Trong khi cuộc trò chuyện của King với Phong kết thúc thì một ngày mới của bọn họ và cô bắt đầu
-Trời ơi, dậy may, dậy mau. Cô lớn tiếng nói
-Gì zậy cô, mới sáng sớm mà cô mà cô la lớn dữ zậy. Rose ngáp ngắn ngáp dài nói
-Trời ơi, dậy đi học, nhanh lên cọi. cô tức giận nói
-Đi học gì cô? Rose khó hiểu nhìn cô
-Đi học với tụi Dương, không nhớ sao, Goddess nó mới gọi hỏi ta sao không thấy tụi con đi học, thì ra nướng két nghẹt cái nhà này rồi. cô tức giận nói
-Cái gì cô, mấy giờ rồi? rose hốt hoảng hỏi
-Sớm mà, mới co 11h thôi mà, sớm mà. Cô nói
-Cái gì 11h, sao anh Dũng không kêu con. Rose ngạc nhiên hỏi cô
-Dũng hả, anh ấy có việc gì zạ. rose ngạc nhiên
-À, chắc hẹn hò với Thiên đó mà. Haha. Cô cười ngượng. quay một chút về quá khứ
7 giờ sáng, cô hí hửng chạy về tòa biệt thự của nó trên tay còn cầm phát minh mới của mình, vừa mở cửa ra cô la lớn:
-Anh Dũng ơi, anh đâu ầu.
-Ngọc, chuyện gì zậy mà em vui vậy. dũng cười nhìn Ngọc hí hửng
-Anh nhìn nè. Cô hí hửng đưa lọ nước màu xanh lợt lên trước mặt anh
-Cái gì đậy? Dũng tò mò chỉ trỏ vào cái lọ
-Sáng chế mới của em đó, anh uống thử đi, em mất hai nắm với cái nhóm nghiên cứu của anh hai mới ra đó. Cô tự hào nói
-Nhưng nó là cái gì mà kêu anh uống zậy, đừng nói lấy anh làm thử nghiệm nha. Dũng từ từ đi lìu ra phía sau
-Thôi, anh là người em yêu mà, nỡ lòng nào lấy anh làm đò thử. Cô cười nói
-Thiệt không đó. Dũng không tin hỏi
-Thiệt mà, anh uông đi, em mất công làm cho anh mà, anh Dũng uống đi. Cô năng nỉ Dũng uống
-Ừ, zậy đưa đây. Cô đưa cho dũng cái lọ và anh uống hết 1 hơi
-Nhưng em mới có thử nghiệm với chuột à. Cô cười cười nhìn Dũng
-Em, trời ơi, cứu con. Dũng sợ sết nói
-ủa mà nó là thuốc gì zậy. Dũng tò mò hỏi
-Từ từ, chờ chút, 5.....4.....3......2.....1.....0. cô nhìn dồng hồ rồi đếm từ từ
-Em đang đếm cái gì zậy. A...aaa.....đau quá. Dũng hai tay ôm bụng kêu la thảm thiết
-Anh đừng lo nha, cái này là cho tương lai của anh, em không vì bản thân đâu nha. Cô nói
-Em............ . Chưa nói hết câu thì Dũng đau quá nên ngất đi
-Khakhakha. Nếu nó thành công thì mình kiếm bộn tiền, khakhakha. Nói xong cô nhìn xung quanh không có ai cô thở phào nhẹ nhỏm
-Thôi anh, em vác anh về. Trời ơi, ông này nhẹ dữ ta, có thể không ta, ét tam mà nhẹ dữ trời, thôi, không lo, giờ vác ổng về thôi. Nói rồi cô vác Dũng đi ra ngoài. Nhưng mọi chuyện đã được nó thấy hết tất cả: “ Cô à, zậy cái thuốc cô dạô chẻă thành công rồi, Dũng anh khổ rồi. Thôi ngủ tiếp”.
-Hẹn hò. Rose nghiêm mặt. “ cô nói dối giỏi thiệt” nhưng Rose không dám nói ra
-Uk, hẹn hò. Cô nhanh miệng nói
-Thôi ăn sáng, ủa zậy chị con đâu? Rose hỏi
-Ừ ha, Nhi đâu, ta nhớ nói dậy sớm lắm mà. Cô cũng thắc mắc
-Vào phòng chị ấy coi. Rose và cô đi vào phòng nó
-Một thiên thần đang say giấc. Rose thốt lên
-Lấy máy chụp hình, quay phim lại nhanh lên. Cô kêu Rose
-Chụp kiểu kia, nè, nhanh lên, keo tóc Nhi xuống phủ nửa khuôn mặt đó, nhìn cute thấy ớn. Cô nói
-Cô, cô chụp đi, mệt gần chết. rose nói
-Đưa đây ta chụp. Aaaaaaaaaaaaaaaaa. Cô la lớn
-Cô, có chuyện gì. rose hốt hoảng nhìn cô
-Kìa kìa. Cô chỉ vào Nhi
-Chị hai. Rose cười cười nhìn Nhi đã mở mắt từ lúc nào
-Hia người đang làm gì. Nhi nhìn hai người
-Không có gì, em với cô đang.... Rose bí rồi nên không nói được gì
-Bọn ta đang chụp hình. Cô cười nói khi Nhi nhìn qua phía bên cô
-Chụp ai. Nhi hỏi
-Chụp.......................... . bỗng chuông điện thoại Rose vang lên. Rose ra hiệu cho hai người im lặng
-Alo, mẹ hả, dạ, con đây. Rose lễ phép nói chuyện
-Con với cô qua bên đó hả, dạ, con với cô qua liền. Nghe xong điện thoại Rose kéo cô đi làm nó không hiểu gì cả, nó suy nghĩ một chút thì mẹ kêu Rose qua bên đó chắc là do hôn lễ rồi. Hôn lễ, lúc trước mình đã từng mơ có một lúc mình và người đó sẽ có một ngày như thế nhưng tất cả cũng không bao giờ có thể. Khi cô và Rose đi, Nhi cảm thấy căn nhà quá trống vắng, còn hai ngày nữa nó và cô sẽ rời khỏi nơi đây, ý định trả thù của nó sao không thể thực hiện được hay nó chưa bao giờ hận người đó nhỉ. Nhi tự cười cho chính bản thân mình, nụ cười buồn thê lương mà một cô gái mới 18 tuổi không nên và không bao giờ có. Lúc này, Nhi quyết định đem cỏi lòng mình đưa vào bài hát mà mình thích, nó cũng giống như cõi lòng nó. Bây giờ không khí ở bên ngoài im lặng một cách lạ lùng như đang chờ nó cất giọng hát của mình. Giọng hát mượt mà, mang theo một phần buồn thâm thẫm ở trong đó:- Mặc kệ người ta nói anh không yêu em thuỷ chung,Chỉ cần lòng em tin anh rất chân thành ,Để rồi nhận lấy tiếng sét một ngày kia ,Chợt nhìn anh bên ai hôn đắm say. ,Cảm giác những vết cắt khắc vào lòng mình héo hắt ,Một cuộc tình sắp tắt ,Còn lại em với nước mắt ,Tất cả vỡ nát, nào ngờ người đổi thay ,Tim em hoang mang, sự thật sao đắng cay. ,Những đêm dài, thắt tim lại, xót xa ,Khóc không được, thật sự em đau quá ,Quá thất vọng, vết thương lòng khó qua ,Tạm biệt anh, em luôn yêu anh, người hỡi. ,Em ơi, sao đôi tay em buông lơi ,Chẳng lẽ tình yêu trong con tim em đối với anh cũng đã phai thật rồi sao
-,Vậy mà cứ tưởng ta vẫn cần nhau ,Vậy mà cứ ngỡ yêu thương đến ngày sau ,Tất cả thay đổi khi em vô tình thấy anh ôm hôn ai thật sâu... thật sâu... ,Làm tim em đau... đau... ,Dù cho hối hận, xin lỗi thì cũng đã quá muộn màng rồi ,Thì anh đã gian dối em biết bao lâu ,Nên giờ đây anh u sầu ,Bao cay đắng ở trong đầu khi tình yêu đã phai màu ,Vì lỗi lầm không thể nào tha thứ, không thể nào trách cứ ,Chỉ còn lại quá khứ mà thôi.
