Tâm Đầu Ý Hợp

Mấy ngày kế tiếp, nếu Từ Tương rảnh thì lại chạy đến bệnh viện tìm anh, nhưng sẽ không làm phiền anh.

Có lúc đưa bánh đến văn phòng cho anh, nhưng Vương Tử Hân không ở đó, Từ Tương sẽ đặt mấy thứ này trên bàn, cũng để lại mấy mẩu giấy, nhắc anh ăn cơm đúng giờ, dặn dò anh nhớ chú ý sức khỏe.

Có khi vừa lúc nhìn thấy anh đi kiểm tra phòng bệnh, lại lén đi theo sau, nhìn mỗi hành động cử chỉ của anh, sau đó bắt đầu bị đắm chìm trong mị lực của Vương Tử Hân, không thoát ra được.

Từ Tương nhìn quá cánh cửa thủy tinh thấy Vương Tử Hân cẩn thận giúp người bệnh kiểm tra thân thể, ghi chép lại rất tỉ mỉ, nét mặt còn rất chăm chú, khiến cô nhớ tới lần đầu tiên gặp anh.

Khi đó cô vừa về nước không lâu, thân thể ông nội không tốt, nhưng ông nhất quyết không chịu đi bệnh viện, cho đến tận một ngày kia, ông đang ăn cơm thì ngất xỉu, người trong nhà sợ tới mức lập tức đưa ông vào bệnh viện, lúc đó Từ Tương sợ tới mức hoảng loạn, bản thân cô từ khi còn nhỏ đã rất thương ông nội, khi cô còn ở Mỹ ông nội vẫn thường gọi điện hỏi thăm cô rất nhiều, cô còn chưa tận hiếu với ông đâu. Lúc đó cô như chết lặng, chỉ biết chạy theo người nhà vào bệnh viện. Lúc đến bệnh viện đã có một đống bác sĩ đứng đợi từ trước, lập tức tiến hành phẫu thuật cho ông nội. Từ Tương ngồi ở ghế ngoài phòng phẫu thuật im lặng khóc, anh trai Từ Hồng cũng đến, ngồi bên cạnh an ủi Từ Tương nhưng lại càng khiến cô khóc lớn hơn.

Qua một lúc lâu, đèn trong phòng phẫu thuật tắt, cửa mở, bác sĩ đi ra, người trong nhà chóng tiến lên hỏi.

Đó là lần đầu tiên Từ Tương nhìn thấy Vương Tử Hân, Từ Tương có cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ quên được hình ảnh lúc đó, hằn sâu như vậy đấy!

Vương Tử Hân tháo khẩu trang, trong nháy mắt lòng Từ Tương không biết vì sao lại mãnh liệt trào lên ý nghĩ: Vị bác sĩ này là người chữa khỏi cho ông nội!

Biểu tình của Vương Tử Hân khi đó, không phải khiến cho người ta lo lắng mà là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm, trong nháy mắt, Từ Tương cảm thấy cả thế giới như ngừng lại, tầm mắt cứ theo sát Vương Tử Hân, nhưng Vương Tử Hân lúc đó chỉ lo theo sát người nhà cô nói rõ tình hình, không hề nhìn cô một lần.

Sau đó, Từ Tương ngừng khóc, lau khô nước mắt, vẫn ở bên cạnh chăm sóc ông nội.

Lần tiếp theo nhìn thấy Vương Tử Hân là khi anh nói với người nhà cô về vấn đề phải phẫu thuật tiếp theo, ánh mắt kiên định như vậy, che đậy viền mắt màu xanh, che giấu ánh mắt mệt mỏi. Chính là bộ dáng đó, khiến trái tim Từ Tương không kìm được mà nhảy bình bịch! À, thì ra đây là cảm giác rung động!

Trong dự liệu, người nhà đề nghị phẫu thuật, khi bố kí tên tay cũng run run, nhưng Từ Tương lại tràn ngập tự tin, vì cô tin tưởng vị bác sĩ kia có năng lực thực hiện cuộc phẫu thuật thật tốt.

