Chuyển ngữ: Feng / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
40.
Đường Cốc Phong càng ngày càng gần, nhưng tình hình khu Châu Thịnh lại càng gấp gáp. Hoa Sùng không có nhiều thời gian để do dự, ngày ngã tư đường anh đổi hướng, nhấn ga, chạy về khu Trường Lục.
Ở bên kia, Liễu Chí Tần gấp gáp nói, giống như đang chạy: “Yên tâm, bên này giao cho em với đội trưởng Thẩm, Nhạc Nhiên sẽ dẫn người đến đó ngay lập tức, em cam đoan với anh, nhất định sẽ dẫn Liên Phong sống sót tới trước mặt anh!”
Hai chứ “sống sót” giống như bàn là nóng bỏng chạm vào da người, Hoa sùng cắn chặt răng, tay nắm chặt lấy tay lái.
Vừa nực cười cũng vừa bất đắc dĩ, Liên Phong hại chết nhiều người vô tội như thế, tội ác tày trời, có chết trăm ngàn lần cũng không đủ. Những người bị hắn hại chết thậm chí còn có An Trạch đã hy sinh ở sa mạc 5 năm trước.
An Trạch là anh trai Liễu Chí tần, là đồng đội mình để ý nhất. Mà bây giờ, Liễu Chí Tần lại phải đảm bảo: Em sẽ đưa hắn sống sót tới trước mặt anh!
Liên Phong phải sống, nếu không cảnh sát không thể nào quét sạch thế lực Khâu Tái còn sót lại.
Lúc này ở Lạc thành, việc canh gác đã tăng tối đa, toàn bộ đội ngũ cảnh sát đặc nhiệm đều đến, quân đội tinh nhuệ cũng tới chi viện. Chỗ Liên Phong ẩn thân đã bị lộ, dù có bản lĩnh đến cỡ nào thì cũng chạy đằng trời.
Phần tử khủng bố bị vây quanh thì sẽ lựa chọn điều gì, Hoa Sùng rất rõ ràng. Tự sát đối với chúng không hề thống khổ, không phải là thất bại, ngược lại nó là một vinh dự tối thượng.
Cái chết không phải là sự trừng phạt!
Ngực Hoa Sùng nhức nhối từng cơn, đôi mắt u ám. Hận mình không phát hiện ra Liên Phong sớm, càng hận bản thân mình không thể bảo vệ Tiếu Thành Tâm.
Hô hấp ngày càng nặng nề, cảm xúc dần có dấu hiệu mất không chế.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tải từ bên phải lao tới, bóp hồi còi cảnh báo.
Hai xe gần như va vào nhau, bánh xe ma sát với mặt đường thành âm thanh bén nhọn. Đai an toàn kéo mạnh Hoa Sùng về lưng ghế, đồng tử co lại, tức khắc tỉnh táo hoàn toàn.
“Mẹ nó!” Tay phải anh nắm lại thành quyền, đập mạnh lên tay lái..
Tài xế xe tải thấy là xe cảnh sát, không dám chửi ầm lên, chỉ oán giận một câu “Cảnh sát đi đường mà cũng không để ý hả” rồi nhấn ga đi mất.
Hoa Sùng hít một hơi, đầu ngón tay khó khống chế mà run rẩy: không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ.
Không khắc chế được sự căm giận này.
Xe cảnh sát chạy qua không ngừng, trực thăng vũ trang cũng hướng về đường Cốc Phong. Anh cố gắng bình tĩnh lại, lần nữa dẫm chân ga.
Trong tai nghe truyền đến giọng của Thẩm Tầm: “Chiêu Phàm mới báo với tôi, mấy người bị tác chế thành bom đều bị tổ chức tẩy não thành tội phạm giết người, giống với tình huống của Trần Thần, bây giờ tổng cộng là phát hiện được năm người, đều xuất hiện ở xung quanh khu dân cư ở trung tâm thương mại Châu Thịnh, ba người đã bị khống chế. Đạn dược bọn chúng mang không lớn, khác Tiếu….tổ trưởng Tiếu.”
Nghe thấy “tổ trưởng Tiếu” hốc mắt Hoa Sùng lại bỗng nhiên nóng rực.
“Bên Chiêu Phàm đang tiến hành truy tìm toàn diện, sơ tán quần chúng, yêu cầu lượng nhân lực lớn.” Thẩm Tần nói tiếp “Chiêu Phàm am hiểu tác chiến nhưng lại không am hiểu trường hợp lớn, hiện trường vẫn phải dựa vào cậu.”
“Tôi hiểu rồi.” Hoa Sùng vẫn chưa nhận ra được giọng mình đã khàn đến cực độ.
Thẩm Tần thở dài: “Chí Tần đang truy tìm vị trí chuẩn của Liên Phong, không rảnh tay lo phía Châu Thịnh, tôi và Phó Hứa Hoan sẽ đi tìm tín hiệu kíp nổ.”
“Ừm.”
Thẩm Tần chần chờ một lúc, giống như có chuyện muốn nói.
Hoa Sùng hỏi “Đội trưởng Thẩm?”
“Chí Tần, cậu ấy…” Thẩm Tần dừng lại một chút: “Trạng thái hơi không ổn.”
Hoa Sùng căng thẳng, trái tim như bị đâm vào.
Vì sao trạng thái Liễu Chí Tần không ổn, đương nhiên anh biết.
Không lâu trước đây, Liên Phong nói trong điện thoại, 5 năm trước ở Toa Thành, trong tiểu đội không còn ai sống sót đó có một “quân cờ”.
“Quân cờ” đó, là ai?
Liên Phong máu lạnh, người bị hắn khống chế, kết cục đều cực kì thê thảm, như Trần Thần, Hàn Cừ, như….Tiếu Thành Tâm.
An Trạch sẽ là “quân cờ” sao?
Hoa Sùng hít mạnh một hơi, lắc đầu thật mạnh như muốn vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Chính mình còn như vậy, huống chi Liễu Chí Tần.
“Bước đầu xác định, Liên Phong trốn ở một trường nghề mới bỏ hoang không lâu.” Thẩm Tần nói “Lực lượng vũ trang đang vây quanh.”
“Rõ rồi.” Hoa Sùng tắt thông tin, máu cuồn cuộn như dâng trào.
“Tiểu Liễu.” Anh nhẹ giọng tự nói, cũng tự hứa hẹn: “Chờ anh.”
Một phần tư lực lượng tập trung ở toàn bộ Lạc thành, rồi đến trung tâm thương mại Châu Thịnh ở đường Kiều Tây. Các đặc cảnh vai vác súng, đạn lên nòng, người mặc áo chống đạn, tay cầm tấm chắn và súng tự động, các tay bắn tỉa chiếm cứ ở các điểm cao, đội gỡ bom tự mình cầm các trang bị khác nhau, đều nghiêm túc chờ đợi.
Thành phần khủng bố bị biến thành người bom đều tập trung ở trong một chiếc xe cảnh sát, bom trêи người bọn họ đã bị dỡ bỏ, ánh mắt chúng dại ra, cứng đờ, tay chân buông thõng, như không có linh hồn.
Có hai kẻ mang bom bị đuổi đến khu vực tương đối an toàn sau đó bị cảnh sát bắn tỉa hạ gục, ngay sau đó bom vẫn nổ mạnh, nhưng không có thương vong.
Hoa Sùng đứng ở bên ngoài xe cảnh sát, nhìn ba tên khủng bố như rối gỗ, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Chung quanh đều là tiếng vang của xe cảnh sát, từng nhóm người dân đi theo cảnh sát về chỗ sơ tán. Một chiếc phi cơ trực thăng trêи đầu, không trung nổi lên trận gió lớn. Hoa Sùng ngẩng đầu, thấy một người từ trêи leo xuống, chạy về phía mình.
Đúng là Chiêu Phàm.
“Công tác gỡ bom ở nơi này không hoàn thành ngay được.” Chiêu Phàm gỡ mũ bảo vệ xuống, giơ tay lau mồ hôi: “Những thành phần bị buộc bom hiện giờ tìm được năm người, không bài trừ trường hợp còn những người trốn ở những nơi khác. Khu vực này mật độ dân cư cao, sống tương đối tập trung. Tổ trưởng Hoa chúng ta có nên thống nhất đưa họ tới một chỗ an toàn, dễ dàng quản lí không?”
Hoa Sùng đã bình tĩnh lại: “Đường Kiều Tây có một trạm tàu điện ngầm, ở trong ngoài trạm đều đã an toàn, có thể mang bộ phận dân chúng qua đó.”
“Nhưng chỗ đó nhỏ quá” Chiêu Phàm nhíu mày “Chứa không được bao nhiêu người. Nhưng an toàn thì đúng là an toàn thật, bây giờ tàu điện đã không chạy nữa, cảnh sát cũng ở bên trong”
Hoa Sùng đương nhiên đã nghĩ đến vấn đề trạm tàu điện ngầm quá nhỏ, nhưng không có chỗ nào thích hợp hơn.
