Tam Gia

Mỗi ngày Lăng Hiểu đều đứng ngồi không yên, không phải vì mình trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người, cũng không phải vì mình trở thành nhân vật chính trong cuộc tình tay ba, mà là vì cái nhìn không đoán được ý tứ kia của Tam gia.
Cuối cùng, Lăng Hiểu bình nứt không sợ mẻ, buông tha cho mình, nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa. Dù sao cô cũng nghĩ bản thân mình không làm gì sai, nếu Tam gia cho là cô sai, nhất định sẽ dùng cách nào đó chỉ điểm cho cô, sau đó cô sửa lại là được.
Sự kiện của Thiệu Kiệt qua đi, ngoài mặt tất cả đều trở lại bình thường. Tam gia cũng không có phản ứng nào, Thiệu Kiệt giống như bị mất tích, khiến cho Lăng Hiểu cảm thấy có hi vọng hắn ta đã buông tha cho cô, về phần Tống Văn Bân bị Lăng Hiểu 'tỏ tình trước mặt mọi người' cũng không có câu trả lời chính thức nào với cô, vẫn dùng thái độ trước kia ở chung với cô, bên ngoài giống như đã hiểu, lại dường như không có liên quan đến chuyện tình cảm ---- điều này khiến Lăng Hiểu cực kỳ vừa lòng. Nếu như Tống Văn Bân đem những lời của cô nói coi là sự thật, ngược lại khiến cô phải suy nghĩ xem nên làm thế nào để hắn hết hy vọng.
Tống Văn Bân chính là như vậy, về tình cảm thì chập chờn không dứt khoát, lập lờ nước đôi, đối với ai cũng tốt, chỉ đợi đến khi tình cảm chính thức sâu nặng, mới có thể lộ ra mặt kiên cường dứt khoát.
Lúc Lăng Hiểu cho rằng mọi việc đã qua, lại không nghĩ đến, có lần cha Lăng khó khăn lắm mới xuất hiện trên bàn cơm, việc của Thiệu Kiệt lại một lần nữa bị nhắc lại.
"Hiểu Hiểu, con gặp được tiểu thiếu gia Thiệu gia ở đâu?" cha Lăng luôn tuân thủ lễ nghi khi dùng cơm, sau khi ăn được nửa chén cơm, rốt cục cũng không nhịn được nữa, phá vỡ lời dạy dỗ 'ăn không nói' của người xưa.
"Trong một buổi tiệc, là Gernot mang con đến, nói là báo đáp con đã giúp cậu ấy chọn quà tặng sinh nhật". Động tác Lăng Hiểu hơi dừng một chút, tao nhã đặt đôi đũa lên bàn, không chút hoang mang trả lời, trong lời nói có năm phần chân thật năm phần nói dối, dù sao cô tin tưởng với năng lực của cha Lăng, ông ấy không có cách nào biết được sự thật được.
"Con với vị Gernot đó cũng rất thân thiết hả?" Cha Lăng mừng rỡ, lại cực lực che giấu, vẫn duy trì bộ dáng yên tĩnh như cũ "Nhưng hắn với anh trai nuôi của con giống nhau, cũng là người tâm phúc bên cạnh Tam gia.... Con đã gặp mặt Tam gia chưa".
"Xem cha nói kia, con sao có thể gặp Tam gia được". Lăng Hiểu lắc đầu tiếc nuối .
Cha Lăng có chút thất vọng, ở phương diện khác lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, cho nên cũng không có hỏi tới, chỉ là cổ vũ Lăng Hiểu nên qua lại nhiều hơn với Gernot và anh trai nuôi Lưu Minh của cô, sau đó chủ đề lại chuyển đến Thiệu Kiệt: "Hôm nay, cha thấy lão đại Thiệu gia rồi"
Lão đại Thiệu gia, chắc là cha của Thiệu Kiệt, Lăng Hiểu chưa từng gặp qua, cô chỉ gặp qua cha của vị lão đại này, cũng là ông lão đã đưa ra đề nghị chết tiệt kia, khiến cho Lăng Hiểu gặp phiền phức.
Thiệu Kiệt là đứa con nhỏ tuổi nhất ở Thiệu gia, tuy nhiên lại rất được cưng chiều, nhưng lại không phải là người được gửi gắm kỳ vọng, kế thừa phát triển gia nghiệp. Hắn ta có hai người anh rất xuất sắc, đã bắt đầu tham gia công việc trong gia tộc, mà cống hiến lớn nhất của hắn đối với gia tộc là cưới được một người vợ tốt, có thể giúp đỡ rất nhiều cho Thiệu gia. Trước mắt, Lăng Hiểu là người được Thiệu gia ưu ái nhất đấy, bởi vì sau lưng cô có chỗ dựa ----- không phải Lăng gia, mà là Tam gia.