Khi hát xong, nó nghe thấy tiếng động ngoài sau cửa. Nó đi lại và............
Về phía tụi hắn, khi sáng nay không thấy bóng dáng của tụi nó thì vô cùng lo lắng, ngồi học không yên, mà còn cái đám hám trai đó bao vây xung làm cả bốn phát bực, lúc đó Lan gọi cho Dương:
-Anh họ. Lan nói giọng nhẻo nhẹc
-Có chuyện gì. Dương hơi bực mình trả lời,
- Làm gì dữ zậy? Lan ngạc nhiên hỏi
- Không có gì, mà mấy ngày nay em biến mất là sao? Dương hỏi
-Dạ, em với anh Long đi chơi mà. À, đúng rồi, sao nãy cô Lan gọi anh không nghe máy? Lan nói
-Hả,..... à, hồi nãy anh khóa máy. Dương nói
-Zậy anh nói Hàn, anh Thành, anh Thiên đến biệt thự Black Moon của gia tộc họ Mai nha. Thôi, em đang bận bye anh. À, à anh ơi, anh nhớ đến rước Nhi nha. Thôi giờ em bye thịt đây. Lan tắt máy
-Chuyện gì zậy, Lan gọi có việc gì hả. Anh hỏi
-Nó kêu ba đứa chúng mày đến tòa biệt thự Black Moon kìa. Hắn trả lới
-Có chuyện gì không bây giờ tao phải kiếm Rose đã, không biết em ấy có sao không nè. Thành nói
-Hàn, sao sáng giờ em buồn quá zậy hả. Đang nói Thành nhìn Hàn sáng giờ cứ thất thần
-À, em không có gì, thôi mình đi nhanh đi, Lan nói đến biệt thự Black moon phải không, đó là biệt thự kiêm trụ sở, nơi ăn ở, làm việc của những giám đốc giúp gia tộc họ Mai quản lí công việc ở Việt Nam thì phải, coi chừng Rose đang ở đó thì sao? Hàn nói
-Em nói có lí lắm. Thiên nói
-Zậy mình đi. Thành nôn nóng nói
-Thôi tụi bây đi trước đi, tao rước Nhi cái đã. Dương nói và nỡ một nụ cười tươi
-Oh, chở em yêu đi ha, ghê quá à. Thiên chọc
-Uh, ghê quá nha. Thành cũng nói
-Thôi đi đại đi, coi chừng người ta chờ giờ. Thành nói
Sau khi nói thì Dương liền chạy cái ào ra nhà xe lấy mô tô. Vừa ngồi vào mô tô, Dương phòng với tốc độ cực khủng chạy đến nhà nó. Và khi vừa đến, Dường hoảng hốt vì của cổng và cửa nha không khóa và Dương cũng nghe được bài hát buồn ơi là buồn với ca sĩ là Nhi.
Nhi nghe thấy tiếng dộng sau anh cửa và Nhi liền đi nhanh kéo cửa ra, hình ảnh Dương xuất hiện trước mắt Nhi, lúc ấy Nhi ngượng cười và chào Dương:
-Chào, anh tới đây có việc gì
-Anh tới rước em đến biệt thứ Black Moon. Dương trả lời
-Zậy không có chuyện gì, anh đi trước đi, tôi sẽ đến sau. Nhi trả lời với giọng lạnh lùng
-Phòng em trang trì khác trước quá nhỉ, ngày trước em chỉ thích màu xanh Dương thôi, mà bây giờ chỉ có màu trắng đen với màu đỏ thôi à. Dương bỏ qua lời nói của Nhi rồi đi vào phòng ngồi lên giường của Nhi. Nhi hơi tức giận khi anh ta tự ý vào phòng mình mà còn tự ý ngồi vào giường mình nữa:
-Con người cũng có lúc thay đổi chứ. Nhi nhìn Dương trả lời
-Nhưng bây giờ em thây đổi nhiều quá đó. Dương cười nói tự nhiên
-Thay đổi, sao tôi không thấy nhỉ. Nhi cười nói
-Chuyện này đáng lí em phải biết nhỉ, lúc trước em luôn gọi anh Dương ơi, anh Dương à, còn bây giờ em luôn khách sáo với anh quá. Dương thở dài nói
-Tôi cứ tưởng anh chỉ cần Lam Hà gọi thôi chứ. Nhi cười nói
Giới thiệu
Nguyễn Lam Hà: con gái của ông chủ tập đoàn sản xuất rượu lớn nhất thế giới. Bạn thân nó lúc nhỏ, và cả hai cùng yêu Dương, nhưng Dương lại yêu nó, Lam Hà không bằng lòng, cô đặt ra nhiều điều nói xấu nó và nó hiếu thích Nhi, cô ta biết rằng Hiếu là người mà dương ghét nhất nên đặt điều nói xấu(khi đó mới 8 tuổi thôi) nhưng bây giờ không còn sống trên đời này.
Trở lại
-Lúc trước em luôn dịu dàng, hiền lành, không nỡ giết một con kiến chứ không như bây giờ, giết người đẫm máu, bang chủ tàn nhẫn. Dương lại nở nụ cười nói
-Oh, không phải anh cũng chỉ cần sự dịu dàng của Lam Hà thôi sao, anh nói cứ như tôi ác độc lắm zậy. Nhi lại cười nói, lúc này nước mắt Nhi sắp ra nhưng một bang chủ như Nhi có thể kiềm chế cảm xúc của mình nên những giọt nước mắt đó mãi mãi người khác không thấy. Dương nghe Nhi nói như thế lòng anh lại đau lên, những lời nói của Nhi như những nhát dao đâm vào tim anh nhưng Dương sẽ cam chịu vì những việc này là do anh tự tạo tự chịu.
-Lúc trước em luôn tập làm một món ăn và làm cho anh ăn, chăm sóc anh chu đáo.
-Anh ơi, không phải anh cũng chỉ cần Lam Hà là được rồi sao, không phải anh nói Lam Hà nấu ngon hơn tôi sao, món tôi làm như cơm cho chó ăn. Nhi cười nói
-Anh nhờ lúc trước trong giọng hát của em chỉ có niềm vui, tiếng cười , không như bây giờ chỉ có nổi buồn trong bài hát. Dương không quan tâm nhi nói cái gi, hắn chỉ nối ra những cái mà nó thay đối.
-Hình như cái này anh gây ra cho tôi rồi bây giờ anh lên mặt. Nhi tức giận nói
-Như zậy em hận anh bao nhiêu. Dương hỏi
-Mãi không bao giờ tha thứ cho anh, nhờ anh tim tôi đã chết vào cái ngày mà 10 năm trước rồi, bây giờ tôi muốn tắm, anh đi ra cho tôi. Nhi tức giận nói
-Anh sẽ làm con tim em sống lại, anh thề. Dương nói rồi bước ra
-À, mà anh khoan đi, tôi muốn hỏi Lam Hà bây giờ sao rồi, sống tốt chứ. Nhi bất ngờ hỏi
-Em quan tâm người đã chết như cô ta mà người em từng yêu không quan tâm là sao. Dương nói
-Đã chết, vì sao chứ. Nhi chau mày nhìn Dương
-Anh ra tay. Dương cười
-Vẫn tàn nhẫn nhỉ, thôi anh ra ngoài đi. Nói rồi nhi đóng cửa lại. lúc này ở biệt thự Black moon.
-Nhìn nó đẹp quá nhỉ. Hàn nói
-Uk, không ngờ ở ảnh nó đẹp mà ngoài đời thực còn đẹp hơn nhỉ. Thành nói
-Uk, đẹp thiệt. thiên nói
-Thiên coi chừng. hàn la lớn khi thấy một cô bé đang chạy ngang qua đường. thiên nhanh chân đạp thắng lại. hàn chạy xuống xe đỡ cô bé dậy
-Cô bé, nhà em ở đâu? Hàn hòi.
-Nhà em ở đó. Cô bé chỉ tay về phía biệt thự.
-Em tên gì? Hàn hỏi
-Dạ, em tên Ngọc Nhân. Cô bé với giọng nhẹ nhàng nói
-Tên em đẹp lắm, ba mẹ em ở đâu mà để em đi lung tung như thế. Thành hỏi
-Em không có cha, mẹ và các chị họ chăm sóc em. Nhân nói
-Tội nghiệp em. Hàn nói
-Tội nghiệp gì đâu anh, em với em trai được mọi người yêu thương, chìu chuộng. nhân nói
-Em còn có em trai hả. thiên ngạc nhiên hỏi
-Dạ, em trai song sinh. Nhân cười nói
-em mấy tuổi rồi. hàn buột miệng hỏi
- 3 tuổi , em của em cũng ba tuổi luôn, còn mẹ của em đẹp lắm, y như người 16 tuổi ý. Nhân cười nói
-Mẹ em mấy tuổi mà như 16 zậy. Thành hỏi
-18 tuổi, một cái tuổi rất là đẹp nha. Nhân cười, trong đó có một ít nham hiểm nhưng không ai phát giác được
-18 tuổi, mẹ em có thai khi 14 tuổi. hàn kinh ngạc nói
-Dạ, mẹ em rất rất đẹp. nhân nói
-Oa, tới rồi kìa. Nhân la lên
-Nơi đây đẹp ghê. Thành nói
Nhân vừa xuống xe thì một giọng nó quen thuộc vang lên:
-Nhân, con đi đâu zậy, em biết chị lo như thế nào không? Rose nói
-Em xin lỗi mà. Nhân ngãi đầu
-Em đi xe ai về zậy. rose hỏi
-Zạ, của một chú tốt bụng ạ. Người này chị cũng biết đó nha. Nhân nói nhỏ với Rose
- Chú ơi, mau ra đi. Nhân chạy vào xe lôi kéo Phong Hàn với Thành ,Thiên ra
-Anh Thành sao anh ở đây? Rose ngạc nhiên hỏi
-Không chỉ có Thành thôi nhe, còn hai tụi tui nữa nè. Hàn và Thiên lên tiếng
-HÀN. Rose ngạc nhiên cực độ khi nhìn Hàn đang bế Nhân
-Gì mà chị ngạc nhiên dữ zậy. hàn cười nói
-Không có gì. Rose tái mặt
-Em thật không sao chứ, sắc mặt em không tốt lắm đó nha. Thành nhìn Rose tái mặt thì liền sốt sắn. Rose càng ngày càng tái mặt khi nhìn cô đang đi tới. cô thấy Nhân đang lốc chóc trên tay một thanh niên, cô cười và đi lại, nói:
-Nhân con đi đâu đó mẹ kiếm con nãy giờ.
-Dạ, con đi chơi và gặp chú này đẹp trai lắm nè. Nhân nhảy xuống chạy lại chỗ cô. Thành, Thiên, Hàn nghe giọng nói quen quen nên quay lại thì cả ba đều ngạc nhiên:
-Ngọc, cô là mẹ của bé Nhân hả. Thành trợn mắt nhìn
-Ngọc, em sinh con sao không nói cho tụi anh biết. thiên nói
-Đâu là con chị hả, cháu dễ thương lắm, cha cháu là ai zậy. Hàn mỉm cười nhìn cô
-Ba nó chết oj. Ngọc cười nói
-Mẹ xạo nè. Hổng phải mẹ nó mẹ hổng biết cha con là ai sao, sao giờ mẹ lại nói cha con chết rồi. Nhân bực bội nhìn cô rồi tiến sát lại tai cô, nói nhỏ:-
-Cha con đẹp trai lắm á. Thôi con vào đây. Rồi Nhân quay ra :
-Con chào mọi người ạ, giờ con đi chơi với em con đây. Nói rồi Nhân chạy vào tiền sảnh rồi lên lầu, vào phòng.
-Cháu lễ phép quá ta, con em đúng là thục nữ lớn lên mốt đẹp lắm đó. Thành nói
-Chị không biết cha bé là ai hả? Hàn quay lại nhìn cô
Cô không biết tính sao thì Rose lên tiếng:
-Cô, cha con gọi.
-Ừa ta vào liền, thôi chút nói chuyện nha. Cô cười rồi chạy vào tiền sảnh
-A, ta quên. Cô chạy lại, đứng thở
-Có chuyện gì không cô. Rose hỏi
-Thiên đi theo ta chút đi nhanh lên. Nhanh lên.
-Uk, từ từ
-Từ từ cái gì từ từ, cứu người đó. Nhanh lên
-Cô loi kéo thiên đi lên lầu và mất dạng, lúc đó thành không khí ngột ngạt quá nên Rose nói
-Con nhóc dễ thương quá đúng không.
-Uk, dễ thương. Hàn trả lời
-Chị có biết ai là cha nó không? Hàn vẫn muốn biết cha của Nhân là ai
-Em . Rose cười nói
-Cái gì. Thành và Hàn đồng thanh
-Nói giỡn thôi, à mà nếu nó là con em thì sao. Rose nhìn Hàn dò xét
-Em cũng mong được zậy. Hàn nói
-Thôi đi dạo chút nữa anh trưa. Rose nói
-Uk. Mà Rose. Thành nói
-Dạ . Rose nhìn thành
-Sáng nay sao em nghĩ zậy. Thành hỏi
-Hahaha, em ngủ quên. Rose ngãi đầu
-Zậy em thức khuya lắm hay sao. Thành nhìn Rose
-Dạ hông. Thôi đi dạo đi. Không nói chuyện nữa. Đi thamquan tác phẩm của King đi
-Đây là nơi King thiết kế. Hàn hỏi
-Uk. Thôi đi dạo nha. Rồi cả ba cùng nhau đi dạo, một đôi tình nhân và một cậu trai trẻ 17 tuổi lòng rối bời.
Trong lúc đó, cô dẫn Dũng lên phòng của Nhân với Huy, cô nói:
-Chờ ta chút nha. Cô cười
-Uk. Dũng trả lời
Rồi cô quay vào của, gõ
-Cốc.....cốc....cốc, Huy mami nè, mở ra đi. Rồi cửa phòng từ từ mở ra, một cậu bé vô cùng dễ thương bước ra, cậu bé làm Thiên ngạc nhiên:
-Ngọc, sao con em giống Hàn với vậy?
-Anh chờ em chút nha, nhanh lắm. Cô nói
-Uk. Thiên nói với một đầu đầy suy tư
Vào phòng cô đi lại ôm Huy, rồi ngồi lên giường:
-Con trai yêu vấu, thuốc ta kêu con chuẩn bị đâu rồi, lấy ra đi.
-Nè mami, thuốc này làm 24 tiếng cũng không hết công hiệu nữa đó. Huy nói và thêm nụ cười gian xảo đệm thêm làm cậu bé càng thêm ghê gớm.
-Con này, hiểu ý mẹ ghê nha. Chút mẹ thưởng cho, bây giờ đưa đây. Cô lấy chai thuốc rồi đi ra gặp Thiên
Còn Nhân, bây giờ đang gọi điện:
-Alo, chị Yume hả, chị đã đến Việt nam rồi chứ.
-Rồi. Yume trả lời
-Zậy chị đi lên tầng thượng khách sạn đối diện sân bay đi. Anh hàn đã áy bay đậu ở đó rồi. Thôi bây giờ em cúp máy đây. Nhân vừa cúp máy liền gọi thêm một cú điện thoại nữa:
-Alo, anh king, bác hai kếu anh đưa cậu bé với mẹ cậu bé tới đây, kế hoạch được thực sớm trước hai ngày.
-Dạ, em sẽ kêu người chuẩn bị,
Hết chap 14