*Tâm Duyệt
*38
...
*Hầu Gia Phủ
Hàn Diệp nhìn Mạc Vân Hi đang tươi cười đón khách trước cổng.
Thần thái trầm tĩnh đạm định, mi thanh mục tú.
Sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển sáng như sao.
Khóe môi cong kia thỉnh thoảng sẽ treo lên một nụ cười câu nhân, gật đầu nhận lấy lễ vật từ khách khứa.
Hôm nay là sinh thần của Vân Hi, nên Cơ Phát đã đặc biệt đến chúc mừng, còn kéo hắn theo cùng.
Trông thấy hắn, Vân Hi nở nụ cười thân thiện niềm nở.
Nếu là ở kiếp trước, có lẽ Hàn Diệp sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy qua được nụ cười mị hoặc của nam nhân này.
Vân Hi lúc đó, có lẽ chỉ dùng ánh mắt căm phẫn mà đối đãi với hắn, chỉ hận không thể một đao đâm chết hắn.
Y lúc đó, sống chết đều ở bên cạnh Cơ Phát, chỉ muốn đem sinh mạng của mình mà giao cho Cơ Phát.
Trung thành tuyệt đối.
Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế.
Ánh mắt Vân Hi nhìn Cơ Phát đều là sùng bái, thán phục.
Tựa như một loại tín ngưỡng không ai có thể đạp đổ.
Vân Hi kiếp trước rất giỏi dùng độc, nếu không có gì thay đổi thì kiếp này cũng vậy chăng.
Hàn Diệp quả thật muốn hỏi y một chút về độc trong người mình nên luôn tìm cơ hội có thể nói chuyện riêng.
Đợi đến lúc buổi tiệc gần tàn thì Vân Hi mới có vẻ được buông tha mà thẩn thơ ngồi một mình ở một góc, ngó mông lung mấy vũ cơ đang múa theo nhạc giữa sảnh.
Cơ Phát vốn vì thân phận cao quý nên ngồi ở vị trí chủ tọa phía trên, ngó thấy Hàn Diệp ở xa từ đầu tiệc đến cuối tiệc, ánh mắt của hắn đều dán chặt trên người Vân Hi.
Ngắm người thì thôi đi, lại còn tìm cơ hội đến ngồi chung?
Cơn tức giận này là vì sao chứ?
Giận đến cắn chặt môi, môi dưới đều bị cắn đến bật máu.
Còn cười nói với nhau như vậy.
Xem y là không khí rồi có phải không?
Giận đến run người.
Ngón tay bấu chặt trên mép bàn.
Xém thì đem bàn tiệc chém đứt đoạn.
Cuối cùng không nhịn được nữa, dứt khoát đứng lên tiến về phía bàn hai người họ.
"Hoàng Thượng" - Vân Hi trông thấy Cơ Phát đến gần thì sắc mặt có hơi mất tự nhiên, căng thẳng đứng dậy cúi người hành lễ.
"Ngươi cứ tự nhiên ngồi đi"
Vân Hi nghe giọng điệu lạnh như băng kia liền đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt hoàng thượng nhìn y, sao lại như muốn đem mình ra lăng trì hàng vạn lần vậy? Rốt cuộc đã làm phật lòng chỗ nào rồi sao?
Hàn Diệp không thấy được biểu cảm muốn giết người của Cơ Phát, bởi ánh mắt vẫn còn chú tâm trên tách trà trước mặt.
Trong tách trà còn có con trùng nhỏ xíu đang ngọ nguậy.
"Vân Hi, con sâu này là cổ trùng sao?"
"Ah...!đúng rồi Thái Tử...!là cổ trùng...!chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?" - Vân Hi ngượng ngùng hỏi
"Là đang nói đến ngươi rất thích tìm hiểu y thuật và nuôi cổ trùng"
"Đúng a.
Ta từ nhỏ đã nuôi bọn chúng"
Con trùng từ trong tách trà chậm rãi chui ra, mon men bò lên tay Hàn Diệp.
Ban đầu Hàn Diệp còn cảm thấy nhồn nhột, muốn để nó tha hồ dạo trên tay mình.
Đột nhiên nghe đau nhói như gai chích, trùng nhỏ kia chui sâu vào trong da thịt hắn, lổm ngổm di chuyển bên trong giống như một đoạn gân máu lồi lõm.
"Tiểu Xuân, sao lại chui vào trong đó rồi" - Vân Hi hốt hoảng
"Vào trong rồi, có hại gì không?" - Cơ Phát nhìn qua hỏi.
"Nó là Xuân trùng, cơ bản không hại gì.
Nếu nó chui vào trong thì trong ba canh giờ phải làm..à...ừm...!làm chuyện" - Vân Hi ngập ngừng, còn Cơ Phát thì lo lắng muốn chết, gằn giọng
"Nói rõ ràng cho trẫm"
"Ách...!trong ba canh giờ phải làm tình với ai đó, nếu không nó sẽ cắn nát lục phủ ngũ tạng"
Hàn Diệp nhìn đường đi của Xuân Trùng dưới da.
Nếu bây giờ không có con trùng này mà làm tình với Cơ Phát cũng bị độc mà chết, còn nói hắn phải làm tình với ai khác ngoài y không bằng nói hắn chết luôn cho rồi.
Thế là bóp nát ly trà, lấy mảnh vỡ rạch lên da tay, moi con trùng ra đặt lên bàn, đập bẹp một phát dẹp lép không còn hình dạng.
"Aaa...!Tiểu Xuân của ta" - Vân Hi hu hu khóc - "Thái Tử người chỉ cần làm với ai đó thì nó sẽ tự chui ra mà...!người nỡ lòng nào...hic"
Cơ Phát nhìn cổ tay đầy máu của Hàn Diệp.
Trong lòng phát lạnh, chỉ là làm tình thôi.
Còn không phải đã từng điên loan đảo phượng cùng nhau bao nhiêu lần rồi sao?
Cớ gì thà rạch tay chính mình cũng không hỏi y có nguyện ý cùng hắn hay không?
Rõ ràng là đang trốn tránh.
Cơ Phát Uất ức đến hốc mắt đều đỏ lên, ứa lệ.
Hàm hồ nói
"Người đâu, đem rượu đến đây"
Lão thái giám bên cạnh vội vàng đem rượu dâng tới.
Cơ Phát uống liền một lúc ba li thì đầu óc đã choáng đến xoay mòng.
Hàn Diệp được hạ nhân băng bó tay xong quay ra thì phát hiện Cơ Phát đã mơ mơ màng màng gục trên bàn.
Y vốn không uống được rượu mà, sao hôm nay lại có nhã hứng uống vậy?
Đành phải bế bổng người lên, trở về Cung Điện.
Trước khi đi còn quay lại nói với Vân Hi
"Lần tới ta sẽ đến tìm ngươi"
Cơ Phát mê mang nhưng chưa đến nỗi bất tỉnh, nghe thấy Hàn Diệp nói còn muốn tìm Vân Hi, liền choàng tay ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào cổ đối phương cắn xuống, răng nanh ngập qua da thịt, máu đỏ tươi thấm qua y phục.
...