*TÂM DUYỆT
*32
...
"Ahhh...AAAA...!Hàn Diệp...!đi chết điiiiiiiii"
Cơ Phát bị đau không nhịn được nức nở.
Y dùng sức ôm lấy Hàn Diệp, cắn răng nhè nhẹ khóc lên.
"Thật......!Đau quá...!trướng quá......!Mau dừng lại"
Hàn Diệp yêu thương hôn lên môi Cơ Phát - "Đừng sợ, rất nhanh sẽ vô cùng thoải mái."
Cơ Phát: "..."
Cơ Phát mím mím môi, đôi mắt hồng hồng, đáng thương nhìn, "Không thoải mái chút nào...!a~ aaaa ưm....."
"Qúa lớn rồi...!đều đã muốn rách...!vậy mà...!sẽ hỏng mất...!sẽ không còn khép lại được aaaaa"
Hàn Diệp nắm lấy eo Cơ Phát đột nhiên bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra lên, côn thịt lớn không ngừng ma sát cúc huyệt.
Thật muốn vĩnh viễn trầm luân ở dục vọng vô biên này.
Tốc độ của gậy thịt càng lúc càng mạnh mẽ, tiểu huyệt chặt chẽ của Cơ Phát không có một khắc trống không, mỗi thời mỗi khắc đều bị lấp đầy.
Hạ thể Cơ Phát ban đầu còn đau đớn không thôi lúc này cũng không hề cảm thấy đau đớn, từng đợt khoái cảm từ trong tiểu huyệt truyền khắp toàn thân.
nhịn không được co lại huyệt đạo, mị huyệt ép chặt côn thịt lớn bên trong.
Hàn Diệp thở hổn hển, há miệng ngậm lấy đầu ngực của Cơ Phát.
Hạ thể nhanh chóng luật động, đồng thời trong miệng cũng mạnh mẽ mút vào.
Đôi tay cũng không nhàn rỗi, một tay triền miên xoa nắn đầu ngực còn lại, một tay hung hăng ấn nơi côn thịt đưa vào nhô lên trên bụng y.
"Aaa...!a a!!!" Cơ Phát nhịn không được phiêu lãng kêu lên, mang theo khóc nức nở cầu xin nói,
"Đừng, quá kịch liệt, không cần cắm sâu như vậy, bụng đều sẽ bị chọc thủng."
Cơ Phát vừa trướng lại vừa đau, nhưng đồng thời cũng sướng đến cả người đều co rút.
Vừa khóc vừa nói - "Ngươi...!mau dừng" Nói đến một nửa, đã bị Hàn Diệp cuồng dã thọc vào rút ra va chạm rách nát không thôi, "Ta.....!Tiểu huyệt......!đều bị......!bị ngươi cắm hỏng rồi."
"Tiểu Cơ hư quá...!nói dừng lại mà bên dưới mút chặt không buông?"
Hàn Diệp trầm trọng thở dốc một tiếng, buông ra đầu ngực bị đùa bỡn sưng đỏ đến đáng thương, bắt đầu ở trên cổ Cơ Phát lại cắn lại hút.
"Ta liền muốn làm hỏng ngươi.
Để tránh cho người dùng loại ánh mắt câu nhân này đi hoạt hồn phách người khác!" Nói xong liền ở trên cổ y để lại dấu cắn sưng đỏ.
"A...aaa..
uhm...!ta không có câu dẫn ai a~"
"A Diệp...!sâu quá rồi...!mau dừng...ưm..ưm"
Âm thanh va chạm của xác thịt vang vọng bên tai, dâm mĩ vô cùng.
Cơ Phát có ảo giác, bụng nhỏ mỗi lần bị Hàn Diệp đâm sâu vào tận cùng đều có thể bị chọc thủng.
Rốt cuộc cuồng dã ở bên trong Cơ Phát thọc vào rút ra một canh giờ sau, hắn mới không nhịn được bắn ra.
Hung hăng đẩy từng luồng tinh trùng nóng bỏng vào sâu bên trong cúc huyệt
Chờ đến sau khi dư vị cao trào đi xuống, Hàn Diệp đem cự vật đi ra ngoài.
Cự vật mới vừa lui ra ngoài, Mị huyệt sưng đỏ của Cơ Phát không khép được miệng liền tuôn ra ào ạt chất dịch màu trắng đục.
Lượng quá lớn, quả thực ngăn đều ngăn không được.
Chảy tràn xuống bắp chân trắng nõn.
Toàn thân chi chít dấu hôn ngân đỏ tím.
Cảnh đẹp như thế làm cho hô hấp của Hàn Diệp lại thô nặng lên.
Đồng thời đỡ lấy côn thịt đã lại sung huyết, đem nó vùi vào bên trong tiểu huyệt ướt nhẹp của Cơ Phát.
"Ngươi...!Hàn Diệp...!ta bây giờ rất muốn giết người" - Cơ Phát xoay người đè ép Hàn Diệp bên dưới.
"Được a~...!người có thể cử động hông một chút không? Dùng mông người giết chết ta"
Hàn Diệp nằm ngửa bên dưới bóp lấy mông Cơ Phát, đẩy nó di chuyển.
Nhưng Cơ Phát không cách nào di chuyển, cả người đổ ập xuống.
Ngất đi.
"Ây za...!lần tới ta sẽ kiềm chế.
Vì ta lâu lắm mới gặp lại người...!cho nên..."
Hàn Diệp ăn năn hối lỗi thì thầm bên tai, sau đó chỉnh trang y phục cho cả hai.
Bế bổng y trên tay trở về Tây Thành.
Cảnh tượng trước mắt khiến Hàn Diệp sững sờ.
Binh lính đều ngất rạp trên sân.
Bình rượu và thức ăn vương vãi.
Ngay cả Sói Tuyết Tiểu Phong cũng bất tỉnh một bên.
Chỉ duy nhất có nam nhân mặc thanh y trước mắt, mái tóc đen dài bị gió thổi bay.
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn đến bọn họ, lại dừng trên người Cơ Phát.
Vừa trông thấy Cơ Phát trên tay Hàn Diệp dáng vẻ chật vật đầy dấu hôn ngân thì ánh mắt hắn khẽ nheo lại, mang theo lạnh lùng lẫn tức giận.
Ngón tay lướt trên dây đàn.
Tưng một tiếng.
Âm thanh phát ra ngân vang kéo dài, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, khiến người nghe tựa như say đắm, lại như hoảng loạn.
Ngón tay điêu luyện lại nảy liên tục trên dây đàn.
Âm thanh chuyển hóa như đao kiếm đâm tới khiến màng nhĩ Hàn Diệp đau nhức không thôi.
Hắn muốn bịt tai nhưng cả hai tay đều bận ôm Cơ Phát.
Bang! một tiếng.
Cả bàn tay Huyền Thanh đập trên dây đàn.
Đầu Hàn Diệp đau nhức đến muốn chết đi, cả cơ thể đổ ầm ngã xuống đất bất tỉnh.
Huyền Thanh nhanh nhẹn nhón chân lao tới, kịp thời bắt được Cơ Phát ôm vào trong lòng.
Gương mặt vốn diễm lệ lại nhiễm thêm một tầng lạnh lẽo.
"Trên người ngươi, toàn là mùi vị của hắn.
Hoàng Thượng.
Ta sẽ giận đấy"
...