Quả nhiên, phẫu thuật rất thành công, sau khi xác định thân thể cùng các phương diện khác của ông đều ổn định thì chuyển ông đến phòng bệnh thường, mà ông nội cũng tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo, từ từ cũng có thể nói chuyện, không cần truyền dịch có thể ăn uống tốt.

Từ Tương rất vui vẻ, cảm thấy ngày càng yên tâm.

Từ Tương cảm thấy rất có lỗi, mở tiệm cà phê là chủ ý của cô, nhưng bản thân lại không làm được việc gì. May là ông nội sau khi được phẫu thuật đã dần phục hồi, mà tất cả những chuyện này, đều là công lao của bác sĩ Vương! Khiến cho người ta cảm thấy xao xuyến với bác sĩ Vương!

Cho nên mới xuất hiện một màn kia trên bàn cơm ngày hôm đó, người nhà vì cảm ơn bác sĩ Vương nên mời anh bữa cơm, mẹ chuẩn bị một bao lì xì thật lớn, nhưng bác sĩ Vương không nhận, nói đó là nhiệm vụ của mình, Từ Tương thật thích cách anh cự tuyệt!!

Ngay khi người nhà đang nói chuyện với bác sĩ Vương, Từ Tương mở miệng: “Bác sĩ Vương giỏi như vậy, lại còn đẹp trai, chắc bạn gái cũng là một người tài năng”

Lại không nghĩ rằng Vương Tử Hân sẽ trả lời “Tôi không có bạn gái”. Trong lòng không nhịn được mừng thầm, buột miệng thốt lên: “Thật tốt quá, tôi cũng không có bạn trai”.

Nhớ tới đó Từ Tương lại không nhịn được mà cười ngốc nghếch, bác sĩ Vương thật sự rất xuất sắc, nhưng hình như không biết mình thích anh ấy, mình thể hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay bác sĩ Vương là người chậm chạp cho nên chưa nhận ra?

Tiếp đó, lại yên lặng quay về tiệm cà phê.

Mấy ngày nay Vương Tử Hân đến văn phòng đều thấy bánh và cà phê Từ Tương đặt trên bàn, còn có tờ giấy ghi chú nhỏ, mỗi lần đều khiến anh mỉm cười.

Nhưng Vương Tử Hân cảm thấy kì quái một chỗ, mỗi ngày Từ Tương đều đến bệnh viện, vậy tại sao anh lại không gặp cô?

Thật ra người ta lúc nào cũng thấy anh, chẳng qua không muốn quấy rầy công việc của anh nên mới tránh đi, người ta nhìn anh rất lâu đấy.

…….

Ngày nào đó, Vương Tử Hân nhận được điện thoại của Vương Tử Hàm: “Anh hai, đêm nay cùng ăn cơm được không? Đã lâu không ăn cơm với nhau rồi.”

Vương Tử Hân đã lâu chưa nhận được điện thoại của em gái, rất nhanh liền hiểu được con bé muốn làm gì, nhất định là muốn giới thiệu bạn gái cho anh. Nhưng bạn của con bé không phải chỉ có Dương Dương thôi sao? Dương Dương đã kết hôn cùng Âu Triệt rồi, vì không biết có chuyện gì nên anh cũng đáp ứng. Chỉ là xe của Vương Tử Hân hôm nay đã đưa đi sửa: “Được, em muốn đi ăn ở đâu? Chỉ là xe anh hôm nay đã mang đi sửa rồi. Em qua đón anh đi.”

“Được, khoảng 6 giờ đi. Anh cứ ở bệnh viện, em tới bệnh viện sẽ gọi cho anh” Vương Tử Hàm đồng ý rất nhanh.

….

Chuyện cơm chiều tính sau, bây giờ phải tập trung vào công việc.

……..

Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Tử Hàm đã gọi tới rồi, nói là sắp tới bệnh viện, Vương Tử Hân thu dọn đồ đạc một chút rồi đến trước cửa bệnh viện chờ Vương Tử Hàm.

Từ Tương vừa dừng xe liền thấy Vương Tử Hân đứng một mình ở đó, hình như là đang đợi người, vừa định xuống xe gọi anh một tiếng liền thấy một cô gái rất xinh bước xuống từ chiếc xe bên cạnh, nhanh chóng bước tới nắm tay Vương Tử Hân, Vương Tử Hân cười cười, sờ đầu cô gái nhỏ, rất thân mật, hơn nữa hai người nhìn qua hơi giống nhau, chắc là em gái bác sĩ Vương.

Sau đó, bên cạnh lại có thêm hai mỹ nữ, trong đó có một người hếch mặt lên trời, tuổi trẻ nhiệt huyết, dáng người rất được, trang điểm tinh xảo. Quả là bảo vật không dễ gặp!

Nhìn lại bản thân trong gương, tóc tai lộn xộn, có chút khó coi, không có lược nên cô đành phải lấy tay vuốt vuốt lại tóc.

Từ Tương tránh ở trong xe, không đi ra, nhìn hành động cử chỉ nói cười của bọn họ, như là cùng một loại người giống nhau! Bản thân cô còn khinh bỉ chính mình, nhưng nhìn thấy bác sĩ Vương cùng nhiều cô gái như vậy lên một chiếc xe làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Nhìn bọn họ lên xe, bác sĩ Vương lại còn lên xe cô gái bảo vật kia, còn là chỉ có hai người, một nam một nữ!

Có chuyện không tốt, cô vội vàng lái xe theo sau, may mắn là cô đi xe của Hồ Khiết, không lo bị bác sĩ Vương biết được, tiếp đó, cẩn thận theo sát bọn họ.

Bọn họ vào một phòng của nhà hàng, thân thiết như vậy? Bình thường những người thân thiết đều như thế, có một người làm quen, sau đó đều ở một phòng riêng, như thế rất dễ chuyển biến tình cảm.

Từ Tương lén theo vào, nhưng chỗ bọn họ ngồi bị che khuất, đóng cửa lại thì không nhìn thấy được gì.

Từ Tương đành phải tìm một chỗ gần đó, bản thân cô cũng chưa ăn cơm, chỉ biết gọi món ăn, luôn luôn quan sát động tĩnh bên kia. Cô ăn một mình không vào!

Quả nhiên có âm mưu, em gái chồng cùng vị mỹ nữ kia mở cửa ra ngoài, khi đi không đóng cửa, thì ra người làm quen là vị mỹ nữ bảo vật kia. A, Từ Tương dựa vào cánh cửa không đóng, quan sát chằm chằm chỉ ước gì tai đủ dài. Ban đầu không nói gì, tiếp đó hình như bảo vật mở lời, sau đó hai người dần dần nói chuyện, có vẻ rất ăn nhập với nhau. Qua một lúc, hai người kia đã trở lại, đóng cửa, Từ Tương lại không nhìn thấy gì nữa.

Từ Tương gẩy hạt cơm, có hơi ăn không vào, vành mắt ê ẩm, haizz, bên cạnh bác sĩ Vương nhiều mỹ nữ như vậy có thể thật sự chán ghét cô.

……..

Vương Tử Hân không nghĩ tới, ngay từ đầu chính xác là muốn làm quen, không biết vị Trương tiểu thư kia có bao nhiêu hứng thú với anh, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng không phải kiểu mẫu mà anh thích. Anh cũng không biết mình thích kiểu nào nữa. Chỉ là không thể tưởng tượng được anh lại nghĩ đến Từ Tương, nụ cười ấy, luôn miệng gọi mình một tiếng “Bác sĩ Vương” hai tiếng “Bác sĩ Vương”, khiến cho tâm trạng người ta thoải mái. Thật là một cô gái đặc biệt, hôm nay cô chưa tới bệnh viện, có phải tiệm cà phê xảy ra chuyện gì không? Không biết có nên đến tiệm cà phê xem thử không.

Cuối cùng bữa cơm cũng xong, Vương Tử Hàm tỏ ý cô phải về nhà cùng Dương Dương, hơn nữa xe của cô cũng chỉ có hai chỗ ngồi, cho nên để Trương Trác Ngôn đưa Vương Tử Hân về nhà.

Nhưng Vương Tử Hân từ chối, nói anh còn có việc, sẽ không làm phiền Trương Trác Ngôn, Trương Trác Ngôn bình tĩnh nói không sao.

Vương Tử Hàm nháy nháy mắt với Vương Tử Hân, Vương Tử Hân đương nhiên biết có ý gì, đại khái là cơ hội tốt như vậy sao anh không biết nắm chắc? Còn muốn đợi đến lúc nào nữa?

Nhưng lại bị Vương Tử Hân bỏ qua.

Vương Tử Hân vẫn kiên trì rằng mình có thể tự đi, Vương Tử Hàm không có biện pháp nên đành đồng ý.

Cửa phòng mở ra, thấy Vương Tử Hân đi tới, vội vàng vùi đầu ăn cơm, may mắn cô chọn một chỗ rất kín, Vương Tử Hân không chú ý tới cô. Bởi vì cô ngồi sát cửa sổ, cho nên Từ Tương thấy Vương Tử Hân sau khi thanh toán, đứng ở bên đường, nói tạm biệt với mấy cô gái, sau đó bác sĩ Vương không đi?

Tại sao không ngồi trên xe của bảo vật kia? Đứng ngoài cửa làm gì? Chờ người sao?



Chẳng qua chỉ một lúc sau Vương Tử Hân liền bước đi, khi bác sĩ Vương đi rồi, Từ Tương không hề nghĩ ngợi bước ra ngoài, nhưng lại bị nhân viên ngăn lại.

“Tiểu thư, cô còn chưa thanh toán”

Từ Tương sửng sốt một chút, chết rồi chết rồi! Lúc nãy đi ra khỏi tiệm cà phê, đi xe của Hồ Khiết, không mang tiền!!! Chỉ nghĩ muốn đưa bánh và cà phê cho Vương Tử Hân, không định ăn cơm.

Nhưng không trả tiền thì không được, trong nhà hàng còn rất nhiều người, chẳng lẽ phải gọi bác sĩ Vương quay lại trả giúp? Không được! Tuyệt đối không được! Như vậy anh sẽ phát hiện cô theo dõi bọn họ!

“Tiểu thư, tất cả là 680 đồng.” Giọng nói của nhân viên lại vang lên.

Bây giờ gọi Hồ Khiết tới thì quá xa, hơn nữa xe Hồ Khiết lại bị cô đi tới đây rồi, đành phải cam chịu lấy điện thoại gọi cho Vương Tử Hân.

“Bác sĩ Vương, anh có thể quay lại trả tiền giúp tôi được không?” Giọng cô rất nhỏ, rất thấp, rất áy náy.

Vương Tử Hân rõ ràng sửng sốt một chút, Từ Tương nói: “Chính là chỗ anh vừa ăn cơm xong, tôi quên mang theo tiền”.

Lại qua một lúc, Vương Tử Hân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Từ Tương cúi đầu, đứng bên cạnh quầy thu ngân, bộ dạng rất bất lực.

Giúp Từ Tương xong, hai người ra khỏi nhà hàng, Từ Tương vẫn cúi đầu.

Vương Tử Hân cũng không hỏi cô vì sao lại ở đây, vì sao không có tiền trả, chỉ nói: “Ăn no chưa?”

Từ Tương không dám ngẩng đầu lên, vì cô rất áy náy: “No rồi”

“Có tiền bắt taxi về không?”

“Tôi lái xe tới.”

“Được, cô đưa tôi về nhà đi, vừa lúc tôi không lái xe.”

“A?” Từ Tương vốn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vương Tử Hân.

“Không có xe sao?”

“Không đúng, đúng, không đúng. Có xe có xe, chỉ là tôi không biết nhà anh ở đâu, tôi không biết đường.”

“Tôi biết đường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui