Tới trường.
Tôi xuống xe.
Lý Hành: “Việc này quyết định thế nhé.”
Tôi: Phục.
Kết hôn.
Đâu phải ra chợ mua rau.
Người đàn ông này tươi trẻ, bóng bẩy.
Cho tôi 1kg.
Kết hôn nên ở bên cạnh người mà bạn thật sự thích. Hôn nhân không liên quan tới lợi ích mà chỉ vì tình yêu.
Tôi chơi xấu: “Quyết định vậy đi, 99 tuổi tôi sẽ lấy anh.”
Sau khi bước chân vào trường.
Mọi người đi trên đường dừng chân quan sát tôi.
Giống như là đang xem 200 tỉ đi bộ.
Bước chân tôi vội vàng, mắt nhìn thẳng.
Ai đó ngăn tôi lại.
“À…” một chàng trai tóc ngắn gãi gãi đầu, “Xin lỗi…có thể chụp ảnh chung với tôi không?”
Tôi: “…Ặc.”
Trước khi tôi kịp từ chối, cậu ấy lấy điện thoại di dộng, bật camera trước, tựa đầu sát vai tôi—
Đột nhiên, một nhóm người áo đen lao ra từ phía sau tôi.
Cả chục phụ nữ mặc vest đen lao lên, xô anh chàng kia ra xa tôi.
Tôi ngây người.
Bị một đám diều hâu vây quanh.
Một cô gái trẻ trong nhóm lên tiếng: “Ngài Lý cử chúng tôi đến bí mật bảo vệ cô, cô Giản.”
Tôi sửng sốt không nói nên lời: “…”
Bí mật?
Cô gọi đây là bí mật?
Ở căn tin ăn cơm.
Bàn chúng tôi ngồi được những bộ vest đen quây xung quanh thành vòng tròn.
Kín mít không lọt được cả gió.
Tôi.
Chính là bà chủ lớn.
Vĩnh biệt.
Chân gà với thịt heo xào.
Tôi từ bỏ thẻ cơm còn hơn 100 tệ.
Tôi quay lại trường học lúc này là sai lầm.
Từ lúc tấm vỏ bọc của tôi rơi xuống.
Cuộc sống thơ ngây tươi đẹp trong khuôn viên trường này, tôi không thể quay lại như trước được nữa.
Thiết kế game sắp kết thúc. Triển lãm tốt nghiệp sắp diễn ra.
Năm nay trường chúng tôi đổi mới. Bảo vệ luận văn ngay tại nơi triển lãm tốt nghiệp.
5 phút thuyết trình, 8 phút vấn đáp.
Tôi hít thở không thông với hoạt động này.
Quách Hiểu Bạch nói: “Lúc bảo vệ quan trọng nhất là thái độ tốt. Giáo viên nói đúng là đúng. Dạ dạ dạ, cảm ơn thầy, em sẽ sửa chữa nó lần nữa. Khiêm tốn tiếp thu, đừng tạo sự khác biệt.”
Tôi: “Hiểu luôn.”
Ngày mai là buổi triển lãm tốt nghiệp.
Lý Hành đã gửi tin nhắn rằng anh muốn kiểm tra sản phẩm.
Gọi video.
Tôi: “Thầy Lý, thầy nghĩ tác phẩm của em ra sao?”
Tôi nghĩ anh sẽ phân tích sâu về tất cả khía cạnh như tính sáng tạo, công nghệ của game, nào ngờ chăm chú lắng nghe, anh nói ngắn gọn: “Hoàn hảo.”
Tôi: “…”
Ủa.
Vậy mà anh lại không chê bai tôi.
Sau khi bị từ chối kết hôn.
Tâm trạng vẫn rất tốt.
Lý Hành: “Em có biết điều quan trọng nhất là gì không?”
Tôi: “Thái độ tốt.”
Lý Hành: “Sai. Đó là sự tự tin.”
Tôi nên nghe ai đây?
Lý Hành: “Nếu giáo viên hướng dẫn thắc mắc về sản phẩm của em, nghĩa là người đó đang chống lại em, việc của em là đánh ngược trở về.”
Tôi: “…”
Lý Hành: “Tác phẩm của tôi thật hoàn hảo, ông dám khiêu khích tôi, ông có biết thưởng thức không, ông là cái bánh quy nhỏ gì chứ?”
Anh hai Lý.
Tôi không tốt nghiệp thì anh có gì tốt à?
Lý Hành: “Nói nhiều vô ích. Anh giả sử như ván đấu của em với giáo viên đi.”
Tôi: “Được, tốt quá.”
Lý Hành: “Câu hỏi đầu tiên, game của em thuộc loại nào?”
Tôi: “Trò chơi nhập vai.”
Lý Hành: “Haha, trò giải trí của trẻ con.”
Tôi:!!!
Cmn, đánh chết anh!!!
Ai cũng biết, tôi mà cuống lên thì không thể nói năng rõ ràng, chửi thề cũng lắp bắp.
Lý Hành nói: “Chờ chút, anh mở bài này.”
Tôi: “Cái gì?”
Lý Hành: “Châu Kiệt Luân, ‘Làm sao mà thậm chí em không thể nói rõ ràng’.” (https://.youtube.com/watch?v=fgPetg6HEEA)
A a a a a a a đập chết anh!!!
Lý Hành: “Câu hỏi thứ hai, em đã tham khảo những quyển sách nào khi thiết kế game?”
Tôi: “Nhân vật và cốt truyện đều do tôi nghĩ ra, ý tưởng của riêng tôi.”
Lý Hành: “Sao tôi lại thấy em mượn tác phẩm của một nhà văn trên mạng – Tiện Hề Hề?”
Tôi: “Không thể! Bộ nào! Nói tôi nghe!”
Sao tôi có thể không biết mình sao chép cuốn sách do chính mình viết!!!
Sau khi cãi với Lý Hành cả đêm. Hôm sau đi đường nhìn cột điện thoại tôi cũng muốn cãi với nó.
Buổi triển lãm trên tầng ba của Viện nghiên cứu.
Hàng nghìn người tụ tập, rất nhiều tác phẩm được trưng bày.
Nhóm sinh viên xếp hàng trước bàn chơi thử nghiệm.
Hai nhóm do L.K chọn và nhóm chúng tôi do L.H chọn được xếp hàng dài nhất.
Nhìn những người chơi thử nở nụ cười ngạc nhiên tán thưởng, ánh mắt kinh ngạc, cổ vũ đầy ấm áp.
Tôi thấy những cố gắng đến kiệt sức trong nửa năm qua đã tan biến, tôi như được hồi đầy máu.
Vấn đáp tại chỗ bắt đầu.
Nhóm được hoan nghênh nhất sẽ bắt đầu trước.
Tổ trưởng bước lên.
Tôi.
Chết rồi.
Tôi quyết định áp dụng chiến thuật của Quách Hiểu Bạch.
Khiêm tốn, khiêm tốn.
Da dạ, tốt tốt.
Kết quả, câu hỏi đầu tiên của giáo viên phản biện là—
“Game của em là loại hình gì?”
Tôi:!!!
May là giáo viên phản biện rất hòa nhã.
Tôi chỉ lấy ra một phần công lực mà tối qua đấu với Lý Hành. Trả lời câu hỏi một cách dễ dàng.
Câu hỏi thứ hai—
“Em đã tham khảo những sách nào khi tạo game này?”
A a a a a a a a ý chí chiến đấu sôi sục, lấy miệng làm vũ khí công kích!
Lúc đó, tôi như bị Lý Hành ám vào, đầu óc bình tĩnh, suy nghĩ mạch lạc, ăn nói lưu loát, lời nói ra làm bốn bề kinh ngạc.
Vấn đáp kết thúc.
Tôi.
Xong đời.
Mặt mấy giáo viên trong tổ phản biện đen thui.
Nhưng vẫn vỗ tay cho tôi.
Quách Hiểu Bạch ôm tôi, hung hăng hôn tôi: “Trời ơi, cậu được A! Tớ yêu cậu chết luôn! Cậu bị ai nhập hả!”
Tôi không bị ai nhập.
Tôi chỉ vừa được sư phụ khai sáng.
Nhằm bày tỏ lòng biết ơn sư phụ.
Tôi cố tình lên tra Baidu. Biết vài ngày nữa là sinh nhật anh.
Tôi dự tính một món quà tặng cho anh.
Một món quà thân thiết.
Nhưng không có ý mập mờ.
Lướt Taobao tìm kiếm—
[Vớ dành cho nam với lông cừu có hình nhân vật hoạt hình, miễn phí ship khi đặt từ 5 đôi trở lên.]
OK.
Cái này đi.
Tôi vừa đặt hàng.
Weibo bùng nổ.
[Quà tặng của Giản Tây Khê.]
Trang đầu.
Chết tiệt.
Tôi mua một đôi vớ. Cả thế giới đều biết?
Click vào, mở ra xem.
Cũng may, không phải vớ.
Là một hòn đảo.
Đảo thật.
[Xa xỉ! Con gái nhà giàu Giản Tây Khê mua một hòn đảo Hy Lạp tặng cho Lý Hành nhân sinh nhật sắp tới.]
Cái đệt.
Hòn đảo này có hình trái tim.
Ai tung tin đồn nhảm?
Giản Vệ Đông điện thoại: “Ba đã mua một hòn đảo, tặng cho con rể tương lai làm quà sinh nhật.”
Tôi: “…Nguyên nhân thì con hiểu, nhưng sao trên mạng nói con mua?”
Giản Vệ Đông: “Lấy trong 200 tỉ của con đó, con gái lấy chồng như nước đổ đi, không lẽ mua quà sinh nhật cho chồng sắp cưới mà còn muốn lấy tiền của ba?”
Tôi: “Ba tặng thì ba tự mua!”
Không, vấn đề không phải là tiền của ai chi ra.
Vấn đề là, bây giờ trên mạng ai cũng đồn là tôi mua hòn đảo cho Lý Hành!!!
Giản Vệ Đông an ủi tôi: “Không sao đâu Tây Tây, cứ mặc kệ mấy tin đồn đó đi. Càng giải thích càng phiền hơn.”
Da dạ dạ.
Không quan tâm tới thì sẽ tốt.
Không trả lời.
Cây ngay không sợ chết đứng.
Giây tiếp theo.
Hot search lại bùng nổ.
[Lý Hành cảm ơn.]
Tôi run run rẩy rẩy mở nó ra—
Weibo tin tức tài chính đăng hình cái đảo trái tim và cũng chúc mừng sinh nhật Lý Hành.
Lý Hành share lại, bình luận: [Cảm ơn. Hình ảnh ‘Bánh kem sinh nhật’.JPG]