“Hay là đưa người đến Châu Thịnh?” Chiêu Phàm nói: “Sảnh lớn Châu Thịnh rất rộng, chung quanh quảng trường cũng…”
“Không được.” Hoa Sùng ngắt lời ngay: “Không thể đến chỗ đó.”
Chiêu Phàm khó hiểu: “Tại sao vậy? Châu Thịnh bây giờ là chỗ an toàn nhất. Anh quên rồi sao, chuyên gia gỡ bom đã kiểm tra trong ngoài Châu Thịnh rồi, hơn nữa sảnh lớn trống trải, có lợi cho bắn tỉa.”
Hoa Sùng vẫn lắc đầu “Tìm chỗ khác đi trường học cũng được, công viên cũng được, không thể đưa người dân đến Châu Thịnh ”
Chỗ đó là hang ổ của Liên Phong. Mặc dù đã kiểm tra an toàn, nhưng không thể sơ suất.
“Nhưng…” Chiêu Phàm gãi đầu, mắt nhìn xuống dưới.
Hoa Sùng lập tức nhận thấy có vấn đề, lạnh sống lưng. “Đã có người qua đó?”
“Ừm… tôi…”
“Lập tức rút đi!” Vẻ mặt Hoa Sùng nghiêm khắc: “Ai đưa qua đó?”
“Mẹ nó!” Chiêu Phàm xem thông tin: “Tổ trưởng La…”
Hoa Sùng bất chấp, lấy bộ đàm lại, quát “Lập tức đưa người dân rút khỏi Châu Thịnh! Rời xa Châu Thịnh ra!”
La Mẫn Cường là tổ trưởng Chi đội đặc nhiệm số 3, mới vừa đưa người dân bố trí ở sảnh lớn Châu Thịnh, nghe vậy sửng sốt “Cái gì?”
“Lập tức rút!” Hoa Sùng kiềm chế bất an: “Đừng để ai ở lại Châu Thịnh!”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!”
La Mẫn Cường ngẩn ra, xem lại thông tin, lại nhìn người đang tập trung ở Châu Thịnh, người dân mặt lo lắng, mắng “Mẹ nó” không thể không lập tức chấp hành.
Mới vừa yên ổn giờ lại muốn chuyển đi, quần chúng càng bất an và bất mãn, rất nhiều người thậm chí không muốn đi, âm thanh oán giận vang lên, thậm chí còn có thanh niên, người già và trung niên ỷ vào thân thể có sức mạnh hoặc là đã lớn tuổi mà tìm nhóm nữ cảnh sát gây phiền toái. Một vài người trẻ tuổi lôi di động ta, chụp ảnh cát sát. Dưới máy ảnh, nếu cảnh sát hơi thô bạo một chút, up lên mạng sẽ bị chửi rủa.
Nhìn quần chúng đang ngồi tại chỗ, La Mẫn Cường bất đắc dĩ đành phải liên hệ lại với Chiêu Phàm.
Người nhận máy lại là Hoa Sùng
Giọng Hoa Sùng trong bộ đàm nghe lạnh lùng hơn ngày thường rất nhiều “Không dời đi được thì xua đi.”
La Mẫn Cường tưởng mình nghe nhầm: “Xua đi?”
Hoa Sùng đã lên trực thăng, từ trêи cao quan sát toàn bộ trung tâm thương mại Châu Thịnh.
Anh có một cảm giác mãnh liệt: Cái chỗ này nhất định sẽ có chuyện!
Lần kiểm tra đã chứng minh, Châu Thịnh không có tai họa ngầm, hiện giờ cảnh sát vũ trang tiến vào canh gác, sảnh lớn tất nhiên là an toàn hơn khu dân cư, thậm chí có thể cho rằng đó là một chỗ tị nạn
Nhưng Liên Phong phí nhiều công sức sửa sang nó như vậy, thật sự sẽ hoàn toàn từ bỏ sao?
Có phải là còn có chiêu sau nữa không?
Mấu chốt là, Lạc thành to lớn như thế, người mang bom tại sao lại tập trung ở đường Kiều Tây?
Cùng là bị khống chế tinh thần, quanh người bị đeo bom, vì sao trêи người Tiếu Thành Tâm lại mang lượng đạn dược lớn như thế, khó có thể dỡ bỏ, mà năm người ở trêи đường Kiều Tây lượng đạn dược ít ỏi, lại dễ dàng gỡ ra?
Bởi vì Liên Phong đưa bọn họ tới nơi này, mục đích không phải là nổ chết người!
Hoa Sùng chảy mồ hôi lạnh, sảnh lớn Châu Thịnh như một phần mộ vĩ đại.
Liên Phong độc ác đến cực điểm, năm người này có lẽ chỉ là mồi, dụ dỗ cảnh sát và quần chúng đến "nơi an toàn": trung tâm thương mại Châu Thịnh!
Thấy La Mẫn Cường không có cách, quần chúng rời khỏi Châu Thịnh với tốc độ thong thả, tim Hoa Sùng đập nặng nề, một lát sau thở dài, dùng loa nói vọng xuống: “Sảnh lớn phát hiện chất nổ, Sảnh lớn phát hiện chất nổ, mong mọi người nhanh chóng rút lui! Mong mọi người nhanh chóng rút lui!”
Vừa nghe có chất nổ, mới vừa nãy còn bình tĩnh, mọi người đã lập tức luống cuống, không đợi cảnh sát thúc giục, mọi người đều chạy ra ngoài.
Hoa Sùng nắm chặt cửa hông trực thăng, mắt sáng như đuốc.
Chiêu Phàm kêu lên: “Chất nổ gì cơ? Tổ trưởng Hoa? Hoa Sùng!”
Hoa Sùng ngừng thở, thấy các cảnh sát đặc nhiệm đang bảo vệ quần chúng kinh hoàng đi ra, cảm giác như cổ bị dây thừng thít chặt.
Châu Thịnh có chất nổ hay không thì không biết, nhưng giờ nếu đưa quần chúng lui ra mà phát sinh dẫm đạp, hoặc là gặp người mang bom mới, thì người chỉ huy hiện trường chỉ có mỗi mình anh, tất nhiên là anh gánh vác hết
Nghĩ sai thì hỏng hết, có lẽ chính là bi kịch
Tình hình khẩn trương, anh không có thời gian do dự, thậm chí không thể giải thích với Chiêu Phàm nỗi băn khoăn của mình.
Chiêu Phàm đúng là cảnh sát đặc nhiệm ưu tú nhất, tuy ngày thường tiếp xúc với bọn buôn bán ma túy, nhưng lại không, không trực tiếp đối diện với tổ chức khủng bố Khâu Tái ở Toa Thành, không biết đây là một băng nhóm điên cuồng giảo hoạt như thế nào!
Hoa Sùng cắn môi dưới, bên tai tiếng gió rít gào. Đang lúc này, trong bộ đàm truyền đến một tiếng động lạ, một giọng nói xa lạ vang lên “Kiểm tra đo lường được tín hiệu yếu ớt, có thể Châu Thịnh có bom.”
Chiêu Phàm hiển nhiên cũng nhận được tin tức này, lạnh lùng nói “Cậu là ai?”
Ngón tay Hoa Sùng lạnh lẽo, theo bản năng mà nhìn về phía dưới, quần chúng đã rút khỏi hoàn toàn.
“Phó Hứa Hoan?” Huyệt thái dương nhảy lên, đột nhiên anh biết giọng nói này là của ai
“Là tôi. Tính hiệu đã cực kì yếu, tôi không thể ngăn chặn nổ mạnh, cũng không thể xác định vị trí.” Phó Hứa Hoan nói “Kiến nghị toàn bộ lùi lại.”
Xung quanh Châu Thịnh là rất nhiều cảnh sát bao quanh, Hoa Sùng nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc, lập tức chỉ huy lùi lại.
Lúc này gọi chuyên gia gỡ bom đã không kịp nữa, chỉ có thể sơ tán toàn bộ. Hoa Sùng xoa trán, bất tri bất giác nói càng lúc càng nhanh “Chiêu Phàm, phía đông giao cho anh, cần phải đưa các anh em đi!”
“Rõ!”
Trực thăng xoay vòng quanh Châu Thịnh, quân cảnh đang nhanh chóng rời đi. Mỗi bắp thịt trêи người Hoa Sùng đều căng thẳng, thần kinh căng đến cực hạn.
“Chú ý!” Giọng Phó Hứa Hoan lại truyền đến, rõ ràng là đang khẩn trương.
Ngực Hoa Sùng tê rần, lập tức lệnh phi công thay đổi phương hướng
Trog tai nghe, Chiêu Phàm nhẹ giọng nói “Tất cả rút lui! Tất cả rút lui!”
Vừa dứt lời, tiếng ầm ầm đột ngột vang lớn từ mặt đất, nổ mạnh. Sóng xung kϊƈɦ gần như ném trực thăng đi. Hoa Sùng nắm chặt tay lại, máu sôi trào, trước mắt dâng lên một màn màu đỏ.
Kiến trúc hoa lệ ưu nhã nổ mạnh, trong khoảnh khắc trở thành phế tích, gạch đã giống như đạn bay ra, dày đặc bốn phương tám hướng. Cả trung tâm thương mại bị nhấn chìm trong lửa, khói đặc cuồn cuộn, chung quanh đều bị ảnh hưởng, ở xa có một chiếc xe chạy đâm vào vòng bảo hộ, dẫn theo liên tiếp các xe phía sau đâm vào đuôi nhau.
Nhưng, đáng sợ nhất là thương vong khó tránh.
Phi cơ trực thăng nghiêng ngả rớt xuống, Hoa Sùng từ cửa khoang nhảy ra, bước chân hơi lảo đảo. Khuôn mặt trắng trẻo của Chiêu Phàm đã đầy dấu vết khói súng, cằm còn có một vết thương.
Xe cứu thương đuổi tới, đội cứu hỏa nhằm phía trung tâm nổ mạnh, Hoa Sùng run rẩy nói: “Tất cả mọi người rút hết chưa?”
Ngực Chiêu Phàm kịch liệt phập phồng, khó khăn lắm mới nói được: “Có người bị thương, nhưng tạm thời không phát hiện ai nguy hiểm đến tính mạng.”
“May quá, may mà anh chạy đến.” Quá mệt mỏi, Chiêu Phàm thở hổn hển: “Nếu người dân ở đó, tôi…”
Hoa Sùng giơ tay, ý bảo anh đừng nói cái giả thiết làm người sợ hãi kia, sau đó nghiêm mặt nhìn quanh, cố gắng làm nhịp tim bình tĩnh lại
Đây hẳn là chiêu cuối cùng của Liên Phong.
“Anh lo cho Liễu Chí Tần phải không?” Chiêu Phàm lau sạch máu ở cằm, “Tôi thề, nhất định sẽ chỉ huy tốt cứu viện và sơ tán bên này.”
Hoa Sùng lấy một lọ nước khoáng, tưới lên đầu, tay phải đập mạnh trêи vai Chiêu Phàm: “Phiền anh!”
Khác với Châu Thịnh, xung quanh trường nghề đều là đặc cảnh, chung quanh không có dân chúng, Liên Phong bị nhốt trong đó, không có một cơ hội chạy thoát nào.
Nhưng hắn cũng không hề có vẻ hoảng loạn, thậm chí còn có thể nói là thành thạo, giống như cố ý chờ nhóm cảnh sát này tới bắt mình.
“Lại gặp nhau.” Đối diện với Liễu Chí Tần, môi Liên Phong hiện nét tàn nhẫn, hai mắt khép hờ: “Cậu rất lợi hại, thận trọng như vậy, so với người anh đầu óc đơn giản kia thì khó đối phó hơn nhiều.”
Liễu Chí Tần hạ tấm bảo vệ, lên đạn.
Liên Phong không có chút sợ hãi nào, đối mặt với họng súng, nhưng lại như dũng sĩ thấy chết không sờn.
Hắn đưa tay lên, nói “Cậu rất tò mò nhỉ? Người anh An Trạch kia tại sao lại chết ở Toa Thành? Tiểu đội sáu người kia đến cuối cùng là bị ai làm hại?”
Hầu kết Liễu Chí Tần khẽ run, tơ máu trong mắt lan ra.
“Sao không nói gì?” Liên Phong cười “Cậu tìm được chỗ này, không phải vì bắt tôi để điều tra chân tướng năm đó sao? Không hỏi tôi vì đột nhiên sợ hãi biết chân tướng?”
Trái tim cùng đại não cơ hồ co rút, quanh cảnh trước mắt có hơi lệch đi. Liễu Chí Tần lắc mạnh đầu, đổi thành một tay cầm chắn, một tay cầm súng.
“Vẫn không muốn hỏi?” Liên Phong cười tiếp “Ha, để tôi nói cho cậu.”
“Anh cậu năm đó chết, bởi vì tiểu đội sáu người có một “quân cờ” của tôi. Quả thực đó là "quân cờ" tốt, dùng tốt hơn Hàn Cừ và Tiếu Thành Tâm nhiều.”
“Đúng rồi, đó cũng là "quân cờ" duy nhất của tôi.”
Mồ hôi từ trêи trán chảy xuống, Liễu Chí Tần cắn đầu lưỡi, lấy đau đớn nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Liên Phong ngẩm đầu lên, cười mấy tiếng dữ tợn: “Cái "quân cờ" đó tên là…”
“An Trạch.”