Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo

  Mọi người có mặt tại đó đều dại ra. Nguyên Phong và Tru Liệt thì dở
khóc dở cười không biết làm sao mới phải. Bây giờ bọn hắn thật sự rất
khâm phục mình. Không biết vì điều gì bọn họ lại có thể động lòng trước
nữ nhân này cơ chứ?

   Tên lão đại của bọn cướp có lẽ là người có
thần kinh vững chắc nhất! Sau một hồi choáng váng, hắn quát lớn khiến
mọi người đều bị trấn tỉnh:

   - Nói nhiều lời với cái nữ nhân điên khùng này cũng vô ích. Các huynh đệ! Mau xông lên cướp tất cả của cải cho ta!

   - Ê! Vậy các ngươi có cướp luôn ta không? - Tuyết Linh hào hứng hỏi.

 
 - Hừ....Ngươi nằm mơ! Ta làm cướp chỉ lấy bạc không cướp người cũng sẽ
không đả thương người nếu không cấp bách. - Tên nam nhân kia lừ mắt
nhìn Nàng nói. (Shiz: Tỷ ấy có cần tỉnh như vậy không? ~.~)

   -
Eh? Tại sao? Không phải làm cướp thì luôn thích cươp mỹ nhân về làm áp
trại phu nhân hay áp trại tiểu thiếp sao? Nếu như không phải như vậy
thì.....chẳng lẽ ngươi là đoạn áo chi phích (bê đê)? - Tuyết Linh ngạc
nhiên hỏi. Nếu nàng nhớ không lầm thì trong tiểu thuyết xuyên qua cũng
như vậy mà!


   Tên nam nhân kia bắt đầu có dấu hiệu quá sức chịu
đựng. Gân xanh trên trán hắn đập cực kì mạnh mẽ. Hắn không thèm để ý đến
nàng nữa mà cùng đám lâu la của mình xông đến nói:

   - Các huynh đệ, xông lên!!!! Có thể giết được nữ nhân kia càng tốt.

 
 - Eh? Không phải ngươi nói không giết người sao? - Tuyết Linh khó hiểu
hỏi (Shizu: Mô phật. Gặp nữ chính như tỷ đây đến thần tiên cũng muốn
giết người!)

   Tru Liệt và Nguyên Phong vội vàng che chắn trước
mặt nàng. Tuyết Linh kia lại rất nghĩa khí thúc ngựa chạy lại gần một
cái cây cổ thụ gần đó vừa che nắng vừa xem kịch. Vì nàng biết hai người
nam nhân này sẽ bảo vệ nàng!

   Chẳng mấy chốc đúng như nàng suy
nghĩ, hễ tên nào dám có ý định đến gần nàng đều bị Tru Liệt cho một kết
thúc khá bi thảm. Không bầm mắt cũng là gảy răng a! Sau khi xử xong mấy
tên lâu la kia, Tru Liệt liền học theo bộ dáng của nàng, leo lên lưng
hắc mã của mình. Tìm kiếm chỗ ngồi thoải mái và có bóng râm nhất để xem
trận đấu của Nguyên Phong. Đại ca kết nghĩa này của hắn chính là có thần
khí trong tay chuyện này thiên hạ đều biết nhưng điều kì lạ là xưa nay
chưa bao giờ nghe nói huynh ấy bị mất Vô Thường kiếm cả! Thật sự đã lâu
lắm rồi hắn chưa xem đại ca tài giỏi này của hắn đánh nhau. Bây giờ
không thể bỏ qua vở kịch hay này!

   Nguyên Phong hiện giờ đang
đối đầu với tên lão đại kia. Gió khẽ thổi làm vạt áo hai người khẽ bay.
Đây thật đúng là một bức tranh đẹp! Nhưng qua ý nghĩ của ai kia thì.....

 
 "Ồ!!!! Hai mỹ nam đang đánh nhau vì ta a! Thật là cảm động
quá!" Vâng, cái ý nghĩ đó không ai khác chính là của Tuyết Linh!
(Shizu: Ảo tưởng sức mạnh! *khinh thường nhìn Tuyết Linh*) 

 
 Nguyên Phong rút Vô Thường kiếm ra, sát khí đằng đằng nhìn tên lão đại
mỹ nam của bọn cướp. Hừ, tên này khi nãy là muốn giết Linh nhi của hắn?

Đúng là mộng tưởng mà!

   Tên cướp kia lại có biểu hiện khác. Hắn
cứ nhìn chằm chằm vào Vô Thường kiếm của Nguyên Phong, đôi mắt ánh lên
tia vui sướng khôn tả. Hắn quỳ xuống nói:

   - Mộ Dung Tần tham kiến thái tử. Vi thần có mắt như mù, mong người bỏ qua.

   Toàn thân Nguyên Phong đột nhiên chấn động. Tru Liệt nhướng mày nhìn, Hắn cũng không hiểu đây là đang xảy ra chuyện gì. 

   Nguyên Phong run giọng hỏi:

   - Tần ca ca?

 
 Mộ Dung Tần gật đầu lại lấy ra từ trong người một miếng ngọc bội được
trạm trỗ tinh xảo dâng lên cho Nguyên Phong. Nguyên Phong lên, nhìn một
chút rồi mở to mắt nói:

   - Tần ca ca, năm năm trước lúc chinh
chiến đệ cứ tưởng rằng huynh đã hi sinh rồi. Cũng may là không sao. Sao
huynh không quay về kinh thành? Huynh có biết Mộ Dung tướng quân và mẫu
thân huynh đau lòng đến cỡ nào hay không?

   Mộ Dung Tần cười bất đắc dĩ nói:

 
 - Ta thật không thể đi. Năm đó đáng lí ra ta đã chết nhưng lại dược
người dân trong thôn này cứu giúp mới giữ mạng. Nhiều lần ta cũng muốn

đi nhưng người dân trong thôn cần ta, ta không thể bỏ mặc họ. Nếu như
không có ta, có lẽ giờ đây họ đã chết lâu rồi!

   Nguyên Phong im
lặng không nói gì. Tần ca ca khi còn nhỏ thường chiếu cố hắn, Tần ca ca
năm đó vì cứu hắn mới như thế này thật làm hắn bức rức không thôi.

 
 Tuyết Linh bây giờ lại không quan tâm dược chuyện gì. Nàng đôi mắt mở
to nhìn bóng dáng áo trắng đứng trên cành cây phía đối diện. Đó là Thạch
Lâm! Hắn đang mỉm cười nhìn nàng rồi vụt cái biến mất không tung tích.

 
 Tuyết Linh  thấy cảnh này rất quen thuộc. Khuôn mặt kia.....như thế
nào lại tựa như thân thuộc mà xa lạ như thế? Những mảnh vỡ kí ức rời rạt
hiện lên trong đầu nàng. Nàng thấy nàng đang nắm tay một nam nhân, tựa
trong lòng một nam nhân và......người nam nhân kia luôn ở phía xa dõi
theo nàng mà khoé miệng kia vẫn mãi một nụ cười.

   -
Aaaaaaaaaaaaaa - Tuyết Linh thống khổ hét lên. Đầu nàng đau! Đau quá! Cứ
như búa bổ vậy! Nàng vật vã trên đất rồi ngất lịm khi nào không hay
biết.........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận