Tam Gia

Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt Lăng Hiểu đã 14 tuổi, từ nhỏ Lăng Hiểu đã học ở nhà với gia sư nhưng mà cha Lăng lại dựa vào quan hệ đưa Lăng Hiểu đi học trường cao đẳng kiểu mới, để cho cô làm quen với nhiều bạn học cùng độ tuổi ---- cái gì gọi là giao thiệp, cũng là trách nhiệm không thể thiếu của đại tiểu thư Lăng gia,.
Đối với chuyện này, Tam gia cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò cô không được ham chơi, mà làm biếng học những gì mà hắn đã sắp xếp, nhưng chỉ cần một câu này thôi, cũng làm cho Lăng Hiểu buồn rầu muốn chết rồi.
Lăng Hiểu từ nhỏ học gì cũng nhanh chóng, nhưng chỉ là dựa vào việc mình là người trưởng tình có sự bình tĩnh và có năng lực lý giải sự việc, chỉ tiếc là Tam gia lại đem ‘trí tuệ’ của cô trở thành năng lực của cuộc sống thực, cho rằng cô là thiên tài, Lăng Hiểu càng lớn thì những gì dạy cho cô càng nhiều thêm, biến Lăng Hiểu thành người đang đói vui sướng được tiếp thu tri thức mới đồng thời cũng khiến cô buồn bực vô cùng, dường như đem tất cả thời gian rảnh rỗi của cô đều cống hiến cho khóa học của Tam gia. Hiện giờ ban ngày phải đến trường học, thời gian rảnh rỗi ngày càng ít, muốn ứng phó bên Tam gia, đã khó nay càng thêm khó.
Buồn rầu nửa ngày lại không thể tìm ra biện pháp nào để đối phó, muốn nói với Tam gia một tiếng xin hắn chậm lại tiến độ học tập là lời nói mà Lăng Hiểu vạn vạn lần không muốn nói, đành phải tự mình an ủi mình xe đến trước núi tự động có đường đi, trước tiên là phải ứng phó với việc nhập học cái đã.
Cha Lăng vì Lăng Hiểu mà lựa chọn một ngôi trường Anh quốc hợp tác với Trung Quốc, tên là trường phổ thông trung học Anh Hoa, đối tượng chiêu sinh tất nhiên là những tiểu thư, thiếu gia gia đình có tiền, giáo dục chủ yếu là phong cách Âu Tây. Trường phổ thông trung học Anh Hoa có hai kiểu đồng phục dành cho nữ sinh, một bộ là kiểu dáng váy dài Âu Tây hoạt bát, một bộ là sườn xám màu xanh thanh lệ, dường như Lăng Hiểu bị Tam gia đồng hóa về thẩm mỹ nên đã lựa chọn bộ đồng phục sườn xám màu xanh. Cơ thể đã bắt đầu phát dục nên rốt cuộc thì Lăng Hiểu cũng không còn xấu hổ khi mặt sườn xám nữa, bắt đầu thể hiện đường cong của thân thể và khí chất trầm tĩnh làm cho bộ sườn xám mặc trên người cô càng trở nên xinh đẹp hào phóng ----- đương nhiên, việc sinh đẹp hào phóng này này phải tính vào lúc cô không đùa giỡn mới được.
Tống Văn Bân lớn hơn Lăng Hiểu bốn tuổi cũng học tại trường phổ thông trung học Anh Hoa, bởi vì cha Lăng ‘Bận rộn’ nên nhiệm vụ đưa Lăng Hiểu đi nhập học được chuyển giao cho Tống Văn Bân, mà mấy năm nay Tống Văn Bân cũng thực hiện hứa hẹn ban đầu là chăm sóc bảo vệ cho cô, đối với cô luôn nhường nhịn, quan hệ của hai người có vẻ như càng ngày càng tốt, ở trong mắt người lớn, hai người thân mật về cơ bản chỉ còn thiếu buổi lễ đính hôn mà thôi.
Thay xong quần áo, Lăng Hiểu đi xuống lầu, nhìn thấy Tống Văn Bân đã chờ trong đại sảnh, cả người mặc bộ tây trang màu trắng càng thêm đẹp trai, 18 tuổi cơ bản đả bỏ đi hình dáng trẻ con, đôi mắt thường xuyên mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, hơn nữa sau thời kỳ phản nghịch càng lộ ra khí chất trầm ổn, thành thục, làm cho hắn trở thành đại biểu của quý công tử hoàn mỹ của Thượng Hải.
"Hiểu Hiểu, em mặc bộ đồng phục này rất xinh đẹp” . Tống Văn Bân mỉm cười nhìn cô, Lăng Hiểu cũng cười một cái, sau đó thoải mái kéo tay của hắn.
Sau khi Tống Văn Bân thề hứa hẹn, cho dù cô ép buộc hắn thế nào đi nữa hắn cũng không rên một câu vô cùng vui vẻ chịu đựng, dần dần Lăng Hiểu cũng không có hứng thú nữa, dù sao tính cách của cô cũng không phải điêu ngoa vô lý, lấy ép buộc người khác làm niềm vui, nếu không đạt được hiệu quả trả thù, như vậy cô cũng nên tạm thời dừng lại chời cơ hội.
Tống Văn Bân cười cười nhìn Lăng Hiểu đại khái nói về việc trong trường học, sợ cô lần đầu tiên đến trường không quen, một bên kéo cô ra khỏi Lăng gia, một bên theo thói quen nhận cặp sách của Lăng Hiểu trong tay chú Bạch, cười cười với chú ấy, không có cút gì giống với quý công tử ngạo mạn cả.
Chú Bạch nhìn thấy tất cả, khuôn mặt già nua nở nụ cười tươi giống như đóa hoa cúc.
Trường phổ thông trung học Anh Hoa ở Thượng Hải nổi tiếng là nghiêm trang chuẩn mực, sân trường đương nhiên cũng rộng rãi quý phái hơn các trường khác. Rộng lớn trường học sau là san bằng đường, cây xanh thấp thoáng trong bạch sắc trường học xinh đẹp dị thường, xa xa còn có thể nhìn thấy rời này sở học đính chính không xa thánh Maria nữ tử trung học phổ thông giáo đường cao ngất đỉnh nhọn. Nguyên bản, Lăng Hiểu thiếu chút nữa sẽ đi này sở giáo hội nữ đính chính nhập học , chẳng qua sau đó lo lắng đến Tống Văn Bân vấn đề, nói cho cùng lựa chọn anh hoa trung học phổ thông.
Xe của Tống gia dừng lại trước cửa Trường phổ thông trung học Anh Hoa, Lăng Hiểu theo Tống Văn Bân xuống xe, lập tức liền nhận được ánh mắt tò mò nhiệt tình, chăm chú của các học sinh nam nữ khác. Nhìn không phải là do Lăng Hiểu quá xinh đẹp động lòng người mà là do Tống Văn Bân quá nổi tiếng ở trường học này, hơn nữa cực kỳ hiếm có người nào khiến cho hắn có thể ân cần mở cửa xe như vậy.
Đối với việc này, Lăng Hiểu thích ứng rất tốt, đời trước cô cũng từng trải qua sự chào đón nhiệt liệt như vậy, cuộc đời này cô được đi theo Tam gia, lại bị Tam gia nhìn chằm chằm, tất nhiên sẽ không đem những đứa nhỏ mới hơn mười mấy tuổi này để trong lòng.
Lăng Hiểu tại Tống Văn Bân dẫn dắt hạ thấy hiệu trưởng, Thầy giáo, sau đó được hắn tự mình đưa đến cửa lớp học, thực sự là vô cùng che chở. Làm cho lúc Lăng Hiểu vừa bước vào lớp, bên trong vốn đang lộn xộn trong phút chốc liền yên tĩnh lại, mấy học sinh nam nữ đều ghé mắt nhìn Tống Văn Bân đang giúp Lăng Hiểu sửa lại sách vở cho tốt, không hề cảm thấy phiền phức khi tự mình dạy cô cách ở chung với các thầy giáo, cô giáo khác, hơn nữa còn luôn miệng nhắc nhở cô sau khi tan học phải chờ hắn để hắn đưa cô về nhà.
Lăng Hiểu ngồi trên ghế, im lặng không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý tốt của hắn, cuối cùng còn có chút không kiên nhẫn, vỗ nhẹ bàn một cái, nhướng đôi chân mày liễu mảnh khảnh: “Anh Văn Bân, dọc đường đi anh nói điều này đã bao nhiêu lần rồi? Anh coi em là con nít sao? Còn anh định làm nhũ mẫu của em hả?”
"Không đến mức làm bảo mẫu đâu, nhưng mà nói là bảo mẫu thì có vẻ chính xác hơn”. Tống Văn Bân bị ép buộc nhiều năm như vậy đã trở thành gặp biến không sợ hãi, mỉm cười khiến những lời mà Lăng Hiểu muốn nói bị nghẹn lại trong họng.
Lăng Hiểu chống tay vuốt cằm, yên lặng quay đầu, quyết định không so đo với tên gia hỏa này nữa.
Tống Văn Bân thấy Lăng Hiểu tỏ vẻ phiền phức, cười hì hì không dong dài nửa, ngược lại mang theo nụ cười ấm áp nói với mọi người nhờ họ chỉ bảo cho cô khiến cho những người xung quanh có chút ‘thụ sủng nhược kinh’.Như thế năm lần bảy lượt, Tống Văn Bân mới tại Lăng Hiểu có chút hỏng mất nhìn chăm chú trong ra phòng học, làm cho nàng thực tại nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Hiểu cảm thấy, Tống Văn Bân hiển nhiên đã luyện liền thần công cái thế có thể ép buộc ngược lại cô, công phu này vừa xuất ra tuyệt đối làm cho người ta phải nhượng bộ lui binh, đầu rạp xuống đất.
"Anh ta là ai vậy? Anh trai cô sao?” cô gái ở bên cạnh hai mắt tỏa sáng hỏi liên tiếp, hai gò má vẫn đỏ ửng giống như trước----- thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, đúng là mối tình đầu, là tuổi ngây thơ xao xuyến.
"Xem như vậy đi." Mặc dù ở trong mắt Lăng Hiểu, bây giờ Tống Văn Bân chỉ có thể xem như trẻ con thôi, như mà vì hòa đồng với mọi người, cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
"Đó là Tống Văn Bân phải không? Tôi biết hắn , chị của tôi cũng học ở trường này, thường xuyên nhắc tới anh ta!” Một nữ sinh khác cũng đi đến, cực kỳ kích động nói “Hắn khngo chỉ có bộ dạng đẹp trai thôi đâu, học rất giỏi, gia thế tốt, khí chất tốt, tình tình cũng hòa nhã, hơn nữa còn có nhiều tài năng khác, nghe nói hắn không chỉ không chỉ giỏi văn, giỏi võ, mà ngay cả âm nhạc, trà đạo, khiêu vũ linh tinh đều biết hết! Thực sự là một thiên tài đó!”
"Anh ta còn có thể nấu cơm." Lăng Hiểu cười nói bổ sung, cô vô cùng hài lòng bởi vì mình đã đem Tống Văn Bân dạy dỗ thành bộ dạng bây giờ ---- Về sao cô có sinh đứa nhỏ chắc chắn là sẽ không cần lo lắng, tuyệt đối có thể dạy bảo vô cùng tốt!
Bất tri bất giác dần dần mấy nữ sinh quay xung quanh Lăng Hiểu bắt đầu khua môi múa mép phát biểu các loại sự tích và cảm nghĩ của học về Tống Văn Bân, có phúc lắm mới lấy được Tống Văn Bân, làm ‘em gái của Tống Văn Bân’ Lăng Hiểu lập tức trở thành cô gái chạm vào có thể phỏng tay, cho đến khi một giọng nói cao ngạo lạnh lùng vang lên.
"Cô họ Lăng, anh ta họ Tống, hai người sao có thể là anh em được? Ngược lại tôi nghe nói trưởng bối hai nhà Tống gia và Lăng gia có quan hệ rất tốt, các trưởng bối cố ý cho hai người kết thân, không phải sao?!”
Trong nhất thời, mọ người vốn đang thảo luận náo nhiệt lại yên tĩnh trở lại, không ít cô gái nói có hảo cảm đối với Tống Văn Bân bây giờ đều thấy xấu hổ, lại quay đầu nhìn Lăng Hiểu, không khí trong phút chốc lạnh lẻo hẳn đi.
"Trưởng bối đúng là có ý như vậy, nhưng hiện tại đã là thời đại mới, chú trọng nhất là tự do yêu đương, cha mẹ ép buộc hoặc là mai mối gì đó đã không còn thịnh hành nữa. Tôi và Tống Văn Bâm cảm thấy cả hai không quá thích hợp với nhau, cho nên chỉ xem như anh em ở chung thôi, chẳng qua là ngại trưởng bối dong dài mới giữ kín không nói ra ----- các người cũng phải giữ bí mật dùm tôi đó!” Lăng Hiểu để ngón trỏ lên miệng, đôi mắt cười cười khẽ chớp.
Mấy cô gái luôn có tâm tư khôn ngoan lanh lẹ, mím môi cười nhẹ, bộ dạng thở ra nhẹ nhàng, đương nhiên, ‘bí mật tinh tế’ như vậy có thể giúp đỡ phát triển tình cảm với Tống Văn Bân.
Không khí vui vẻ lại một lần nữa bắt đầu, Lăng Hiểu bình tĩnh liếc nhìn cô gái vừa mới nói chuyện, suy nghĩ một lúc mới nhớ cô gái này là Trương Nhã Chi là cô gái năm đó khiến cho Tống Văn Bân yêu cuồng nhiệt. Chỉ tiếc, cô gái này luôn có bộ dạng thanh cao ngạo mạn, càng không phù hợp với khẩu vị của Tống Văn Bân, cho nên vật hi sinh này còn xứng đáng hơn cả Lăng Hiểu.
"Cô là tiểu thư Trương gia Chi Nhã phải không? Chúng ta đã từng gặp nhau, việc làm ăn của cha tôi ít nhiều được cha cô giúp đỡ”. Lăng Hiểu vẫn không có chút giận hờn nào với những lời nói của cô ta, vẫn cười thoải mái ân cần hỏi thăm.
Trương Chi Nhã lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lúc nhất thời đỏ mặt ngượng ngùng, rụt rè gật đầu nhìn Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu thân thiết nắm lấy cánh tay của Trương Nhã Chi, dán sát vào cô ta, mịt mờ cổ vũ cô ta theo đuổi Tống Văn Bân, khiến cho cô ta lòng xuân phơi phới, đới với Lăng Hiểu dần dần nhiệt tình hơn.
Làm một gián điệp, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cái này là kỷ năng được Lăng Hiểu vận dụng như giả vờ ngây thờ, lừa mấy đứa choai choai quả thực chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi cuộc sống trong trường kết thúc, vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu, tính cách hào phóng rộng rãi của cô được mọi người trong trường vô cùng yêu quý, trở thành nhân vật chính rất được hoan nghênh, bị tiền hô hậu ủng trước ra phòng học.
Đương nhiên, Tống Văn Bân đã chờ bên ngoài rất lâu, mỉm cười nhìn Lăng Hiểu đang cùng một đám nam nữ cùng tuổi cười vô cùng rực rỡ.
"Ngày đầu đi học cảm thấy thế nào?” Tống Văn Bân cười đi đến, gật đầu chào hỏi với mọi người xung quanh, tự nhiên nhận lấy cặp xách trong tay Lăng Hiểu,.
"Đương nhiên là rất tốt!" Lăng Hiểu kéo tay Trương Chi Nhã, thoải mái trả lời, lập tức nghiêng đầu hỏi, "Chi Nhã, Vân Vân, có muốn đi chung với chúng tôi không, chúng ta còn chưa trò chuyện xong mà! Vừa đúng lúc ba chúng ta ngồi ở ghế sao, để cho anh Văn Bân đưa hai người về nhà!”
"Chuyện này..." Trương Chi Nhã có chút khó xử nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, thoạt nhìn đã đồng ý nhưng còn có chút ngại ngùng giữ thân phận.
"Được!" Cô gái được gọi là Vân Vân không có lo lắng giống Trương Chi Nhã, vội vàng gật đầu đồng ý, dường như sợ Lăng Hiểu đổi ý.
"Chi Nhã, lại đây!" da mặt Lăng Hiểu thật dày, không chút ngượng ngùng nào lắc lắc cánh taTrương Chi Nhã y, làm nũng nói.
"... Kia, được rồi." Trương Chi Nhã lặng lẽ nhìn ánh mắt vẫn cười ấm áp của Tống Văn Bân, nhẹ nhàng gật đầu.
Lăng Hiểu cười đến híp mắt, che giấu ánh mắt tính kế.
Trường học, chính xác là nơi phát triển mạng lưới quan hệ tốt nhất, có thể mượn danh ngây thơ, mượn danh nghĩa tình bạn không chút không vẩn đục vô lo vô nghĩ chỉ ra điều tốt, đối phương thích cái gì liền cho cái đó, một ngày nào đó, có thể , có thể thu đến thỏa mãn hồi báo.
Lăng Hiểu chọn lựa "Bạn bè" đều là trải qua suy nghĩ cặn kẽ , có khi là có gia thế tốt, có quan hệ rộng lớn, có khi là người thông minh có năng lực, có tiềm lực phát triển mạnh trong tương lai, còn lại là ‘tính cách tốt’ chỉ cần một câu thúc đẩy đơn giản thôi, lập tức trở thành một cây đao tốt, một cây súng tốt có thể giúp Lăng Hiểu loại trừ những thứ không vừa mắt.
Lăng Hiểu mang vẻ mặt hồn nhiên trái ôm phải ôm ‘bạn bè mới’ của mình cười nói đi theo phía sau Tống Văn Bân ra khỏi cửa lớn trường Phổ thông trung học Anh Hoa, nhưng không ngờ nhìn thấy một dáng vẻ quen thuộc.
Ánh mắt xẹt qua cô gái mặc đồng phục Thánh Mã Lợi Á đang đứng ở dưới bóng cây giống như một đóa hoa cúc màu trắng vô cùng tinh khiết, Lăng Hiểu không dừng bước, khóe miệng lại càng giơ cao lên.
—— rốt cục đã gặp mặt , ‘người chị tốt’ của tôi, thật sự là đợi lâu rồi sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui