Tầm Định Nhâm Tiêu Dao

Trong nháy mắt nửa tháng trôi qua, trong đoạn thời gian này thân thể Lí Ngọc Kì vì chịu lỗi quá nặng nên vẫn đều ở trong vương phủ tu thân dưỡng tính, ngay cả đại môn cũng không ra, càng đừng nói là đi ra ngoài gây chuyện sinh sự, Tĩnh Vương gia cùng Vương phi cũng rốt cục an tâm.

Tĩnh Vương phi lén tìm Tĩnh Vương gia thương lượng qua, nếu đứa con thật sự thực thích nữ tử kia thì bọn họ sẽ không ngăn cản nữa, cùng với chuyện mất đi đứa con còn không bằng có thêm một con dâu.

Lí Ngọc Kì vốn định cho Mộng Dao một kinh hỉ rốt cuộc cũng không cần ngày ngày tương tư, hắn lấy ra mấy thứ đỏ xanh sớm chuẩn bị tốt nhìn đến mấy ngàn lần, bức tranh bên tường đều cuốn lên, chính là vẫn không giải được nổi khổ tương tư của hắn.

Hắn quyết định hôm nay nhất định phải đi tìm Mộng Dao, vô luận như thế nào đều phải nhìn thấy ‘nàng’......

Đầu đội kim quan, thân cẩm y hồ lam, hắn thần thái sáng láng tiêu sái ra vương phủ, thủ vệ một đường trong phủ nhìn thấy hắn đều khen ngợi một phen, tự tin nguyên lai của hắn tăng vọt lên tới đỉnh.

“Yêu, này không phải A Kì sao? Không đúng, không đúng, tiểu nhân thực đáng chết, thực đáng chết, tiểu vương gia thỉnh thứ tội thảo dân không biết.” Lí Ngọc Kì đứng trước đại môn Ỷ Hồng lâu hồi lâu, hồi tưởng lại tình cảnh ngày bị đuổi ra nơi này, tức giận nắm lại nắm tay.

Nhất cử nhất động của hắn bị tú bà đứng ở cửa tiếp đón khách nhân thu hết vào trong mắt, tú bà mắt sắc “Đông” một tiếng quỳ trước mặt hắn không ngừng dập đầu nhận tội.

“Ngươi đứng lên đi, ta hôm nay đến không phải tìm ngươi tính toán.”

Lí Ngọc Kì nhìn cũng không muốn nhìn đến tú già, người như mụ thật sự là làm cho người ta xem thường, hắn sở dĩ không trách tội xuống một là hôm nay là tới gặp Mộng Dao nên không muốn giao ra trái tim tình lộng hư, hai là tú bà là người như thế cho dù là trừng phạt mụ thì ngày mai chỉ sợ lại khôi phục thành nguyên dạng.

“Tạ ơn chi ân tiểu vương gia không giết, tạ ơn chi ân tiểu vương gia không giết.” Tú bà dập đầu giống như gà con mổ thóc, đưa tới một ít người đi đường từ bốn phía vây xem.

“Bổn vương hôm nay là tới tìm Mộng Dao, Mộng Dao hiện tại ở đâu?” Lí Ngọc Kì vẻ mặt vội vàng hướng khắp nơi ở bên trong nhìn lại, trước kia hắn là hạ nhân có thể không ngại ngần nơi nơi chạy, hiện tại thân phận đường đường là Tĩnh vương phủ tiểu vương gia chỉ có thể ngồi ngay ngắn ở trước bàn hỏi.

Có đôi khi hắn thật đúng là thống hận thân phận của mình, nhưng nghĩ lại nếu không có thân phận này thì tú bà sẽ giống như bây giờ ân cần chiêu đãi mình sao? Hắn sẽ có thể giống hôm nay dễ dàng muốn gặp ai thì có thể gặp như vậy sao?

“Mộng Dao, nàng......” Thật vất vả từ trên mặt đất đứng lên, tú bà vừa nghe câu hỏi của hắn lại”Phác đông” một tiếng quỳ trở lại.

“Bị làm sao, bị làm sao, có chuyện nói thẳng, đây là một ngàn hai.” sắc mặt Lí Ngọc Kì biến thành đen thui.

Trong mắt hắn thì lão bà phì trư trước mặt dường như chính là bởi vì ngân lượng mới làm bộ làm tịch như thế, cũng không quan tâm tới tú bà thật sự có chuyện khó xử.

“Tiểu vương gia, không phải ta không cho Mộng Dao gặp ngài, mà là Mộng Dao hiện tại đang gặp khách.” Tú bà lau đi mồ hôi trên đầu, ngay cả ngân lượng cũng không dám xem liếc mắt một cái.

Tổn thọ nga! Không biết hôm nay là ngọn gió nào thổi, hai vị khách quý đồng thời lại đến, mà hai vị này đều là chủ tử đắc tội không nổi.

“Cái gì? Ngươi còn để Mộng Dao gặp khách, ngươi không biết Mộng Dao là người của bổn vương?” Lí Ngọc Kì vỗ bàn dựng lên, trợn mắt trừng trừng.

Hắn vất vả trưng diện như vậy tới gặp Mộng Dao, lão bà chết tiệt này lại cho Mộng Dao đi gặp khách, thật sự là tức chết hắn!

“Tiểu vương gia, thỉnh bớt giận, ta lập tức đi gọi Mộng Dao ra gặp ngài.”  mồ hôi trên đầu Tú bà như mưa hạ, nhìn kỹ hai chân mụ còn không ngừng phát run.

“Không cần, bổn vương thật muốn tự mình đi kiến thức một chút nhân vật ba đầu sáu tay nào dám cướp Mộng Dao từ tay ta.” Không khỏi phân trần, Lí Ngọc Kì nhấc lên vạt áo liền hướng hậu đường đi đến.

Tú bà cản cũng không được, không ngăn cản cũng không được, chỉ có thể đi theo phía sau Lí Ngọc Kì phe phẩy thắt lưng phì thũng kêu to.

Trong phòng Nhâm Tiêu Dao đích xác còn có một người, người này không phải ai khác chính là đương kim hoàng thượng, Hoàng Thượng lại thừa lúc trong cung thủ vệ không chú ý lén trộm đi ra cung đến thám thính tin tức.

“Hoàng Thượng, thỉnh ngài tạm lánh.” Nhâm Tiêu Dao nghe được tú bà ở bên ngoài hô to gọi nhỏ, kéo qua Hoàng Thượng hướng vào trong phòng giấu.

“Là ai đến đây?” Hoàng Thượng thực cảm thấy hứng thú, đến tột cùng là ai thế nhưng dám gọi vua của một nước lảng tránh.

“Hoàng Thượng, thỉnh đắc tội, là Tĩnh vương phủ tiểu vương gia, cũng là biểu đệ của ngài.” Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nhâm Tiêu Dao cũng cố không phải phạm vào quân thần chi lễ kéo Hoàng Thượng hướng trong phòng đẩy đi.

“Chậm đã, trẫm đường đường vua của một nước dựa vào cái gì muốn ta trốn?” Hoàng Thượng chết cũng không chịu đến bên trong, hắn biết chuyện kế tiếp khẳng định rất thú vị, chính mình như thế nào có thể bỏ qua?

Nghe được tiếng bước chân đã muốn tới cửa, Nhâm Tiêu Dao ăn nói khép nép hướng Hoàng thượng khẩn cầu, hắn là lo lắng Lí Ngọc Kì đột nhiên vọt vào nhìn thấy hắn cùng Hoàng Thượng một chỗ, hắn tính tình hỏa bạo (dễ nổi nóng), chỉ sợ khiến cho sự tình trở nên phức tạp.

Nào biết Hoàng Thượng không chỉ có không hướng vào trong, ngược lại mở ra song chưởng ôm cổ hắn, hắn lại không dám ra tay sợ bị thương Hoàng Thượng.

“Phanh.” Một tiếng nổ, cửa phòng bị đá văng ra......

“Cuồng đồ lớn mật, mau thả Mộng Dao của ta ra.” Nói hay không bằng đúng lúc, Lí Ngọc Kì mới vừa vọt vào tới vừa lúc nhìn đến có một tên nam nhân đưa lưng về phía hắn đang ôm Mộng Dao.

“Biểu đệ, nhĩ hảo a!” Người ôm Nhâm Tiêu Dao quay đầu đối mặt với Lí Ngọc Kì đang thở hổn hển.

“Hoàng...... Hoàng......” Bị doạ cho chấn kinh quá độ, ánh mắt Lí Ngọc Kì trừng tựa chuông đồng chỉ biết phát ra tiết tự đơn âm.