Nghe cha Lăng nhắc đến cha của Thiệu Kiệt, đương nhiên Lăng Hiểu biết câu kết tiếp của ông là gì, trong lòng khinh thường trào phúng, trên mặt lại tỏ vẻ vô tội không biết gì, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cha Lăng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt phức tạp: "Ông ta nói với cha, con trai của ông ta rất thích con, đang theo đuổi con rất nhiệt tình....."
khóe miệng Lăng Hiểu giật giật, kìm nén xúc động muốn lấy tay đỡ trán, dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu xuống.
Cha Lăng nhìn con gái mình càng lớn càng xinh đẹp, càng ngày càng tài giỏi, trong lòng bùi ngùi xúc động --- Nhất gia nữ Bách gia cầu*, có lẽ chính là ý tứ này.
* Nhất gia hữu nữ bách gia cầu, nhất mã bất hành bách mã ưu.
Một nhà có gái trăm nhà hỏi, một ngựa không đi trăm ngựa lo.
Hôm nay tại hội sở, lão đại Thiệu gia vậy mà lại chủ động bắt chuyện với hắn khiến cho cha Lăng thụ sủng nhược kinh, mà khi nói chuyện ý tứ lại xoay quanh tiểu thiếu gia Thiệu Kiệt của Thiệu gia và con gái Lăng Hiểu của mình, càng làm cho cha Lăng thấp thỏm không yên, không thể nào tin được.
Cha Lăng là người làm ăn, biết xem xét thời thế, lãnh khốc lại đa nghi, khi hắn nghe nói tiểu thiếu gia Thiệu gia bởi vì đeo đuổi con gái của mình mà tặng một đống đồ vật, quả thực có thể nói là điên cuồng, phản ứng đầu tiên của hắn là đối phương đang khởi binh hỏi tội, dù đối phương thoạt nhìn có thiện ý, ở trong mắt của cha Lăng lại là miệng nam mô ai di đà phật, bụng lại chứa bộ đống dao găm.
Nhưng mà, theo như trò chuyện, cha Lăng tự nhận mình là nhìn người rất chuẩn lại có chút không hiểu rõ. Thái độ của đối phương rất tốt, thật sự là rất tốt, tốt đến nỗi cha Lăng có cảm giác là mình hình như không phải là thương gia giàu có, mà là quý tộc ngang hàng với Thiệu gia. Chuyện này đối với cha Lăng mà nói hoàn toàn không thể hiểu được.
Giới thượng lưu chú ý nhất là môn đăng hộ đối, mà Lăng gia hiển nhiên không thể xứng với Thiệu gia, tiểu thiếu gia Thiệu gia được cưng chiều yêu một cô gái có địa vị thấp mà có thể hạ mình là ra những chuyện hoang đường như vậy, đối với Thiệu gia mà nói phải là không thể chấp nhận được mới đúng, mà phản ứng của họ bây giờ hoàn toàn ngược lại khiến cho cha Lăng cảm thấy họ rất vui khi việc này thành.
.... Con gái của mình có tốt như vậy không? Tốt đến mức để cho những quý tộc trước giờ mắt cao hơn đầu này đồng ý bỏ đi thành kiến không cần môn đăng hộ đối, dòng dõi cao quý? Cái này rõ ràng không thể tin được! Chẳng lẽ thật sự là Thiệu gia lại cưng chiều Thiệu Kiệt như vậy sao, cho dù nổi điên như vậy cũng dung túng sao? Nếu như Thiệu gia là gia tộc cưng chiều con cháu như vậy, có lẽ cũng không thể có địa vị như ngày hôm nay.
Cha Lăng dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra, cho nên nhìn con gái mình với ánh mắt đặc biệt phức tạp. Thấy Lăng Hiểu cúi đầu không muốn trả lời, cha Lăng khẽ thở dài: "Hiểu Hiểu, con nghĩ thế nào? Con đối với vị tiểu thiếu gia Thiệu gia kia...."
Lăng hiểu ngẩng đầu, diễn trò phải diễn cho đủ bộ, hai gò má đỏ bừng, nói như đinh đóng cột: "Con từ chối hắn rồi, cha, cha từng nói với con muốn gả con cho anh Văn Bân, con.... cũng thích anh Văn Bân".
Vẻ mặt cha Lăng tối sầm, tuy nhiên hắn vẫn không nắm chắc được thái độ của Thiệu gia, cho nên tạm thời án binh bất động, nhưng nếu con gái có được cơ hội trèo lên cành cao.... hắn tuyệt đối không cho phép Tống gia và tiểu tử Tống gia kéo chân sau của hắn. Bất quá, con gái đối với Tống Văn Bân giống như là lâu ngày sinh tình, cha Lăng cho dù có thủ đoạn cũng biết lúc này không phải là lúc nhúng tay vào, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Một bên ngầm bực chính mình lúc trước luôn cổ vũ con gái và Tống Văn Bân thân thiết, sớm như vậy đã quyết định chuyện hôn nhân cho con gái, một bên cha Lăng bày ra vẻ mặt người cha hiền từ bất đắc dĩ, hòa nhã nói: "Cha đương nhiên là biết tiểu công chúa nhà ta thích anh Văn Bân, nhưng có đôi khi sự tình lại không thể từ chối được, làm tổn hại thể diện của đối phương chúng ta sẽ không có đường sống. Cha hi vọng con có thể đối xử ôn hòa một chút đối với tiểu thiếu gia Thiệu gia, tốt nhất là trở thành bạn bè, dù sao cha cũng có một chút việc làm ăn muốn dựa vào Thiệu gia, Hiểu Hiểu sẽ không làm cha khó xử phải không?"
Trong lòng Lăng Hiểu cười lạnh, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, bộ dáng như hiểu như không.
Cha Lăng rất hài lòng, suy nghĩ thoáng một chút, rồi lại nói thêm: "Nhưng mà, không nên quá mức thân thiết, dễ khiến người ta hiểu lầm" —Ít ra, trước khi hắn hiểu rõ ý đồ của Thiệu gia, phải chắc chắn, để đề phòng rơi vào bẫy của người khác.
Lăng Hiểu lại nhẹ nhàng gật đầu.
Cha Lăng hoàn toàn yên tâm, trong mắt hắn trước giờ Lăng Hiểu luôn nghe lời, ngoan ngoãn, một khi dặn dò việc gì, cho tới bây giờ đều không có thái độ bằng mặt không bằng lòng, cực kỳ phục tùng.
sau khi dặn dò hết mọi việc về Thiệu Kiệt, cha Lăng nhìn đứa con gái xinh đẹp đáng yêu của mình, trong lòng không khỏi động tâm hỏi: "Hiểu Hiểu, ngoại trừ tiểu thiếu gia Thiệu gia, con còn có bạn bè nào tốt như thế nữa không?"
Đối với vấn đề này Lăng Hiểu đã sớm có sự chuẩn bị, cực kỳ thuận miệng nói ra một đống tên nam sinh nữ sinh. Cha Lăng nghe vừa mừng vừa sợ, sợ là con gái quen biết quá rộng rãi, mừng là kế hoạch của hắn có cơ hội thành công.
Nhìn thấy cha Lăng liên tục khen cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, Lăng Hiểu cong cong khéo miệng, lộ ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu.
Đời trước, cô gái hiện đại như cô luôn vây quanh Tống Văn Bân, đã sớm là "hoa đã có chủ", ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp thì không còn có tài năng gì nổi bậc, đương nhiên không hấp dẫn nổi các công tử thế gia ưu ái, ngược lại bởi vì có quan hệ với Tống Văn Bân mà bị mấy tiểu thư lạnh nhạt xa cách thậm chí bất mãn với cô. Vì vậy, ngoại trừ cha Lăng, ở bên ngoài cô không thể dựa vào ai, cho nên lúc bị đổi đi không hề có chút lưu tình nào, hơn nữa cũng không ai đứng ra nói giúp cô một câu. Hôm nay, cha Lăng nếu còn có ý nghĩ muốn uy hiếp vị trí của cô, sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn một chút bởi những "người bạn thân" phía sau lưng cô.
Ăn xong một bữa cơm, cha con hai người "nói chuyện vui vẻ", cha Lăng thậm chí khó có được sau khi ăn xong còn nhín chút thời gian ngồi lại nghe cô đàn một khúc nhạc.
Chỉ tiếc, thời gian 'hòa thuận vui vẻ' lại không kéo dài được lâu đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Lăng Hiểu ngưng đánh đàn, nhìn thấy cha Lăng cầm điện thoại bước ra bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mắt mềm mại hẳn, khóe miệng có chút cong cong tràn ngập phong lưu và đắc ý.
Ánh mắt Lăng Hiểu rủ xuống, dựa theo huấn luyện nhiều năm mà giác quan của cô càng ngày càng rõ, nghe thấy trong điện thoại loáng thoáng truyền đến giọng nữ ngọt ngào mềm mại, cảm thấy được khiêu khích ẩn trong giọng nói đó.
Cha Lăng cũng không có nói nhiều, liền cúp điện thoại, sau đó bảy ra vẻ mặt tiếc nuối nhìn Lăng Hiểu tỏ ý xin lỗi, biểu hiện mình còn có công việc cần giải quyết, liền vội vàng cầm áo khoác, vui vẻ bước ra ngoài.
Lăng Hiểu đóng nắp đàn, cười cười châm chọc, ngón tay mảnh khảnh quét qua nắp đàn dính chút bụi, sau đó dừng lại, nhẹ nhàng gõ một cái.
Tính toán thời gian sau khi cô sống lại, Lăng Hiểu biết những chuyện xảy ra của đời trước có thể làm tham khảo ở đời này, nhưng lại hoàn toàn không thể tin tưởng được, bởi vì cô thay đổi, có một ít việc cũng thay đổi theo, ai cũng không biết được, chỉ một phút sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên đời trước cha Lăng hoàn toàn không có con trai, nhưng không có nghĩa đời này cũng giống như vậy.
Sinh nam hay nữ hoàn toàn có xác suất như nhau, ở tình huống bình thường xác suất xảy ra có thể bằng nhau, Lăng Hiểu có nghiên cứu về sinh sản trong sách, cũng có chú ý vấn đề này. cha Lăng chỉ sinh con gái không sinh được con trai, có lẽ bản thân ông ta có vấn đề, hoặc có khi có bệnh gì đó, ví dụ như nhiễm sắc thể Y chứa tinh trùng quá ít, nhưng mà Lăng Hiểu cũng không thể cam đoan là không có nguyên nhân khác —— cha Lăng vận khí không tốt, nhiều lần đều sinh con gái.
Vì không để cho người cha thân yêu của mình ngoài ý muốn mà sinh cho mình một đứa em trai làm hư kế hoạch của mình, Lăng Hiểu cảm thấy, có lẽ cô nên giúp cha mình một chút, quản lý thật tốt một cái đám nòng nọc nhỏ sinh động kia.
Tâm động không bằng hành động, Lăng Hiểu trước giờ vẫn luôn thuộc phái hành động, lúc này liền đi chỗ để điện thoại, gọi điện cho Chu Tuyên Hoa.
Lăng Hiểu nói ra thỉnh cầu của mình, Chu Tuyên Hoa trầm mặc hơn một phút. làm cho Lăng Hiểu tưởng đường truyền điện thoại xảy ra vấn đề.
Thật lâu, Chu Tuyên Hoa mới ho nhẹ một tiếng, khô khan nói: "Tôi có thể giúp cô tìm bác sĩ để hỏi về vấn đề này, nhưng điều kiện tiên quyết là, cô cần có được sự đồng ý của Tam gia, đương nhiên, chuyện này tôi sẽ giúp cô hỏi ý kiến trước".
Chuyện này, đến phiên Lăng Hiểu cầm điện thoại, cứng ngắc trầm mặc.
".... Chuyện này, có liên quan đến Tam gia sao?" Lăng hiểu ngập ngừng dò hỏi.
"Tôi hi vọng không có vấn đề gì". Chu Tuyên Hoa trả lời có chút bí hiểm, "Nhưng mà, nói với Tam gia một chút sẽ tốt hơn".
"..... Anh nói như vậy, giống như là tôi đem thuốc đó cho Tam gia uống vậy". Lăng Hiểu thở dài đỡ trán, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Chu Tuyên Hoa.
"Tôi cũng không nói như vây". Chu Tuyên Hoa thở dài "Tôi chỉ là hi vọng Tam gia có thể biết, để cho Tam gia biết đại khái giáo dục của hắn có chút vấn đề, hi vọng hắn có thể sửa lại một chút".
Vẻ mặt Lăng hiểu xoắn xuýt cúp điện thoại, tuy nhên cô hiểu rõ một cô gái chỉ mới hơn mười hai tuổi mà đã có ý muốn hạn chế sự sinh đẻ của cha mình thật sự làm cho người nghe có chút kinh sợ, chuyện này tốt nhất là không nên nói với người khác, nhưng mà, với tuổi và thân phận của cô rõ ràng không thể tự mình đi làm chuyện này, cũng không thể phái người bên cạnh cô đi làm, bởi vì cô hoàn toàn không tin tưởng những người đó.
Càng nghĩ, cảm thấy tốt nhất là nhờ giúp đỡ từ đối tượng có mạng lưới tình báo phát triển, có thủ đoạn lại không có quan hệ gì với cha Lăng , quan trọng nhất là phải kín miệng sẽ không nói lung tung - Chu Tuyên Hoa.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn lại muốn đem chuyện nhỏ này nói cho Tam gia! cái này có quan hệ gì với Tam gia chứ?" Bởi vì giáo dục của Tam gia có vấn đề sao?"
..... Được rồi, hiện giờ Lăng Hiểu chỉ có thể cầu nguyện, năng lực tiếp nhận của Tam gia đủ mạnh, đừng có ngạc nhiên quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui