nhiều người
- Cảm ơn chị rất nhiều ! - Cô gái kia lên tiếng
- Không có gì . Em hãy về đi nhé . - Moon tạm biệt cô gái nhỏ kia dồi quay qua tụi hắn
- Tiếng Nhật !!!!!! - Hắn và Jun đồng thanh khi thấy cảnh tượng trước mắt
- Đi thôi ! Tao đói dồi . - Nhỏ cười tươi rói kéo cả lũ hòa nhập vào đoàn người hối hả qua lại
Ánh sáng mắt trời len lói qua đám mây trắng nhưu kẹo bông kia , bầu trời cao hơn có chút lạnh mà cũng có chút ấm . Một ngày của cuối thu thật đẹp !
( hôm nay mik vít hơi ngắn chút , mog m.n thông cảm ! Ngày mai sẽ có chap tiếp theo hãy ủng hộ mik ná :"> ^^ )