“Hoàng cái gì hoàng, đã nói ở bên ngoài phải gọi tên ta —— Long Quân.” Hoàng Thượng nhìn đến tú bà cùng tiểu Thúy sớm đã giống như tượng điêu khắc gỗ ngốc lăng đứng ở giữa, vội tiếp được lời Lí Ngọc Kì.

“Mụ mụ, ngươi cùng tiểu Thúy trước đi ra ngoài, chuyện nơi này giao cho ta đi.” Biết còn mắt to trừng đôi mắt nhỏ như vậy, sớm hay muộn sẽ bị tú bà khôn khéo nhìn ra cái gì, Nhâm Tiêu Dao tiên hạ thủ vi cường. (lợi dụng cơ hội đánh phủ đầu)

Tuy rằng mắt thấy tình thế trước mặt không phải chính mình có thể khống chế, tú bà không quá yên tâm Mộng Dao một mình đối mặt hai khách nhân phiền toái, do dự mà không muốn lui ra ngoài.

“Nơi này có ta, ta sẽ xử lý.” Dưới thúc giục của Nhâm Tiêu Dao, tú bà vẫn là không tình nguyện mang theo tiểu Thúy rời đi.

“Biểu ca, ngài như thế nào lại ở chỗ này?” Ngoại nhân vừa đi, Lí Ngọc Kì khép lại  cái miệng đang trương lớn, khẩn cấp hỏi, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm bàn tay Mộng Dao bị Hoàng Thượng cầm.

“Nơi này là Ỷ Hồng lâu, ngươi nói ta tới làm cái gì?” Hoàng Thượng không thanh không minh, còn cố ý kéo Nhâm Tiêu Dao ôm vào trong lồng ngực.

Nhâm Tiêu Dao không được tự nhiên vặn vẹo song chưởng, bị một người nam nhân ôm cảm giác thật sự phi thường không thoải mái, nhưng hắn lại không dám lộn xộn, sợ nhạ thánh nhan. (chọc giận hoàng thượng)

“Ngươi đừng động, nếu tái động chính là cãi lời quân lệnh.” Hoàng Thượng cúi đầu ở bên lỗ tai Nhâm Tiêu Dao nhẹ nhàng nói, Thâm Tiêu Dao lập tức không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn bị hắn ôm.

Tử hoàng đế, thối hoàng đế, ngươi làm như vậy không phải muốn cho Lí Ngọc Kì sinh khí sao, ngươi đây là đem ta làm bệ phóng? Tuy rằng không dám lộn xộn, nhưng trong lòng Nhâm Tiêu Dao vẫn là sinh khí không thôi, hơn nữa ở trong lòng ngực Hoàng Thượng thật sự phi thường không được tự nhiên.

“Các ngươi mau tách ra.” Lí Ngọc Kì ở một bên đã sớm nhìn không được, nếu không bởi vì đối phương là Hoàng Thượng hắn đã sớm động thủ đánh người.

Lúc này bộ dáng Hoàng Thượng cúi đầu ở bên tai Mộng Daolời nói nhỏ nhẹ xem thường, quả thực khiến cho hắn ghen tị đỏ mắt, hắn như thế nào có thể để Mộng Dao bị Hoàng Thượng cướp đi? Hắn liều lĩnh vọt đi lên mạnh mẽ tách Hoàng Thượng cùng Nhâm Tiêu Dao ra, một phen ôm Nhâm Tiêu Dao như thế nào cũng không chịu buông tay.

“Biểu đệ, đây là ngươi không đúng rồi, rõ ràng là ta trước tới, như thế nào ngược lại là ngươi ôm ấp mỹ nhân?” Hoàng Thượng bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay chấp ở sau người đi tới phía trước hai bước.

“Biểu ca, Mộng Dao là vị hôn thê sắp xuất giá của ta, thỉnh biểu ca buông tha chúng ta đi.” Lí Ngọc Kì biết làm vậy là không đúng, nhưng hắn tuyệt đối không tiếp thu sai, hắn tuyệt không buông Mộng Dao ra, cố lấy dũng khí ngẩng đầu ưỡn ngực hướng Hoàng thượng cầu tình.

Hoàng Thượng vẻ mặt bí hiểm nhìn Nhâm Tiêu Dao, từ lúc nào thì Tiêu Dao từ cậu cả biến thành biểu đệ tức (em dâu họ) của mình, sẽ không phải là từ ngày đó sau khi mình rời đi phát sinh thú sự gì mà hắn không biết đi.

“Đương nhiên không phải, ta cùng hắn không có quan hệ gì.” Nhâm Tiêu Dao lúc này mới phát hiện mình vẫn ngã vào trong lồng ngực Lí Ngọc Kì, nhưng hắn lại không thể không từ trong lồng ngực giãy dụa đi ra, hắn vẫn đều là phụ hoàng mệnh a!

Từ trong lồng ngực Hoàng Thượng đến trong lồng ngực y là lưỡng chủng cảm giác hoàn toàn bất đồng, ở trong lồng ngực y hắn thần kỳ an tâm, tựa như một người phiêu bạt đã lâu tìm được một mái nhà an toàn, có một loại ấm áp, cảm giác bình lặng, nếu không phải Hoàng Thượng đột nhiên hỏi đến, Nhâm Tiêu Dao thật là có điểm luyến tiếc rời đi ôm ấp ấm áp như vậy.

“Có nghe hay không? Mộng Dao cô nương với ngươi quan hệ gì cũng không có.” Hoàng Thượng kiêu ngạo ở trước mặt Lí Ngọc Kì ngẩng đầu.

“Mộng Dao, ngươi chẳng lẽ đã quên cảm tình nhiều ngày trôi qua như vậy, còn có thư, một ngày ba phong thư, ngươi tất cả đều thu hồi không có trả lại cho ta, còn có đêm đó, ta ở trong phòng của ngươi...... Chẳng lẽ ngươi đều đã quên sao?” Nghe được lời nói Mộng Dao vô tình như vậy, tim Lí Ngọc Kì đều muốn vỡ nát, thân thể lung lay thiếu chút nữa té xỉu, may mắn Hoàng Thượng mắt sắc giúp đỡ hắn một phen.

Nhâm Tiêu Dao hít sâu một tiếng, cúi đầu không nói, thân phận hắn hiện tại là nữ tử thanh lâu, y đường đường là tiểu vương gia, hơn nữa bọn họ đều thân là nam nhi, căn bản là không có khả năng có tương lai.

Nhiều ngày như vậy, hắn như thế nào có thể không bị y cảm động? Hắn có nhiều lúc khắc vào tưởng niệm muốn làm một nam nhân có thể vì yêu mà ném đi hết thảy, khả tạo hóa trêu người, nếu chính mình thân là nữ tử có bao nhiêu hảo, chỉ sợ duyên phận bọn họ chỉ có thể chờ kiếp sau tái tục.

“Mộng Dao, vì cái gì? Phụ vương cùng mẫu phi đã đáp ứng không hề quản chuyện của chúng ta, chỉ cần ngươi gật đầu ta lập tức hồi phủ tìm tám người nâng đại kiệu rước ngươi trở về.” Lí Ngọc Kì không rõ nguyên cớ sắc mặt trắng bệch, hắn thủy chung không rõ vì cái gì, rõ ràng cảm thấy Mộng Dao đối với mình cũng có tình nhưng cũng không đáp ứng cùng hắn giai thủ.

Nhâm Tiêu Dao nhắm mắt lại xoay người phất ống tay áo, rất sợ còn nhìn hắn thêm một cái liền nhịn không được cùng hắn đi.

“Biểu đệ, ta xem ngươi vẫn là đi về trước đi.” Một màn này đều rơi vào trong mắt Hoàng Thượng đã hiểu rõ hết thảy, xem ra biểu đệ này của hắn không phải ngốc bình thường, ngay cả Nhâm Tiêu Dao thân là nam tử đều nhìn không ra, đừng nói là cởi bỏ khúc mắc của Tiêu Dao, lại khó càng thêm khó.

Lí Ngọc Kì quật cường liều mình lắc đầu, căn bản là nghe không lọt lời nói gì, sống chết ở trong phòng Nhâm Tiêu Dao không chịu đi, lúc này hắn như thế nào có thể đi? May mắn tới đúng lúc, nếu chậm một bước, bị hoàng đế biểu ca chiếm trước chẳng phải là hối hận cả đời?

“Như thế nào? Ngươi muốn cãi lời trẫm.” Bất đắc dĩ, Hoàng Thượng đành phải khởi xướng long uy mạnh mẽ đuổi đi biểu đệ, hắn biết nếu không cởi bỏ khúc mắc của Nhâm Tiêu Dao trước thì Lí Ngọc Kì lưu lại cũng vô dụng, chỉ biết đem sự việc làm phức tạp thêm.

Ngại long uy, khuôn mặt tuấn tú của Lí Ngọc Kì trở nên xám trắng, ảm đạm rời đi, hắn chỉ một lòng nghĩ tới Mộng Dao, không có lo lắng qua Hoàng Thượng cùng Mộng Dao là như thế nào nhận thức.

“Tiêu Dao, Tiêu Dao.” Lí Long Quân kêu hai tiếng, Nhâm Tiêu Dao đều giống như không nghe thấy, thân là người tập võ, sự mẫn tuệ sâu sắc ở trên người hắn giờ đây biến mất vô tung vô ảnh.

Nhâm Tiêu Dao tỉnh lại, ánh mắt mê mang không thôi, giống như linh hồn đã rời khỏi xác.

“Vì cái gì phải cự tuyệt hắn?” Lí Long Quân lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, rõ ràng giữa hai người có thiên ti vạn lũ cảm tình, lại không tỏ mà phải chia tán.

“Hoàng Thượng, vi thần là một gã nam tử, tiểu vương gia cũng là một gã nam tử, trên đời này có chuyện hai gã nam tử thành thân sao? Chỉ sợ là trái luân thường đi.” Tim của Nhâm Tiêu Dao ẩn ẩn đau, đuổi đi Lí Ngọc Kì là chuyện hắn đã hạ quyết tâm rất lớn, bọn họ nếu cùng một chỗ khẳng định không được thế tục chấp nhận, lại càng là Tĩnh vương phủ.

“Tiêu Dao a Tiêu Dao, tên của ngươi vì cái gì lại gọi là Tiêu Dao? Cha mẹ của ngươi  chính là muốn ngươi có cuộc sống tự do, tùy tâm sở dục mặc ta bay lượn, mà ngươi là người trong giang hồ cũng không phải người trong triều đình như thế nào sẽ bị thế tục làm khó, ngươi sống là vì cái gì? Không phải vì  người khác mà là vì chính mình, ngươi xem trẫm suốt ngày sinh hoạt tại hoàng cung tựa như trong đại lao, dân chúng đều cho rằng cuộc sống đế vương nhất định thập phần khoái hoạt, kỳ thật căn bản chỉ bằng không, trẫm vì cái gì luôn trộm chạy ra cung, trẫm không phải vì  hảo ngoạn mà là hy vọng có một mảnh không gian tự do, mà ngươi vốn chính là một người tự do tự tại, vì cái gì để cho gông xiềng thế tục vây khốn, mất đi bản tính của chính mình.” lời nói một phen thấm thía của Hoàng Thượng đã đả động thật sâu vào Nhâm Tiêu Dao, hắn trước kia vẫn nghĩ rằng Hoàng Thượng là tiểu hài tử không trưởng thành thích gây chuyện sinh sự, khả hôm nay xem ra thiên chi kiêu tử từ nhỏ lớn lên ở trong thâm cung còn có một mặt khác mà người không biết.

Hắn lâm vào trầm tư, có lẽ trong thời gian dài ở Ỷ Hồng lâu này đã bị người thế tục ảnh hưởng ít nhiềư, mỗi tiếng nói cử động của mình lại bị che đậy trong một cái mũ, những lời của Hoàng Thượng làm cho hắn khai thông hết rõ, cái gì thế tục, cái gì thành kiến, đều đi gặp quỷ đi, chỉ cần chính mình thật tình thích đối phương, đối phương cũng thật tình thích mình cũng đã đủ.

Hắn vẫn là có một băn khoăn lớn nhất cũng là duy nhất, chính là người Lí Ngọc Kì yêu chính là thân nữ tử của hắn, nếu y biết mình là danh nam tử, còn có thể thích hắn sao?

Còn có thể giống mình dẹp đi thành kiến thế tục cùng một chỗ sao? Trong lòng Nhâm Tiêu Dao đánh một dấu chấm hỏi lớn......

“Tiêu Dao, ngươi yên tâm, ngươi là cậu cả của ta, ta sẽ giúp ngươi.” biểu tình trên mặt Nhâm Tiêu Dao thiên biến vạn hóa, Hoàng Thượng sớm từ trong mỗi tiếng nói cử động của hắn nhìn ra băn khoăn hiện tại.

“Hoàng Thượng, chính là tiểu vương gia vẫn cho rằng ta là nữ tử.” Nhâm Tiêu Dao nghĩ đến Hoàng Thượng không biết, do dự mà nói ra.

“Đó là do hắn ngốc, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã biết ngươi là nam tử.” Hoàng Thượng cho rằng có thể thúc đẩy biểu đệ cùng Nhâm Tiêu Dao thật là chuyện nhất kiện công đức, đắc ý vênh váo nói ra bí mật của mình.

Cái gì? Hoàng Thượng cho tới bây giờ không đem hắn nhầm thành nữ tử? Nhâm Tiêu Dao vẻ mặt lỗi ngạc (kinh ngạc +sáng tỏ), gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, như vậy vì cái gì sau khi hắn cứu y, y còn kêu mình là mỹ nữ, xem ra Hoàng Thượng này cũng không thể không đề phòng a!

“Khụ, khụ, Nhâm Tiêu Dao tiếp chỉ, hoa khôi Mộng Dao của Ỷ Hồng lâu lập tức tiến cung nghe chỉ thị.” Hoàng Thượng phát hiện mình đã nói lỡ miệng, nghĩ muốn lấp liếm đi, sau khi khụ hai tiếng liền hạ thánh chỉ.

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn.” Nhâm Tiêu Dao nằm ở trên mặt đất lạy mấy cái: “Hoàng Thượng, chính là chuyện ngài muốn ta điều tra?”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm người  khác tới thay ngươi.” Ân, nghĩ đến năm nay võ Trạng Nguyên lớn lên cũng không tồi, phái hắn tới thay biểu đệ tức tương lai của mình hẳn là không thành vấn đề. (=__=|||)

Lí Ngọc Kì vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đến Ỷ Hồng lâu tìm người, hắn không tin Hoàng Thượng sau khi biết cảm tình giữa hắn và nàng, Hoàng Thượng còn có thể hoành đao đoạt ái. (cướp vợ =.=)

“Cái gì, ngươi lặp lại lần nữa?” Lí Ngọc Kì hung thần ác sát nắm áo tú bà, một quyền giơ cao, mắt thấy chỉ trong gang tấc sẽ đánh vào mặt tú bà.

“Gia của ta, ngài đánh chết ta cũng vô ích, Mộng Dao là bị vị đại gia ngày hôm qua mang đi.”thân hình mập mạp vặn vẹo vài cái, ánh mắt bị dọa đến mị thành một đoàn, chân tú bà cũng không nghe sai bảo mà run rẩy.

Tú bà Chết tiệt, vì sao lại cho Mộng Dao đi? Lí Ngọc Kì có khí nhưng không chỗ tát, tức giận đến một cước đá văng cái bàn chướng mắt, biết rõ là Hoàng Thượng mang đi Mộng Dao, hắn lại bất lực, chỉ có thể nắm lấy mụ tú bà từng đắc tội hắn mà trút giận.

“Vị đại gia kia dùng năm vạn lượng chuộc thân cho Mộng Dao, hơn nữa Mộng Dao cũng thuận theo cùng hắn đi rồi.” Tú bà cười khổ hướng Lí Ngọc Kì bồi tội, hắn không có cách nào.

Chết tiệt! Vẫn là chậm một bước, sớm biết như thế, hôm qua sẽ không nên rời đi!

Biết chính mình lấy tú bà trút giận cũng vô ích, Mộng Dao đã bị Hoàng Thượng mang đi, Lí Ngọc Kì nổi giận đùng đùng rời đi Ỷ Hồng lâu, tú bà cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lí Ngọc Kì về đến vương phủ nhìn đến cái gì thì đập cái đó, ngay cả bình hoa sứ men xanh mà Tĩnh Vương gia thích nhất cũng bị hắn làm cho tan nát, Tĩnh Vương gia cùng Vương phi ở phía sau đường nghe được tiền thính có động tĩnh lớn như vậy đều chạy đến xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

“Còn không dừng tay cho ta.” Nhìn đến đồ cổ mình âu yếm bị đứa con đập thành như vậy, trong lòng Vương gia đau nga.

Cũng giống như Tĩnh Vương gia, Lí Ngọc Kì cũng là người tính tình quật cường, hừ lạnh một tiếng, xoay người chạy về phòng mình ném loạn một mạch, đem Tĩnh Vương gia tức giận đến phun râu trừng mắt, tức đến nổ đom đóm muốn đánh hắn.

“Kì nhi, nói cho nương, chuyện gì sinh khí như vậy.” Tĩnh Vương phi một phen giữ chặt tĩnh Vương gia đang muốn đánh người, chậm rãi tới gần đứa con còn đang không ngừng ném đồ vật này nọ.

“Nương, Mộng Dao nàng, Mộng Dao nàng......” Trong tay cầm bình hoa nhìn thấy mẫu phi đến gần, hắn lại không dám ném, sợ thương đến mẫu phi, tay cứ dừng ở giữa không trung nghĩ đến về sau cùng Mộng Dao thiên nhai lưỡng đoạn (như vực sâu và bầu trời phân chia hai nơi), Lí Ngọc Kì cúi đầu rơi lệ nhào vào trong lồng ngực mẫu thân gào khóc.

“Nam nhi có lệ không thể rơi, Kì nhi, không khóc, đến, nói cho nương, Mộng Dao đã xảy ra chuyện gì.” Hiểu con không ai bằng mẹ, từ lúc nhìn đến đứa con trở về liền cuồng giận loạn đập đồ vật này nọ, việc này khẳng định cùng Mộng Dao có quan hệ.

“Mộng Dao bị Hoàng Thượng tiếp tiến cung.” Nghe mẫu phi vừa nói như vậy, làm hắn nhớ tới một màn ngày hôm qua Hoàng Thượng ôm Mộng Dao, lúc này trong lòng hắn như là hét lên một thùng lớn dấm chua phi thường không phải tư vị.

“Như thế nào lại đột nhiên bị tiếp tiến cung? Nàng ta cũng chỉ bất quá là danh thanh lâu nữ tử, như thế nào Hoàng Thượng cũng đến tranh giành?” Tĩnh Vương phi cảm thấy được sự tình không quá thích hợp.

Này cũng không tránh khỏi quá mức ly kỳ, một kỹ nữ nho nhỏ như thế nào cùng Hoàng Thượng nhận thức? Hoàng Thượng thái độ làm người xưa nay đoan chính, cũng không thích hát hoa ngắt cỏ, như thế nào cùng một phấn hoa nữ tử dây dưa không rõ?

“Đúng vậy! Ta như thế nào không nghi ngờ điểm này a!” Lí Ngọc Kì vỗ đầu.

Hồi tưởng lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, lập tức phát hiện một ít chỗ không thích hợp, đặc biệt là bộ dáng Mộng Dao cho hắn cảm giác như là cùng Hoàng Thượng nhận thức từ lâu.

“Ngươi nha! Vẫn là tuổi trẻ.” Nhìn đến đứa con hoảng đến xuất thần, Tĩnh Vương phi nở nụ cười, một bên nhìn sắc mặt Tĩnh Vương gia cũng tốt lên, không đáng sợ như vừa mới bắt đầu như vậy.

Đúng, hắn phải tìm Hoàng Thượng để hỏi rõ ràng! Nói không chừng là tú bà tham tài đem Mộng Dao bán cho người khác, thấy hắn tìm tới cửa liền lừa mình, vạn nhất không phải Hoàng Thượng mang đi Mộng Dao, vậy hắn không phải còn có hy vọng?

“Chậm đã, ngươi xem chính mình hiện tại nào có bộ dáng tiểu vương gia!” Tĩnh Vương gia lớn tiếng trách mắng.

Cúi đầu nhìn lại trên người, nhất kiện cẩm y nguyên bản ngăn nắp như là vác một tầng bụi hôi hám. Bộ dáng này mà đi gặp Hoàng Thượng đích xác là quá không thích hợp, Lí Ngọc Kì vội vàng kêu hạ nhân đến thay đổi một thân quần áo, sau khi thu thập thỏa đáng mới xuất môn.

“Tuyên Tĩnh vương phủ Tiểu Ngũ gia tiến điện.” Trải qua thông truyền của thái giám trong cung, Lí Ngọc Kì tuốt lại y quan đi vào ngự thư phòng, nắm chặt nắm tay.

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Ái khanh bình thân.” Hoàng Thượng nhìn thấy Lí Ngọc Kì quỳ gối giữa đại điện trong lòng không ngừng cười trộm, hắn biết biểu đệ này khẳng định sẽ vì Tiêu Dao mà tìm đến hắn, hắn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị.

“Ái khanh hôm nay đến đây có chuyện gì?” Thấy Lí Ngọc Kì dáng vẻ khẩn trương, Hoàng Thượng mở miệng dò hỏi trước.

“Vi thần hôm nay đến là muốn làm rõ một chuyện, chuyện này liên quan đến chung thân hạnh phúc của vi thần.” Lí Ngọc Kì muốn trực tiếp hỏi lại sợ làm tức giận long nhan, đành phải quay một vòng.

“Nga, nếu sự tình liên quan đến chung thân hạnh phúc của khanh gia vậy còn không mau mau nói.” Hoàng Thượng đều sắp cười đến thắt ruột, nhưng trên mặt lại không thể có biểu tình gì, thật là rất thống khổ.

“Không biết Hoàng Thượng có từng nhớ rõ một nữ tử gọi là Mộng Dao.” Trong lòng vạn phần khẩn trương, hắn sợ phải nghe được Hoàng Thượng nói Mộng Dao đã được sắc lập làm phi, vậy hết thảy đều đã chậm.

“Ân, trẫm dường như có điểm ấn tượng, hôm qua có vị mỹ nhân tiến cung dường như gọi là Mộng Dao.” Hoàng Thượng cảm thấy được biểu đệ trước mắt tựa như một con mèo nhỏ bị mất đi cuộn len âu yếm đang giương nanh múa vuốt, lại không có tác dụng gì.

“Không biết Hoàng Thượng xử trí vị mỹ nhân này như thế nào?” Mồ hôi trên đầu Lí Ngọc Kì càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức cũng sắp từ trên gương mặt rơi xuống.

“Xử trí? Đương nhiên là nhét vào hậu cung.” Hắn vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng Thượng, nếu hắn ngẩng đầu cam đoan sẽ chấn động, mặt của Hoàng Thượng lúc này cười đến giống như là phật Di Lặc.

“Nhét vào hậu cung? Nhét vào hậu cung.” Giống như là bị điện giật, sắc mặt Lí Ngọc Kì thoáng chốc trở nên phi thường tái nhợt.

Sớm biết như thế, ngày hôm trước hắn sẽ không nên nghe theo hoàng mệnh rời đi, như vậy cho dù là cãi lời cũng không mất đi Mộng Dao, hiện tại nàng đã bị nhét vào hậu cung, bảo hắn dùng tâm trạng nào chịu đựng.

“Ngọc Kì biểu đệ, ngươi làm sao vậy?” Hoàng Thượng nhìn thấy sắc mặt Lí Ngọc Kì không tốt lắm, vội vàng gọi tên hắn, ngay cả hai chữ ái khanh đều xem nhẹ.

“Không có việc gì, ta không sao, Mộng Dao bị nhét vào hậu cung, Mộng Dao là biểu tẩu của ta.” trong miệng Lí Ngọc Kì không ngừng lặp lại những lời này.

Hắn đột nhiên cảm thấy được Hoàng Thượng nguyên lai hiền lành dễ gần ở trước mắt tựa như một ác ma, cường hãn đem Mộng Dao cướp đi, tâm hắn tựa như bị người lấy đi một khối, trống rỗng, trước mắt trống rỗng, “Đông” một tiếng té xỉu ở trên đại điện.

“Biểu đệ, biểu đệ, ngươi tỉnh tỉnh.” Hoàng Thượng bay nhanh từ trên long ỷ xuống.

Không nghĩ tới một câu vui đùa  của mình đã bị hắn tưởng là thực, nhìn dáng vẻ của hắn thật sự đối Tiêu Dao tình thâm ý trọng.

“Mau truyền thái y.” Thấy mìnhgọi hắn vẫn bất tỉnh, Hoàng Thượng lập tức lớn tiếng truyền triệu thái y.

Thái y dẫn theo hòm thuốc vào điện, Hoàng Thượng sai người đem Lí Ngọc Kì nâng đến một cái phòng sạch sẽ, khám và chữa bệnh qua đi phát hiện chỉ là nhất thời khó thở công tâm, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì, Hoàng Thượng coi như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui