Tam Gia

Lời cầu nguyện của Lăng Hiểu không được ứng nghiệm, bởi vì ngày hôm sau, Tam gia cho người gọi cô đến.
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, Lăng Hiểu leo lên xe đi đến dinh thự của Tam gia, trùng hợp gặp Chu Tuyên Hoa ở cửa.
Chu Tuyên Hoa cầm cặp công văn, vội vàng bước đi, nhìn thấy Lăng Hiểu thì lấy tay đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt vô cùng vi diệu.
"Anh Chu" Lăng Hiểu lễ phép chào hỏi, sau đó chần chừ hỏi, "Thuốc kia...."
"Thuốc tôi đã lấy được rồi, đang để ở chỗ Tam gia, nếu như em muốn lấy.... tự đi tìm Tam gia lấy đi". Vẻ mặt Chu Tuyên Hoa hoàn toàn là muốn xem kịch vui.
Lăng Hiểu chớp mắt một cái, vừa nghĩ đến việc đến chỗ Tam gia để lấy loại thuốc đó, cô cảm thấy như toàn bộ thế giới đều quay vòng. Tam gia..... Thứ này đặt chung một chỗ với Tam gia quả thực giống như là một loại khinh nhờn (trong phần dịch nghĩa là ‘dâm loạn’).
"Tam gia, có giận không ạ?" Tuy rằng nhìn Chu Tuyên Hoa giống như đang bận rộn chuyện gì khác, nhưng vì tánh mạng của mình, Lăng Hiểu vẫn túm lấy tay áo của hắn, vẻ mặt tội nghiệp hỏi.
Chu Tuyên Hoa nhìn cô với ánh mắt thương cảm: "Tam gia đã đập bể một ly trà".
Lăng Hiểu giật mình, phản ứng đầu tiên là muốn quay người bỏ chạy, bất quá lại bị Chu Tuyên Hoa nhìn ra,đưa tay đè chặt vai của cô: "Nếu như em không muốn làm cho Tam gia càng thêm tức giận.... thì tôi khuyên em vẫn nên ngoan ngoãn đi gặp Tam gia đi".
Lăng Hiểu nhìn Chu Tuyên Hoa với vẻ mặt cầu xin, thật sự là không dám bước đi ---- đập vỡ một ly trà! với phong thái và khả năng kiềm chế của Tam gia vậy mà lại đập bể một cái ly! Lăng Hiểu thật sự không biết, kế tiếp có phải Tam gia cũng đập cô như đập cái ly không nữa.
Chu Tuyên Hoa mỉm cười hòa nhã, nhưng tay lại đè chặt vai Lăng Hiểu, xoay người cô lại, đẩy về hướng nhà trong, giống như thúc giục cô đi cho nhanh.
Cả người Lăng Hiểu cứng ngắc đi về phía trước, quay đầu nhìn Chu Tuyên Hoa giống như xin giúp đỡ, nhưng chỉ thấy hắn mỉm cười cổ vũ, sau đó không dây dưa xoay người bước đi.
"Lăng tiểu thư." người hầu dẫn đường cho cô cũng nhỏ giọng nhắc nhở một câu, nói cho cô biết đừng để Tam gia đợi lâu. Lăng Hiểu hít sâu một hơi, cõi lòng đầy bi tráng bước chân vào thư phòng của Tam gia.
TRong thư phòng, Tam gia đang rủ mắt uống trà, bàn tay còn lại vuốt ve quân cờ bạch ngọc, trước mặt là bàn cờ vây, dường như là đang tự mình chơi cờ.
Trong thư phòng đốt hương dưỡng khí an thần, mùi thơm lượn lờ, nhưng vẫn không thể nào làm Lăng Hiểu yên tâm được. Cô nhẹ nhàng bước đến, cúi đầu ngoan ngoãn đứng cách Tam gia khoảng năm bước chân, bộ dạng nghiêm túc cẩn thận chờ nghe Tam gia dạy dỗ.
"Bốp", tiếng động trên bàn cờ làm cho tinh thần Lăng Hiểu chấn động, thân thể cũng không tự chủ mà trở nên căng thẳng. Rốt cục nghĩ xong một nước cờ Tam gia lại ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Lăng Hiểu đang cung kính đứng đó.
"Nói cho tôi biết, vì cái gì em lại muốn dùng phương pháp đó". Giọng nói Tam gia chậm rãi vang lên, nghe giọng nói không giống như đang tức giận. Chỉ có Lăng Hiểu biết, giọng nói này, vẻ mặt này, thậm chí cả ánh mắt này của Tam gia đều không thể tin được, bởi vì hắn có thể khống chế cảm xúc vô cùng tốt, không để cho người khác đoán được bản thân hắn đang nghĩ gì.
Lăng Hiểu đương nhiên không dám giấu diếm, lập tức nói ra tất cả sự thật, mà ngay cả nội dung về sinh sản tự học trong sách cũng nói rõ ràng, dù sao quyển sách kia là gia sư Văn Cẩn đưa cho cô xem, đó không phải là sách bậy bạ gì.
Sau khi nghe xong, Tam gia khẽ thở dài giơ tay lên chỉ vào ngăn tủ bên cạnh: "Thuốc để chỗ đó, em tự lấy đi, sử dụng như thế nào bên trong cũng có ghi rõ ràng".
Lăng Hiểu ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mình có thể nhẹ nhàng vượt qua cuộc kiểm tra. Nhưng mà cô cũng không dám chần chờ, vội vàng đi đến ngăn tủ để bên cạnh Tam gia, kéo ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Trong hộp để mấy viên thuốc màu nâu sậm, bên cạnh còn có một tờ giấy màu vàng, trên đó ghi rõ ràng cách thức sử dụng thuốc, liều lượng cần dùng như thế nào. Lăng Hiểu nhìn lướt qua tờ giấy, xác định đúng là thứ mình cần, sau đó đóng hộp lại, nhìn về phía Tam gia.
Tam gia vẫn chăm chú nhìn cử động của cô, thấy Lăng Hiểu xoay người nhìn mình, vẻ mặt Tam gia lộ ra ý cười, vẫy vẫy tay với cô.
Lăng Hiểu lập tức bước nhanh đến, dựa vào người Tam gia, trong đầu vẫn có chút không hiểu, giống như đang nằm mơ vậy.
"Nha đầu, sau này lớn lên em định làm gì". Tam gia chậm rãi mở miệng "Em không muốn có em trai, vậy em có ý định thừa kế Lăng gia sao?"
Lăng hiểu chần chờ một chút, sau đó thành thật mà lắc đầu: "Em còn chưa nghĩ mình lớn lên sẽ làm gì, em chỉ muốn sống tự do, có tôn nghiêm, không cần phải khúm núm trước bất cứ ai".
"Tự do... Tôn nghiêm... Không khúm núm..." Tam gia khẽ cười một cái, "Đúng là có chí khí, nhưng nói lúc nào cũng dễ hơn làm, trên đời này người giỏi còn có người giỏi hơn, em sẽ gặp được người so với em càng mạnh hơn, mà em lại cần sự giúp đỡ của người đó".
"Xin giúp đỡ, cũng không có nghĩa là hèn mọn". Lăng hiểu mím môi, "Chỉ có hoàn toàn dựa vào người khác mới hèn mọn, không có tôn nghiêm. Còn người thực sự có năng lực, dù cho tạm thời cúi đầu khom lưng, cũng sẽ rất nhanh có thể ngẩng cao đầu được".
"Cho nên, em muốn trở thành người mà Lăng gia phải dựa vào, muốn nắm chặt Lăng gia trong tay?" Tam gia nhíu mày hỏi.
Lăng Hiểu nhẹ gật đầu, cũng không có ý định giấu diếm ý nghĩ của mình, hơn nữa cô tin, Tam gia sẽ không vì vậy mà trách cô, ngược lại sẽ hoàn toàn ủng hộ cô ---- dù sao, Tam gia thích chính là người có dã tâm, có lòng cầu tiến.
"Vậy em có từng nghĩ đến, thời đại này tuy bắt đầu hô hào quyền bình đẳng với phụ nữ, nhưng chung qui phụ nữ vẫn phải phụ thuộc vào đàn ông". Tam gia nhấp một ngụm trà, "Dù cho Lăng gia có ở trong tay em, một khi em gả cho người khác, đại khái đó cũng trở thành đồ của vị hôn phu em rồi".
"Em sẽ không lấy chồng". Lăng Hiểu nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn rất chắc chắn. Đời trước cô đã thấy quá nhiều bộ mặt xấu xa của đàn ông, bây giờ nếu để cô phải đi hầu hạ đàn ông, cô tình nguyện cả đời đều không lấy chồng.
"Em đó, đúng là tính tình trẻ con...." Tam gia bật cười, đưa tay sờ mũi Lăng Hiểu, dường như đã đem câu nói kia trở thành lời nói hờn dỗi của trẻ con, hoàn toàn không để trong lòng.
Lăng Hiểu cũng không nói gì thêm, dù người khác có tin hay không, cô cũng không thay đổi ý định của mình. Trên thế giới này không có ai có thể khiến cô phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà lập gia đình --- mà ngay cả Tam gia cũng không được.
"Đàn ông địa vị xã hội cao, bởi vì đàn ông nắm giữ các mặt của thế giới này, mà em nếu như muốn có địa vị ngang hàng với đàn ông, không chỉ là phải có năng lực ngang hàng với bọn họ, mà còn phải tài giỏi hơn họ, mới có thể bù đắp được sự khác biệt giới tính". Tam gia nhẹ nhàng gõ chiếc hộp gỗ trong tay Lăng Hiểu, giọng điệu khinh thường "Em cần học chính là sự quyết đoán, thủ đoạn, chứ không phải là những thứ mờ ám không lên được mặt bàn này. Lần này, xem như em còn nhỏ tuổi, tôi giúp em một lần , nhưng nếu còn có lần sau, em nghĩ cũng đừng nghĩ tới". Tam gia ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mặt Lăng Hiểu, "Em sắp mười lăm tuổi rồi, mặc dù nói là lớn nhưng cũng chỉ là một đứa bé, nhưng mà, nếu như em muốn làm nên việc lớn như lời em đã nói, cũng nên nghĩ lại xem mình sau này muốn phát triển ở phương diện nào, phải làm thế nào mới chiếm được một chỗ trong lĩnh vực mà đàn ông nắm giữ. Tôi hi vọng ánh mắt em phải nhìn xa một chút, mà không phải là chỉ một Lăng gia nho nhỏ".
Lăng Hiểu như có điều suy nghĩ, đôi mắt lóe lên mê mang rồi lại ẩn ẩn kích động, giọng điệu Tam gia bĩnh tĩnh lạnh nhạt lại khiến cô dường như thấy được tương lai của mình —— tương lai có thể ở tại xã hội nam quyền cùng nam nhân đứng ngang hàng.
Lăng gia ở trong mắt Tam gia căn bản không bản không là gì cả, nhưng mà Tam gia đưa thuốc cho cô, chính là biểu hiện khen ngợi cô, lấy Lăng gia làm điểm khởi đầu.
Đúng vậy, điểm khởi đầu, đoạt được Lăng gia chỉ là điểm khởi đầu, cũng tuyệt đối không phải là điểm cuối cùng của Lăng Hiểu.
"Vâng, em đã biết, Tam gia, em sẽ suy nghĩ kỹ càng". Lăng Hiểu nhẹ gật đầu, trịnh trọng trả lời.
Tam gia tán thưởng giơ tay vuốt ve tóc cô, khẽ thở dài một tiếng: "Em đó, chính là suy nghĩ quá nhiều, dù cho em cái gì cũng không làm, tôi cũng không để cho Lăng gia bạc đãi em. Nhưng mà vậy cũng tốt, có thể tự mình tranh thủ lấy, so với được người khác tặng cũng yên tâm hơn".
Lăng hiểu thè lưỡi, kéo nhẹ cánh tay tam gia làm nũng, kế tiếp, cho đến khi Lăng Hiểu cầm hộp gỗ mỹ mãn rời khỏi, hai người cũng không có nói chủ đề nào nghiêm túc.
Sau khi Lăng Hiểu rời đi, Chu Tuyên Hoa đã sớm xong việc trở về cười cười đi vào thư phòng, nhìn thấy Tam gia nhìn ra cửa sổ như có điều gì suy nghĩ, liền ho nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của hắn.
Tam gia quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái, mang theo bất mãn nhàn nhạt, đưa tay nhận văn kiện mà Chu Tuyên Hoa đưa tới.
Chu Tuyên Hoa đợi Tam gia xem xong văn kiện, để văn kiện qua một bên, lúc mở miệng nói chuyện chủ đề lại hoàn toàn không liên quan tới văn kiện, ngược lại cười nói: "Xem ra, ngài đúng là vẫn không có hạ quyết tâm dạy bảo cô bé ấy một trận".
"Chỉ một chút chuyện nhỏ mà thôi, chỗ nào cần dạy bảo chứ". Tam gia hời hợt cầm ly trà, trả lời.
"Việc nhỏ? Lúc ấy sau khi nghe xong, sắc mặt ngài đều thay đổi đấy". Chu Tuyên Hoa mỉm cười, "Tôi còn chưa bao giờ thấy bộ dáng kia của ngài đấy".
"Cậu rảnh rỗi quá phải không?" Tam gia có chút nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Chu Tuyên Hoa.
Chu Tuyên Hoa lập tức im miệng không nói nữa. Tuy rằng hắn với Tam gia có quan hệ rất tốt, so với ông chủ thì càng giống như bạn bè hơn, nhưng hắn lại không dám ở trước mặt Tam gia làm quá mức.
"Nha đầu kia tuy rằng nhìn như rất thân thiết với tôi, nhưng thực tế lại rất xa cách, tôi nuôi con bé gần 6 năm, ngoại trừ cầu xin tôi dạy dỗ cô ấy việc bên ngoài, dường như chưa bao giờ mở miệng yêu cầu tôi cái gì". Tam gia rủ mắt, hơi lộ ra vài phần phiền não, "Nếu như lần này tôi lại không đồng ý giúp con bé, không biết lần sau con bé cầu tôi giúp đỡ sẽ là lúc nào".
"Lúc này, người cô ấy cầu giúp đỡ là tôi mà" Chu Tuyên Hoa khó dấu được vui vẻ, mở miệng đính chính.
Tam gia mấp máy môi, nhìn về phía Chu Tuyên hoa trong mắt lại thêm vài phần tức giận.
"Nhưng mà, lúc này là cha, tiếp theo nói không chừng là vị hôn phu đó". Chu Tuyên Hoa lời ít ý nhiều nói: "Tính cách của nha đầu Hiểu Hiểu kia, trong mắt không chứa được một hạt cát".
Động tác uống trà của Tam gia thoáng dừng một chút, thờ ơ mỉm cười: "Nếu như đàn ông không có năng lực, vừa không kháng cự được mê hoặc, vừa không có năng lực quản lý phụ nữ, bị như vậy là đáng đời".
"Hoàn toàn chính xác." Chu Tuyên hoa nhẹ gật đầu, đồng ý nói, "Nếu như là Tam gia ngài, có thể kháng cự mê hoặc, lại có năng lực, đương nhiên là không cần lo lắng".
Tam gia có chút nhíu mày, đặt ly trà xuống: "Ý của cậu là gì."
"Ngài tự hiểu đấy, không phải sao?" Chu Tuyên Hoa cười mở to hai mắt, lập tức chuyển chủ đề, vẻ mặt nghiêm túc đưa tài liệu cho Tam gia.
Tam gia ngoại trừ Lăng Hiểu mới nảy sinh cảm xúc bất đắc dĩ, loại người này khi bị người ta nắm được chỗ hở trêu chọc, khiến hắn cảm thấy vô cùng mới lạ.
Có được thuộc hạ thông minh, người cầm quyền sẽ có cảm giác cực kỳ thoải mái, bởi vì hắn ta sẽ giải quyết mọi việc vô cùng thỏa đáng, không để cho ngươi quan tâm bất cứ chuyện gì. Nhưng nếu sự thông minh này lại dùng trên người của mình, vậy coi như là phiền phức rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui