Tam Gia

Lăng Hiểu bắt đầu khổ công thêu thùa, chuyện này làm không ít người ngạc nhiên rớt cằm.
Là người được chú ý trong trường, Lăng Hiểu luôn tạo cho mọi người ấn tượng là một cô gái thời thượng, kiến thức rộng rãi, luôn luôn là cô gái dẫn đầu thời đại mới, tuy rằng cô thông thạo cầm kỳ thi họa, nhưng mà bây giờ lại giống như các cô gái cổ đại vậy.
Làm một cô gái của thời đại mới, tôn sùng sự vật Tây Dương, xem thường truyền thống Trung Quốc, loại bỏ cái cũ trên cơ bản đã trở thành một loại hình thái, các cô gái của thời đại mới không chỉ chú ý tự do, dân chủ, giải phóng cá tính, lại nghiêm khắc phê phán các cô gái lấy "nữ giới", "nữ tắc" làm phương châm sống, ngay cả thêu thùa cũng từ bỏ, cho rằng đó là không thú vị, cũ kỹ, trói buộc phụ nữ này nọ. Nay nhìn thấy Lăng Hiểu là người tinh thông anh ngữ lại cầm chỉ thêu thùa như những cô gái thời cổ đại còn chăm chỉ cần mẫn tập thêu, không chỉ khiến cho bạn bè không thể hiểu nổi, mà ngay cả chú Bạch cho dù là luôn hướng về giáo dục truyền thống Trung Quốc cũng vô cùng khiếp sợ.
Không ít người mượn chuyện này chế nhạo Lăng Hiểu khuất phục truyền thống cũ, mà Lăng Hiểu hoàn toàn xem những lời chế nhạo đó như gió thổi bên tay, mặc cho bên ngoài mưa to gió lớn, cô vẫn im lặng bất động. Cô đã sớm qua cái tuổi để ý dư luận nói gì, đời trước những lời đồn đãi độc ác hơn gấp trăm ngàn lần cái này cô đều đã trải qua, nay chỉ là những lời đồn đại nhỏ bé, thậm chí không thể khiến cho lòng cô dao động hay lo lắng.
Lăng Hiểu đời này chỉ sống vì mình, chỉ vì mình, cho nên chỉ cần là điều mà cô đã nhận định, cô sẽ hăng hái làm tới cùng, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không thể ngăn cản bước chân cô.
Lăng Hiểu phải khiến mình trở nên lớn mạnh, đầu tiên là muốn mượn "thế" của Tam gia, nay đã có cơ hội tốt như vậy, cho dù thế nào cô cũng không thể bỏ qua.
sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lăng Hiểu quyết định chuẩn bị hai phần quà tặng, một phần là tranh chữ, có thể tặng trước mặt mọi người, nhưng cũng không quá xuất sắc, một phần còn lại là túi tiền, tuy rằng không được khéo cho lắm, cũng sẽ được yêu thích, chỉ là lén đưa cho Tam gia làm quà mừng thôi.
Tuy rằng chuẩn bị như vậy sẽ tốn thời gian và sức lực gấp đôi, nhưng về công về từ đều vô cùng thỏa đáng, được lòng tam gia, cũng sẽ không bị người ta lên án, nhất tiễn song điêu.
Duy chỉ có làm cho Lăng Hiểu có chút nóng nảy chính là hình như cô không có tài năng thêu thùa, Lăng Hiểu tự nhận mình coi như có chút khéo tay, lại bị một cây kim thêu tra tấn muốn chết. Tay phải cầm kim thêu bị mài nổi lên vết chai, tay trái thì cả năm ngoán tay bị đâm không biết bao nhiêu cái, sưng đỏ lên đến cho dù chạm vào cái gì cũng đau, thậm chí trên vải còn có vài giọt máu, có thể nói là khiến người ta kinh sợ.
Làm cho Lăng Hiểu có chút vui mừng là ở chỗ Gernot cũng không được tốt lắm. Lúc trước Lăng Hiểu mua mấy viên đá dùng để tập luyện đều bị hắn khắc đến phải bỏ đi, Gernot không thể không lại chạy đi tàng bảo lâu mua một đống vật liệu trở về. Cũng giống như Lăng Hiểu đều bị đâm vào tay chảy máu, trên hai tay Gernot cũng đầy vết thương lớn nhỏ của dao khắc để lại, nhìn còn kinh khủng hơn so với Lăng Hiểu. Dù sao thì cho dù Lăng Hiểu vô ý đi nữa cũng chỉ bị kim đâm một cái, mà Gernot thì dùng dao để khắc dấu, sắc bén hơn nhiều, trượt dao một cái là một vết thương.
Hai đứa nhỏ bị quà tặng khiến cho khổ không thể tả, chuyện này Tam gia đương nhiên là biết được.
Lăng Hiểu vì có đầy đủ thời gian luyện tập thêu thùa, nhịn đau mà đem giờ dạy của Văn Cẩn tạm thời ngừng lại, mà Văn Cẩn sau khi nghe cô nói lý do cũng đồng ý, thậm chí còn xung phong nhận việc giúp cô ở trước mặt Tam gia đòi một ít thời gian rảnh cho cô, để cho cô tập trung thêu thùa.
Nếu tam gia đã biết rồi, Lăng Hiểu và Gernot tự nhiên không dám bỏ dở nửa chừng , cho dù trong nội tâm có oán hận việc thêu thùa khắc dấu như thế nào đi nữa, cũng không thể không kiên trì làm tới cùng, dù sao thì điều khiến cho Tam gia không vui chính là người gặp khó khăn liền bỏ cuộc.
Không thể không nói, thêu thùa là một việc rèn luyện sự kiên nhẫn của con người, Lăng Hiểu khổ luyện mười mấy ngày, cảm thấy mình trở thành hiền thê lương mẫu, tính tình cũng dịu dàng hơn, ngay cả Tống Văn Bân khi nhìn thấy cô thêu thùa cũng lộ ra vẻ mặt "Người kia là ai vậy? Người nọ là Lăng Hiểu sao?!" hoàn toàn lật đổ hình tượng điêu ngoa ương ngạnh cổ quái trước kia của cô trong lòng hắn. Mà mỗi lần thấy vẻ mặt Tống Văn Bân như vậy, Lăng Hiểu chỉ muốn lấy kim đâm vào mặt hắn mà thôi.
Lúc cô bị thêu thùa làm cho nóng nảy, đương nhiên là phải tìm phương pháp giải trí. Vì thế, Lăng Hiểu cũng nhớ lại phòng trà mà Tống Văn Bân từng nhắc tới.
Đương nhiên, mục đích thực sự của Lăng Hiểu không phải là phòng trà nghe nói lịch sự tao nhã này, mà là người làm bên trong đó - Bạch Hà.
Tuy rằng lúc Tống Văn Bân giới thiệu, đã từng nói Bạch Hà là nghệ sĩ đàn dương cầm trong quán, nhưng trên thực tế, Bạch Hà chỉ có thể được coi là đi theo sau lưng nghệ sĩ dương cầm chân chính mà thôi. Dù sao đi nữa tuy rằng từ nhỏ đã theo mẹ học đàn, nhưng tài nghệ đàn của Bạch Hà lại có vẻ non nớt, hơn nữa còn nhỏ tuổi, cũng không nổi danh, không có khả năng được trở thành nghệ sĩ dương cầm ở chỗ sa hoa thế này, đôi lúc ngẫu nhiên đàn mấy đoạn, công việc chủ yếu của Bạch Hà là nhân viên phục vụ, phục vụ trà nước cho khách hàng.
Lúc Lăng Hiểu dẫn theo đường yên nhiên, trương chi nhã chờ một đám tiểu thư thế gia đi vào quán, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hà. Tống Văn Bân đương nhiên cũng không có ở đây. ngồi chỗ đàn dương cầm là một vị khoảng ba bốn mươi tuổi, khí chất cao nhã nữ tính, tài nghệ tinh xảo, trong khúc nhạc lại chứa đựng tình cảm dồi dào, không hổ là nghệ sĩ được trả lương cao mời đến.
đám người Lăng Hiểu được giữ ở cửa, được nhân viên phục vụ thái độ ân cần mời vào, ân cần hỏi các cô là muốn ngồi trong phòng trang nhã hay là ngồi bên ngoài, Lăng Hiểu và các cô gái bàn bạc một chút, quyết định ngồi trong phòng trang nhã, sau đó cười hỏi: "Bạch Hà tiểu thư có phải làm việc ở đây không?"
"Đúng vậy, mọi người muốn gọi Bạch Hà phục vụ sao ạ?" Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, dò hỏi.
"Chúng ta và Bạch Hà có quen biết, gọi cô ấy đến đây đi". Thái độ Lăng Hiểu ôn hoà, khiến người ta không rõ đối với Bạch Hà có phải là tốt hay không. Nhân viên phục vụ không đoán được tình huống, tất nhiên không dám nhiều lời, khom người dẫn các cô đi vào một phòng trang nhã đồng thời lại cho người đi gọi Bạch Hà nhanh chóng đến đây.
Đợi cho đám người Lăng Hiểu ngồi vào bàn, Bạch Hà ăn mặc giống như nhân viên phục vụ khác cũng vội vàng chạy đến, theo quán tính liên tục nói xin lỗi, sau đó ngẩng đầu mới nhìn thấy Lăng Hiểu đang ngồi ở chủ vị lạnh nhạt mỉm cười nhìn cô ta, cả người cô ta lập tức lặng đi.
"Đã sớm nghe anh văn bân nói chỗ này rất tốt, cô phục vụ anh ấy cũng rất hài lòng, vì thế hôm nay có thời gian, nên tôi đến đây một chút. Lần này do tôi làm chủ, mấy cô ấy đều nói muốn xin cô phục vụ, để cho các cô ấy vui vẻ mà về" Lăng Hiểu mở miệng nói, giọng nói bình thản, êm dịu.
Tư tưởng trào lưu tự do, ngang hàng chỉ vừa mới phổ biến, đại đa số lòng người vẫn tồn tại quan niệm cấp bậc như trước, chủ là chủ, người hầu là người hầu, quý nhân là quý nhân, bình dân là bình dân. Những lời này nếu là chủ nhân nói với người hầu, khách quý nói với nhân viên phục vụ đã được coi là lễ phép, hiền hòa,nhưng những lời này lại đâm vào chỗ đau của Bạch Hà, đó là địa vị chênh lệch của hai người, mà địa vị của Lăng Hiểu và Bạch Hà chỉ có một mà thôi, đó là chủ và người hầu.
Câu nói đầu tiên Lăng Hiểu đem quan hệ của Tống Văn Bân và Bạch Hà trở thành khách quý và nhân viên phục vụ, nếu là người bên ngoài nghe có lẽ không nghĩ nhiều, nhưng người nói cố tình, người nghe lại cố ý, trong mắt của Bạch Hà, mọi cử động của Lăng Hiểu đều đem cô ta hạ thấp, căn bản không đặt vào trong mắt, trên mặt nở nụ cười mờ mịt thị uy làm cho cô ta ngay cả phản bác hay biểu đạt bất mãn đều không thể làm được, chỉ có thể mỉm cười cứng ngắc, gật đầu đồng ý.
Thái độ Lăng Hiểu không rõ ràng, còn vài vị đại tiểu thư tự nhiên cũng nghe hiểu, đã sớm không vừa mắt Bạch Hà nên các cô đều nhân cơ hội này làm cô ta khó xử, các loại trà quý giá, tinh tế soi mói đến không thể soi mói hơn được nữa, khiến cho Bạch Hà không thể ứng phó nổi, mỗi một câu nói nghe như văn nhã thực ra đều mang theo ý tứ trêu đùa và khinh miệt trong ánh mắt, khiến cho cô ta cảm nhận mình hoàn toàn không hiểu những kiến thức rộng rãi đó, thấy rõ sự chêch lệch giữa bản thân mình và các tiểu thư của thế gia.
Lăng Hiểu hơi nâng cằm, mắt hơi nhắm lại giống như đang thưởng thức tiếng đàn dương cầm, thần thái thanh thản. cô từ trước đến nay luôn lấy ép buộc người mình không thích làm niềm vui, lúc trước là Tống Văn Bân, nay đối tượng chơi đùa của cô biến thành Bạch Hà, nhìn vẻ mặt đỏ ửng đầy khuất nhục lại nhẫn nhịn không thể phát tác của cô ta, Lăng Hiểu cảm thấy việc mình bị thêu thùa hành hạ cả thể xác và tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều.
Lăng Hiểu muốn để cho Bạch Hà biết, cô ta và mình rốt cuộc là khác biệt cái gì. Bạch Hà cô ta chỉ là đứa con riêng được nuôi dưỡng bên ngoài không được cưng chiều, mà Lăng Hiểu là tiểu thư chân chính được nuông chiều từ bé, giống như mặt trăng được các vì sao vây quanh. Cho dù trên người của cô ta có một nữa dòng máu giống cô đi nữa, giữa các cô cũng khác biệt một trời một vực, vĩnh viễn không có khả năng có ngày ngang hàng với nhau.
Đây là mịt mờ cảnh cáo, đồng thời cũng là một loại khích lệ biến hình, để xem thử có thể tiếp thu được tín hiệu này là người có tính cách thế nào. Nếu Bạch Hà tự biết mình biết ta, không có tâm tư khác, sẽ an phận mà sống, nhưng nếu như cô ta vẫn giữ ý định ban đầu bước chân vào Lăng gia, có tâm tư thay thế vị trí đại tiểu thư của Lăng Hiểu, như vậy cảnh cáo này của Lăng Hiểu không thể nghi ngờ sẽ càng thêm kích động khát vọng của cô ta, làm cho cô ta hành động nhanh hơn.
Nếu là loại người trước, Lăng Hiểu sẽ không để ý, nếuTống văn bân thích ở cùng cô ta, cô sẽ để cho hai người họ ở cùng một chỗ, dù sao hiện nay đại vị của Lăng Hiểu ở Lăng gia không ai có thể dao động được. mà một khi là loại người sau.... Lăng Hiểu đương nhiên sẽ không keo kiệt khiến cho cô ta nếm thử những chuyện mà cô đã phải trải qua ở đời trước.
Không thể không nói, đời trước Bạch Hà sở dĩ thành công, nguyên nhân quan trọng nhất chính là cô ta biết ẩn nhẫn, giấu tài. Cho dù gặp không ít chế giễu, nhưng cho tới bây giờ Bạch Hà đều không thất thố, luôn luôn dịu dàng mềm mại, hình tượng yếu đuối động lòng người. Cô ta càng khó chịu, càng bị chế nhạo, lại càng nhẫn nại thuận theo. Tống Văn Bân sẽ càng đồng tình với cô ta, kính nể cô ta, mến mộ cô ta.
Nay, Bạch Hà thừa nhận mấy vị tiểu thư thế gia này nói móc, chế nhạo, thái độ ban đầu là mặt đỏ rần, cắn răng nhẫn nại, dần dần về sau bình tĩnh ôn hòa, khiêm nhường lắng nghe, Lăng Hiểu xem đó lúc đó thấy cũng không sai biệt lắm, tiếp tục nữa sẽ làm tình huống đảo ngược, rốt cục cũng mở miệng ngăn trò khôi hài này lại.
"Được rồi, những thứ kia tất nhiên không bằng trong nhà chúng ta cẩn thận làm, nhưng mà chúng ta chỉ đến đây nếm thử mà thôi, một cái hai cái đều soi mói như vậy , người khác không biết mấy người kén ăn, còn tưởng rằng mấy người đến đây phá quán người ta đó!" Lăng Hiểu cười nhẹ, gật đầu nhìn Bạch Hà tỏ ý xin lỗi "Không cần lo cho các cô ấy, tôi đại khái cũng nghe rõ, hay để tôi đến thay các cô ấy thử đi. Nếu không hợp khẩu vị, lần sau các người đến nhà tôi, tôi tự mình pha trà làm bánh, xem như tạ lỗi, như thế có được không?" Một câu cuối cùng, là nói với đám người đường yên nhiên, các vị tiểu thư này đương nhiên là cho Lăng Hiểu mặt mũi, cả đám đều cười cười.
"Nếu em nói như vậy, chúng tôi nhất định sẽ nói là không hợp khẩu vị đó!" Đường yên nhiên kéo tay Lăng Hiểu, cười to nói "chỉ cần có thể ăn đồ do em làm, để chúng ta có lộc ăn, cho dù là nói dối cũng không hối tiếc!"
Lăng Hiểu cười trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó liên tiếp gọi vài món, để cho Bạch Hà ghi lại. Nhìn mấy vị tiểu thư còn lại cũng không có vẻ gì là không hài lòng, Bạch Hà nhẹ nhàng thở ra lại có chút thất vọng, nói tiếng "chờ một chút" liền lui xuống.
"Sao lại để cho cô ta đi xuống như vậy chứ? Chúng ta còn chơi chưa đã đâu!" sau khi Bạch Hà rời khỏi, một vị tiểu thư quyệt miệng, bất mãn nói.
Lăng Hiểu vô tội trừng mắt nhìn: "Chơi cái gì? Chúng ta là tới uống trà , không uống trà còn tính chơi cái gì hả?"
Nhìn Lăng Hiểu không biết là giả ngu hay là ngốc thật, mấy cô gái có chút bất đắc dĩ, không thèm che giấu ác ý đối với Bạch Hà, mà Lăng Hiểu thì làm bộ khuyên nhủ các cô vài câu, để cho các cô không nên làm khó Bạch Hà quá, lập tức nói ra nguyên nhân chính là: "Nhìn thời gian thì chỉ một lát nữa anh Vân Bân sẽ tới, nếu thấy các cô làm khó Bạch Hà, anh ấy sẽ mất hứng!"
Lập tức, các cô gái nghe vậy lập tức im miệng, bỗng nhiên hiểu ra nhìn nhau nở nụ cười.
Quả nhiên, chờ không bao lâu, Tống văn bân và hai người con trai khác cùng đi vào quán, Lăng Hiểu cười vẫy vẫy tay, để cho bọn họ lại ngồi cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui