Lăng Hiểu bị Tam gia nắm tay, đi thẳng từ thư phòng đến phòng khách, khách khứa cơ bản đã đến đông đủ, Lăng Hiểu liếc mắt nhìn đã nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc, ví dụ như Gernot, hay người của Lưu gia – Lưu Minh.
Lăng Hiểu chớp chớp mắt nhìn Gernot và Lưu Minh, vẻ mặt Lưu Minh dữ tợn nhưng lại cố gắng nở nụ cười thân thiện dễ gần, mà Gernot thì ngạc nhiên mở to hai mắt, tất nhiên thấy được túi tiền bên hông Tam gia, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hiểu tràn đầy vẻ ủy khuất và lên án.
Lăng Hiểu cảm thấy có chút xấu hổ, ban đầu cô còn lo lắng Gernot sẽ lâm trận đổi ý, kết quả hình như giữa hai người người lâm trận đổi ý là cô thì phải, nhưng thật ra cô….
Lúc Lăng Hiểu và Gernot nháy mắt với nhau, Tam gia đột nhiên buông tay cô ra, hơi cúi người xuống, bế cô lên.
Lăng Hiểu hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ Tam gia, thân thể cũng cương cứng. Dù cô tự nhận bản thân mình đời trước cũng đã từng trải qua không ít chuyện lớn, nhưng giờ phú này bị mấy người ở Thượng Hải, thậm chí là những người ở tỉnh khác và kể các các đại lão gia luôn chú trọng lễ pháp nhìn như vậy, làm cô có chút chịu không nổi.
Lăng hiểu biết rõ, Tam gia làm như vậy là cho cô thể diện trước mặt mọi người, để cho bọn họ biết rõ địa vị của cô trong lòng hắn, cho nên dù trong lòng cô có thấp thỏm không yên, trên mặt cũng sẽ không để lộ ra, cô ôm cổ Tam gia cười vô cùng ngọt ngào, kết hợp với gương mặt xinh đẹp kia, quả thực có thể nói là thực sự vui vẻ.
Dẫn đầu mọi người đến chào đón Tam gia là một ông lão tuổi đã gần bảy mươi nhưng vẫn cường tráng khỏe mạnh. Ông lão rất phúc hậu, cười tủm tỉm giống như Phật Di Lặc, nhưng Lăng Hiểu biết rõ, ông ta là nhân vật số một số hai ở Bắc Bình này, nghe nói, Viên Hiến - người đang đảm nhiệm chức vụ tổng thống tạm thời của chính phủ chính là được sự ủng hộ của ông ta mới có thể áp chế được lãnh đạo chính thức lúc trước, người thành lập chính phủ Bắc Bình - Tôn tiên sinh ra đi, mà Viên Hiến tự nhiên biết 'bánh ít đi, bánh qui lại', nên đương nhiên địa vị của ông lão này cao hơn rất nhiều, quả thực có thể nói là điển hình của việc 'quân dân hợp tác'.
Ông lão này được gọi là Mã tứ gia, đời trước Lăng Hiểu đã từng được gặp ông ta một lần, lúc ấy tuy rằng Viên Hiến khôi phục thống trị thất bại cùng với thế lực cho ông ấy ở Bắc Bình không lớn bằng lúc trước, nhưng vẫn là nhân vật nổi tiếng một phương, được mọi người tôn sùng.
Mã tứ gia cười lớn vỗ vỗ cánh tay Tam gia đang ôm Lăng Hiểu, trách cứ nói: "Tiểu tử này cháu sao có thể tới muộn như vậy, moi người chờ cháu hơn nửa ngày rồi đó!"
Hiện nay, Mã tứ gia hợp tác với Viên Hiến đây là lúc 'Phong sinh thủy khởi'* của ông ta, thế lực như mặt trời ban trưa, đường làm quan mở rộng, dù cho tuổi tác của Tam gia so với những người ở chỗ này đều nhỏ hơn, nhưng có thể dùng giọng điệu của trưởng bối gọi một tiếng 'tiểu tử' trước mặt mọi người như vậy, đại khái cũng chỉ rõ thế lực hiện tại của Mã tứ gia rồi.
* Phong sinh thủy khởi: Gió nổi nước lên.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tam gia, Lăng Hiểu biết rõ những người này cho dù đang nói nói cười cười thân thiện thực ra là đang ngầm ra oai, dường như Mã tứ gia cảm thấy Bắc Bình không thể thỏa mãn khẩu vị của ông ta, ý định nhúng tay vào Thượng Hải, mượn cơ hội này thăm dò Tam gia.
Tam gia mỉm cười, thả Lăng Hiểu xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đôi mắt đen dài vẫn ôn hòa như trước, giọng nói cũng không nóng nảy, không nhanh không chậm nói: "Việc này thật là lỗi của tôi, đọc sách đến không biết thời gian, vẫn là nha đầu này đi qua gọi tôi, tôi mới nhớ thì ra đã đến giờ, lại để cho Mã tứ gia lớn tuổi như thế mà vẫn chờ tôi, Mạnh Kiều ở đây tạ lỗi với ngài".
Tam gia nói xong, chắp tay, dáng vẻ tươi cười của Mã tứ gia trì trệ, hiển nhiên ông ta nghe hiểu ý của hắn, lại không có lý do phác tác, chỉ phải cười không nhắc đến lần đối chọi gay gắt này nữa.
Ra oai phủ đầu với Mã tứ gia, Tam gia lại cùng ông ta trò chuyện vài câu sau đó đi về phía Lưu gia. Khác với vẻ bằng mặt không bằng lòng với Mã tứ gia, từ xưa đến nay Lưu gia và Tam gia hợp tác đã xem như ngồi chung một thuyền, nên khi ở chung cũng thêm vài phần thiệt tình.
Lưu gia nhìn Tam gia nắm tay Lăng Hiểu, lại nhìn lướt qua túi tiền đeo 'đặc biệt' bắt mắt bên hông Tam gia, lập tức nở nụ cười ngầm hiểu: "Tam gia thực là một chút cũng không muốn chịu thiệt nha? Tôi vừa mới khoe khoang với Tam gia cháu gái nhỏ của tôi thêu túi tiền cho tôi, ai ngờ vừa quay đầu, Tam gia đã kiếm cho mình một cái rồi!"
Chỉ một câu kia, lập tức Lăng Hiểu đã biết lý do tại sao Tam gia lại muốn cái túi tiền đến vậy, cô nhìn về phía đầu sỏ gây chuyện là Lưu gia ánh mắt có chút oán trách. Lưu gia cười cười, ngồi xổm xuống, dò hỏi: "Nha đầu, trước kia có luyện tập thêu thùa rồi sao?"
"Không có, cái này là lần đầu tiên thêu, cho nên làm không được tốt....." Lăng Hiểu chớp chớp mắt, giọng nói ngọt ngào, lại như xấu hổ nắm ống tay áo của Tam gia, trả lời rất rõ ràng.
"Không sai á.... nhưng chỉ trong thời gian ngắn có thể thêu như thế, coi như đã không tệ rồi". Lưu gia khen ngợi nói, lập tức dẫn tới mọi người chung quanh cũng phụ họa không dứt, phảng phất giống như đem Lăng Hiểu trở thành thiên tài về mặt thêu thùa vậy, dù cho Lăng Hiểu cảm thấy da mặt mình rất dày, nhưng cũng không chịu nổi, mà trên đỉnh đầu cô Tam gia cười như không cười bộ dáng giống như nói "Xem đi, quả nhiên thế" càng làm cô dở khóc dở cười.
"Được rồi, mọi người cũng đừng có khoa trương khen con bé như vậy, nha đầu kia biết rõ mình có bao nhiêu tài năng, nếu còn khen như thế nữa, không chừng nha đầu này sẽ tìm cái lỗ chui xuống đó". Tam gia cười nhạt nói, tốt xấu gì cũng giải cứu cho Lăng Hiểu, kết quả câu nói kia lại lộ cái đuôi khoe khoang "Nha đầu kia biết rõ mình thêu không tốt, còn giấu không muốn đưa cho tôi, nói là phải tập luyện cho tốt, làm cho tôi một cái thật đẹp mới được!"
Đương nhiên, chờ đợi Lăng Hiểu vẫn là một trận khích lệ, nói cô có hiếu tâm, có ơn tất báo, hiền lành dịu dàng, quả thực là một cô gái Trung Quốc điển hình, Lăng Hiểu không biết Tam gia đang giúp cô hay là đang hại cô đây, nhằm mục đích báo thù việc cô đem túi tiền giấu đi.
—— Kết quả là, Tam gia trước mặt mọi người nói như vậy, cô không muốn cũng phải làm, còn phải có gắng làm thật tốt, để cho mọi người đều biết.
May mà Lăng Hiểu không phải nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, Tam gia không cần giới thiệu cô với những người khác, vì ở đây có một số người rất có ý, tự nhiên biết rõ chuyện của cô như lòng bàn tay, Tam gia chỉ dẫn Lăng Hiểu giới thiệu với mấy người tương đối quan trọng, trò chuyện vài câu, sau đó bắt đầu buổi tiệc, lại để cô tự mình đi chơi, còn bản thân hắn thì ngồi xuống vị trí của chủ nhân, bắt đầu buổi tiệc sinh nhật của mình.
Quà tặng sinh nhật "Tranh vạn thọ" của cô được đưa lên, lại nhận được một đống lời khen, rốt cục Lăng Hiểu cũng nhẹ nhàng thở ra, trốn đến bên cạnh Gernot, lại không nghĩ rằng đổi đến một cái liếc mắt.
"Cái túi tiền kia quả thực không phải tôi muốn đưa ra! Vừa rồi cậu cũng nghe rồi đó, tôi là muốn giấu đi, kết quả năng lực Tam gia lại quá lớn, cho người đến lấy, cho dù tôi muốn ngăn, cũng ngăn không được mà! Lăng Hiểu hơi cúi người, nhỏ giọng giải thích.
"Là Tam gia cho người đến lấy sao?" Gernot hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, quả thực là sợ ngây người!
"Ừ". Lăng Hiểu ủ rũ gật đầu, nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. cho dù có tố khổ, cô cũng biết đúng mực, nên trò chuyện đều bằng tiếng Ý, người bên ngoài hoàn toàn nghe không hiểu.
Bất mãn của Gernot trong phút chốc lại biến thành đồng tình, hắn biết sau này Lăng Hiểu phải làm bạn với thêu thùa, càng cảm thấy may mắn Tam gia không đối với hắn 'yêu thích' như vậy, bằng không thì từ nay về sau phải tiếp tục khắc con dấu, chắc hắn sẽ điên lên mất!
Lăng Hiểu và Gernot hai đứa trẻ chụm đầu ghé tai nói nhỏ bên này, bên cạnh là nhóm người lớn: bọn họ thì ăn uống linh đình trò chuyện với nhau, bởi vì thỉnh thoảng Tam gia nhìn sang, hai người Lăng Hiểu cũng không dám hí hửng quá mức, nhưng mà, bên cạnh bọn họ dần dần tụ tập những đứa trẻ cùng tuổi với họ, dù sao, những đứa trẻ kia cũng là do người lớn trong nhà nguyện ý đưa đến để cùng tạo quan hệ tốt với đôi Kim Đồng Ngọc Nữ (Lăng Hiểu và Gernot) bọn họ, sau này khi lớn lên sẽ có thêm một mối quan hệ tốt để dựa vào.
Những đứa trẻ này gia thế đều cao hơn một bậc so với Lăng Hiểu, cũng coi như là quý tộc có thực quyền chân chính ở Thượng Hải. Lăng gia chỉ là có tiền, giàu có nhờ buôn bán hoàn toàn khác với bọn họ. Bởi vì hai tầng lớp khác nhau, bình thường Lăng Hiểu và bọn họ cũng không có bao nhiêu lần xuất hiện chung với nhau, tuy nhìn quen mặt, nhưng không tính là quen biết nhau.
Có thể được trưởng bối đưa đến buổi tiệc sinh nhật của Tam gia, đương nhiên là được đặt nhiều kỳ vọng, là đứa cháu được cưng chiều của bọn họ, mà mấy đứa trẻ này lại tự nhận bản thân mình tài trí hơn người, rất có cá tính, may mà được dạy dỗ không tệ, rất hiểu chuyện, cũng không ai dám giễu võ dương oai trong buổi tiệc của Tam gia.
Lăng Hiểu đương nhiên hiểu rõ đám người này lớn lên chắc chắn có địa vị không tầm thường, nên sẽ không bỏ qua cơ hội giao tiếp này, mà cô đến buổi tiệc của Tam gia ngoại trừ việc quan trọng là nịnh nọt Tam gia ngoài ra cũng tạo cho mình các mối quan hệ giao tiếp khác.
Đối với Lăng Hiểu mà nói, đối với thân phận hiện nay của cô mấy vị đại lão gia kia chẳng thèm liếc mắt đến, mà đợi đến lúc cô trưởng thành, bọn họ phần lớn hoặc là mất, hoặc là giao quyền lại cho con cháu, không quan tâm đến thế sự, đối với Lăng Hiểu cũng không còn tác dụng gì, hiển nhiên không bằng kết giao với những đứa trẻ này, đối với tương lai của cô càng có ích.
Lăng Hiểu tự nhiên trò chuyện vui vẻ với bọn họ, vượt qua dự kiến của cô, người cô thân nhất lại là thiếu niên tên Thiệu Kiệt, Lăng Hiểu biết rõ Thiệu Kiệt này, hắn ta rất tùy hứng, ngang ngược, càn rỡ, cũng có thể coi là bá chủ một phương ở Thượng Hải, nếu như là chuyện hắn không muốn làm, ngay cả thiên vương lão tử cũng không làm gì được hắn, đương nhiên, đời trước hắn cũng làm cho người ta tiếc hận bởi vì tuổi còn trẻ đã chết, chỉ có điều không nghĩ tới bây giờ hắn lại ân cần như vậy, thoạt nhìn giống như là xuất phát tự nội tâm muốn làm thân với Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu đương nhiên không có khả năng từ chối hắn ta, sự đồng ý của cô khiến cho Thiệu Kiệt càng thêm chủ động, cuộc nói chuyện của hai người dần dần lộ ra sự thân mật đặc biệt, ở trong mắt người lớn, lại có thêm vài phần ý tứ đặc biệt khác.
"Đứa cháu này của tôi khó có khi thân thiết với người khác như vậy!" Ông nội của Thiệu Kiệt rất hiểu rõ cháu trai của mình, cười cười vuốt chòm râu, nửa đùa nửa thật thăm dò đề nghị với Tam gia "Tôi thấy, hay là chúng ta làm thân gia (Làm sui gia) được không? Lăng tiểu thư từ nhỏ đã theo bên cạnh ngài, là một cô bé tốt hiếm có, cũng không biết chúng tôi có được vinh hạnh này hay không?"
Giọng nói của ông nội Thiệu Kiệt không lớn, trong chớp mắt lại đột nhiên im lặng hẳn khiến cho Lăng Hiểu nghe rất rõ ràng.
Lăng Hiểu sửng sốt một chút, sợ ngây người, mà Thiệu Kiệt thì hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía ông nội mình.
bàn tay bưng ly trà của Tam gia dừng lại một chút,nụ cười trên mặt có chút nhạt đi.
—— Thật không nghĩ đến, mới vừa rồi còn nghĩ việc không muốn gả con gái không ngờ lại gặp phải khiêu chiến chính thức này, không biết có được tính là điềm báo trước không đây?