Tạm Dừng Động Tâm


Trì Niên ngồi ở bậc thang, cằm gác lên khuỷu tay, nhìn chằm chằm dưới đất, đầu óc choáng váng, mũi khó chịu, ánh mắt dại ra.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, có thể là người khác sống trong chung cư.
Trì Niên không động, vẫn ngồi yên chỗ đó.
Cho đến khi tiếng bước chân biến mất, một đôi giày da nam ngừng ở tầm mắt cô, một đôi chân thon dài ẩn sau lớp quần tây đơn giản, nếp gấp cũng vừa vặn.
Trì Niên theo cặp chân kia chậm rãi ngẩng đầu, áo sơ mi trắng với vest đen, cà vạt tinh tế, gương mặt tinh điêu tế trác, môi mỏng quyến rũ, cái mũi cao thẳng, hai mắt đạm mạc lãnh diễm, lông mày nhíu chặt……
Lớn lên giống y đúc với Kỳ Thâm.
Trì Niên chớp chớp mắt, chính mình đại khái là đang cảm mạo còn xuất hiện thêm ảo giác, lúc này Kỳ Thâm sao có thể xuất hiện ở đây?
Ánh mắt cô tối sầm, cúi đầu, tiếp tục nhìn dưới đất phát ngốc.
Kỳ Thâm lúc này mới chú ý tới sắc mặt Trì Niên còn trắng hơn so với ngày hôm qua, đặc biệt lẫn trong bóng đêm càng có vẻ đáng thương vô cùng.
Trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ dị.
Kỳ Thâm cau mày, nhàn nhạt mở miệng: “Chuẩn bị ngồi luôn dưới đất?”
Trì Niên sửng sốt, thanh âm này quá mức chân thật, giây tiếp theo cô đột nhiên phản ứng lại đây, nhanh chóng ngẩng đầu: “Kỳ Thâm?”
Kỳ Thâm rũ mắt nhìn cô, hỏi lại: “Cô cũng mất trí nhớ?”
Trì Niên vừa muốn phản bác, trước mắt lại xoay mòng mòng, cô vội vàng đỡ lấy cột đá bên cạnh, đứng vững xong nhìn người trước mắt không hề nhúc nhích, không kiềm được ủy khuất trong lòng, thấp giọng oán giận: “Có bạn trai nào như anh vậy sao……”
Kỳ Thâm nhíu mày: “Trợ lý Trì.”
Trì Niên phản ứng lại, mím môi: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Tat Kỳ Thâm vốn đút vào túi quần lấy chìa khóa khựng lại, đánh giá biểu cảm cô: “Bị bệnh?”
Trì Niên nghĩ đến chuyện lúc trước, tức giận mà đáp một: “Ừm.”
Chỉ là giọng mũi dày đặc, ngược lại nghe như nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Hôm qua không uống thuốc?” Kỳ Thâm hỏi.
Trì Niên như cũ ngốc ngốc, theo bản năng lắc đầu.
Kỳ Thâm nhíu mi: “Trong nhà không có thuốc?”
Có.
Trì Niên nghĩ như thế, nói ra lại biến thành: “Không có……”
Kỳ Thâm yên lặng nhìn cô trong chốc lát, bất đắc dĩ mà xoa giữa mày, đứng tránh ra: “Đi thôi.”
Trì Niên khó hiểu, giương mắt nhìn anh.
Kỳ Thâm nhìn cô trợn đôi mắt đen nhánh, tránh tầm mắt đi, không giải thích, xoay người đến cửa chung cư.
Từ chung cư 13 tới Nhã Thúc chỉ khoảng 10 phút, trên đường không kẹt xe, thuận lời trực tiếp đến trang viên.
Chờ đến khi Trì Niên phản ứng lại, cô đã đứng ở cửa nhà Kỳ Thâm.
“Tới nơi này làm gì?” Trì Niên đi theo phía sau Kỳ Thâm, vòng qua bồn hoa và hồ nước được chăm sóc cẩn thận, đi vào phòng khách.
Kỳ Thâm liếc cô một cái, xoay người đi đến đại sảnh bên cạnh, khi trở về cầm hòm thuốc đặt trước mặt cô: “Đo nhiệt độ, phát sốt thì đi lên lầu gọi tôi,” nói xong, anh cầm lấy tài liệu bên cạnh, từ túi lấy chìa khóa cô ra: “Nếu không sốt thì uống thuốc xong quan sát nửa giờ rồi đi tìm tôi..”
“Tìm anh làm gì?” Trì Niên mờ mịt đặt câu hỏi.
Kỳ Thâm không kiên nhẫn: “Đưa cô về.”
Trì Niên lúc này mới hậu tri hậu giác, anh mang cô tới uống thuốc.
Cố tình Trì Niên được một tấc lại muốn tiến một thước, ánh mắt nhanh chóng xoay chuyển: “Vậy anh không nấu cháo cho em?”
Kỳ Thâm đang lên lầu, nghe thấy lời cô nói bước chân khựng lại, quay đầu từ trên cao nhìn xuống cô: “Cái gì?”
Trì Niên mở to hai mắt vô tội nói: “Trước kia lúc anh sinh bệnh, là em nấu cháo cho anh nha.”
Kỳ Thâm nhìn cô, nhịn không được nhíu mày.
Anh chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình mất trí nhớ lại có thêm một trợ lý bốn năm chăm sóc mình, cũng là cô gái duy nhất, không lớn không nhỏ, tuy rằng cũng không khiến người phản cảm.

Anh biết đưa than ngày tuyết khó*, năm đó Sang Tư mới thành lập chỉ có mười bốn người, ăn máng khác cũng tốt hơn ở lại công ty bi quan cũng thế, chỉ còn lại bốn người, Trì Niên cũng ở trong số đó, cô đã ở từ lúc Sang Tư còn trong thung lũng, rất có năng lực, nếu không có bất ngờ xảy ra, chỉ cần cô không chủ động rời đi, Sang Tư vĩnh viễn có chỗ cho cô.
Hiện giờ, nhìn ánh mắt của cô, lại như vậy, giả vờ chân thành cực kì tha thiết, lời nói thật giả lẫn lộn, ai biết có phải ỷ vào anh mất trí nhớ bịa đặt lung tung ít chuyện không, nhưng cố tình lại không lấy ra chứng cứ.
Cuối cùng Kỳ Thâm híp mắt, ánh mắt hơi liễm, lặng im vài giây, bất đắc dĩ đọc một chuỗi con số.
“Cái gì?” Trì Niên khó hiểu.
“Số điện thoại khách sạn cho cô đặt,” Kỳ Thâm xoay người, “Muốn ăn cái gì thì tự mình gọi, sau đó tôi trả tiền lại cho cô.”
Lần này không dừng lại, trực tiếp lên thư phòng.
Trì Niên vẫn ở phòng khách, hồi lâu khịt khịt mũi mở hòm thuốc, lấy nhiệt kế lên đo nhiệt độ cơ thể, vừa nằm ở sô pha vừa nhìn trần nhà trang trí lãnh đạm phát ngốc.

Kỳ Thâm căn bản không tin cô sao.
Nhưng khi đó anh sốt còn kiên trì đi gặp khách hàng, Tống Lãng ngăn không được, gọi điện tới cho cô, thật sự cô đã chăm sóc anh suốt đêm đó.
Cường ngạnh đem anh về phòng, nhìn anh cau mày tản ra khí lạnh, rồi lại ngại cô là con gái mà đành cam chịu, cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt lại.
Mà cô cho uống thuốc, đổi khăn lông chườm trên trán, còn còn……
Gương mặt Trì Niên nóng lên, khi đó vì để nhanh hạ nhiệt, cô còn lấy cồn lau cho người anh, không nhịn được sờ soạng cơ bụng anh vài cái.
Đương nhiên, cuối cùng bị bắt gặp, sờ xong cơ bụng liền phát hiện mặt anh vô biểu tình mà nhìn cô chằm chằm, khi sốt cao ánh mắt anh không lạnh nhạt như thường, mang theo tia sáng khác lạ.
Cô có tật giật mình chạy tới phòng bếp nấu cháo, thời điểm đưa cho anh, ý thức anh mơ hồ không rõ, là cô múc từng muỗng đút cho anh.
Kể từ lúc đó, biệt thự anh nhiều thêm một hòm đầy đủ hết thuốc……
Hiện tại đảo ngược.
Trì Niên nhịn không được đấm lên gối dựa, một đêm trở lại trước giải phóng, tất cả đều đã quên.
Nhiệt độ đo xong, không sốt.

Trì Niên thuần thục lấy thuốc trị cảm ra uống.
Nhiệt độ và độ ẩm ở phòng khách rất thoải mái, thuốc trị cảm bắt đầu phát huy dược tính, cuối cùng Trì Niên vẫn không nhịn được, dựa vào gối ngủ mất.
Kỳ Thâm xem xong tài liệu mới phát hiện đã 11 giờ.
Trì Niên không gọi anh, anh cũng không chú ý thời gian.
Chắc hẳn cô đã tự đi về.
Xoa huyệt Thái Dương căng chặt, Kỳ Thâm xuống lầu, trên sô pha quả nhiên không có ai.
Anh lấy ly nước đá, vừa muốn vừa muốn về thư phòng, giây tiếp theo bước chân dừng lại.
Sô pha rất to rộng, có thể so với một cái giường đơn, Trì Niên lại nho nhỏ cuộn ở tận cùng bên trong, tóc có chút tán loạn, gương mặt phiếm hồng, nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ say.
Căng chân trắng muốt trần trụi, trên sô pha màu trắng cùng dưới ánh đèn trắng có hơi chói mắt.
Thần sắc Kỳ Thâm đen tối, suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn trà vài cái.
Trì Niên giật giật.
Kỳ Thâm gõ bàn trà lực lớn hơn, thanh âm cũng càng vang.
Trì Niên cau mày nỉ non: “…… Đừng ồn.”
Kỳ Thâm vô ngữ, ngừng vài giây: “Trì Niên, cần phải về.”
Lúc này Trì Niên động cũng chưa động.
Kỳ Thâm hít sâu một hơi, đi lên trước: “Trì Niên.”
Trì Niên chỉ cảm thấy có người làm phiền trong mộng, không kiên nhẫn trở mình, áo chiffon sam trên người nới lỏng, cổ áo hơi lộ ra da thịt trắng nõn.
Bước chân Kỳ Thâm dừng lại, vội dời ánh mắt, trong lòng phức tạp khó hiểu.
Cô cứ như thế không phòng bị ở trước mặt anh ngủ say, tin tưởng anh vậy sao?
Chỉ sợ là chưa đem anh thành đàn ông bình thường, còn bạn trai bạn gái?
Kỳ Thâm cười nhạo, đi đến phòng cho khách lấy chăn lông ném lên người cô, vừa mới chuẩn bị xoay người, Trì Niên lăn qua lăn lại, điều chỉnh tư thế thoải mái, chăn lông cũng rơi trên mặt đất.
Kỳ Thâm nhíu mày, cúi người nhặt chăn lông lên tiếp tục che cô lại, Trì Niên đột nhiên ngồi dậy, lẩm bẩm oán giận, giọng giống nói mớ: “Ồn ào quá……”
Âm cuối tiếp xúc đến trên môi hơi lạnh có chút mơ hồ.

Tay Kỳ Thâm nắm chăn lông cũng cứng đờ, vẫn duy trì động tác cúi người, nhìn Trì Niên gần trong gang tấc.
Anh không nghĩ tới cô ngủ say sẽ không thành thật vậy, thế mà còn nửa ngồi dậy, môi trực tiếp dán vào khóe môi phía dưới của anh, môi dưới cùng môi trên cô chạm nhau, có chút đau, có chút ấm.
Thậm chí hô hấp cô tinh tế đều phá lệ rõ ràng, lông tơ trên má ở dưới ánh đèn giống như phủ một ít sương mù.
Trì Niên chép miệng, lông mi run rẩy chuẩn bị mở mắt ra.
Kỳ Thâm đột nhiên phản ứng lại, đứng thẳng dậy.
“Làm sao vậy?” Trì Niên miễn cưỡng mở mắt, giọng nói vẫn không thanh tỉnh, chăn lông trên người lại trượt xuống một mảng lớn.
Kỳ Thâm quét mắt liếc cô một cái, lãnh đạm nói: “Không có việc gì.”
“Ồ.” Trì Niên ngoan ngoãn lên tiếng, tiếp tục nằm xuống.
Sắc mặt Kỳ Thâm trầm trầm, xoay người lên lầu.
- --------
* 雪中送炭 Tuyết trung tống thán: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Điển cố: Thời chiến quốc, phía đông nước Sở tuyết lớn.

Sở Hoài Vương đốt lò sưởi, mặc áo dày còn cảm thấy lạnh.

Liền hạ lệnh tặng cho bách tính bần khổ cùng du khách toàn quốc than đá để sưởi ấm.

Ý nghĩa: Sự giúp đỡ kịp thời trong lúc khó khăn.
Gần nghĩa: Chết đuối vớ được cọc, ăn mày gặp chiếu manh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận