Con thỏ tai dài ngày hôm đó Từ Đồ cầm về, đến giờ vẫn ném ở bệ cửa sổ trong phòng không ngó ngàng gì tới, chỉ để có mấy hôm mà bên trên đã phủ một lớp bụi.
Tối thứ sáu, cô không có việc gì làm, đứng loay hoay bên cửa sổ một hồi, chợt nhớ mình cũng từng có một con như vậy, là tự tay mẹ cô Hàn Giai Mai đã làm. Bà làm từ chiếc bít tất màu xanh dương có sọc trắng, nhỏ hơn cái này một chút, may bằng tay vô cùng tinh tế khéo léo, chẳng khác gì búp bê bày bán ở cửa hàng.
Sau khi Hàn Giai Mai chết ngay trong nhà, Từ Việt Hải đưa cô đến một ngôi nhà mới, có lẽ đã bị thất lạc trên đường vận chuyển, không bao giờ nhìn thấy nữa...
Từ Đồ ngáp một cái, ném con thỏ trong tay xuống, xoắn xoắn tóc.
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, tiết tấu trầm lắng từ tốn.
Từ Đồ ngó ra, loáng cái đã đoán được người đứng bên ngoài là ai. Cô đứng yên tại chỗ một lúc rồi đi ra mở cửa.
Tần Liệt lách người sang một bên: "Ngày mai đi ra thị trấn, cô có đi không?"
Từ trận náo loạn chẳng vui vẻ gì lần trước, Tần Liệt vẫn luôn xem cô như không khí, bây giờ chủ động nói chuyện, quả là hiếm lạ đáng kinh ngạc mà.
Từ Đồ tựa người vào khung cửa: "Đi chứ, đương nhiên đi."
"Vậy thì phải dậy sớm, bảy giờ chuẩn bị xong đợi tôi."
"Sớm thế sao?"
Tần Liệt không nói gì, mặt lạnh như thần nhìn cô.
Từ Đồ thức thời biết thân biết phận, trước khi anh kịp mở miệng, nhanh chóng lên tiếng 'ờ ờ'.
Cô sợ thức dậy muộn, cố ý để đồng hồ báo thức thật sớm, nhưng hôm sau chờ đến chuyển trời cũng không thấy tăm hơi Tần Liệt đâu.
Mãi đến sau giờ cơm trưa anh mới xuất hiện. Hôm nay, trường học được nghỉ nên mọi người có mặt đông đủ ở nhà, tiếng hò hét loạn xạ kiểu nào cũng có. Từ Đồ nghẹn một bụng tức, ngồi ở chiếc bàn dài, đúng lúc thấy anh từ bên ngoài đi vào.
Tần Liệt xách áo khoác trên tay, trên người chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp ở cánh tay và xương cốt bện chặt vào nhau, cường tráng chắc nịch, lúc bước đi mang đến cho người ta cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Anh tựa như không nhìn thấy cô, sải bước lướt qua, rồi phảng phất cảm thấy có gì đó không ổn, liền ngoái đầu nhìn Từ Đồ, ngẫm nghĩ một lúc giải thích: "Sáng nay công trường có việc, tôi phải đi qua đó một chuyến."
"Rồi sao?"
Lúc này, Tần Liệt đã xoay người lại, đứng đối mặt với cô: "Cô muốn ngày mai đi..." Anh thoáng dừng lại: "Hay là đi bây giờ."
Từ Đồ ngồi xếp bằng trên ghế, biết trong đầu anh đang nghĩ gì nên cố tình trả lời: "Bây giờ."
Tần Liệt nói: "Quay về có lẽ trời tối rồi."
"Trời tối thì lạc đường sao?"
Tần Liệt cụp mắt liếc cô một cái, không nói thêm gì khác: "Vậy thì đợi tôi mười phút, đi tắm."
Từ Đồ đảo mắt một vòng. Ánh mặt trời rọi thẳng vào người anh, toàn thân bóng loáng, mồ hôi từ hầu kết trượt xuống ngực, đụng phải cổ áo chui vào trong thấm lên một tầng dày ướt đẫm. Chiếc áo ba lỗ đơn giản ôm sát người, mồ hôi thấm ướt, có thể thấy rất rõ những đường nét vạm vỡ của cơ thể.
Hai mắt anh hơi cụp xuống, khiến cho cái nếp mí bình thường luôn ẩn náu khi anh quắc mắt trừng cô lúc này lộ ra rất rõ, lông mi ngắn rậm dày, màu con ngươi sâu không thấy đáy. Cánh mũi phẳng phiu, sống mũi như dao khắc, khi ánh sáng lướt qua vẽ nên một đường cao ngất thẳng tắp. Những giọt mồ hôi đang túa ra trên trán càng làm nổi bật lên sự dẻo dai đầy ắp năng lượng, cực kỳ nam tính.
Mãi đến khi anh xoay người đi rồi, Từ Đồ mới phát hiện ra mình đã dán mắt dòm lom lom đối phương rất lâu.
Có lẽ ánh mặt trời quá dư dả, nướng khuôn mặt Từ Đồ nóng bừng lên, cô nàng không biến sắc đảo mắt đi chỗ khác, ngồi đó đợi anh.
Tần Liệt tắm rất nhanh, dường như không cần dùng đến mười phút. Lúc đi ra đã thay một bộ đồ sạch sẽ gọn gàng, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, những giọt nước nơi đuôi tóc lóe sáng trong nắng.
Thời tiết đã ấm lên không ít, Tần Liệt vẫn xách theo chiếc áo khoác như thường lệ. Anh sải bước không ngừng: "Đi thôi."
Từ Đồ đứng dậy đuổi theo.
Đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài kể từ khi đến Lạc Bình. Hôm đến nơi này trời đã tối mịt, tầm nhìn không rõ, căn bản không cách nào phân biệt được phương hướng.
Từ Đồ ngồi yên sau xe mô tô, nghểnh đầu qua vai anh nhìn ra phía trước, gió mạnh không ngừng táp vào mặt khiến cô phải nhắm tịt hai mắt lại. Ra khỏi thôn, là một con đường núi heo hút, gió cuộn tung từng lớp đấp bazan, cả con đường chỉ có mù mịt màu vàng của hoàng thổ, đến nửa bóng người cũng không thấy.
Đi xa về phía trước thêm khoảng hai cây số là tới Niễn Đạo Câu. Đến bây giờ Từ Đồ mới nhìn thấy rõ được nơi này, hai bên là vách đá cheo leo dựng thẳng đứng lên trời, kẹp ở giữa một khoảng trống rất hẹp, lối đi này căn bản không thể gọi là đường, cỏ dại phủ đầy, cây cối rậm rạp mọc hoang um tùm. Nhóm người A Phu đang dùng cưa điện đốn cây, từ trong hẻm núi gập ghềnh hiểm trở mở một con đường đi ra phía trước.
Tần Liệt thả tốc độ chậm lại, lên tiếng chào hỏi bọn họ rồi chạy thẳng qua.
Đoạn đường phía sau rốt cuộc cũng đã dễ đi trở lại, chạy thêm tầm khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới huyện Phàn Vũ.
Hôm nay là ngày họp chợ, ồn ào náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều.
Tần Liệt băng xuyên qua chợ, rẽ phải, lái xe đến một con ngõ nhỏ không có tên. Trước mặt hiện ra một khoảng sân được bao bọc bởi hàng rào tre xung quanh, trên mặt đất phơi đầy các loại cây thuốc Đông y. Cánh cửa đẩy ra, có một bà cụ lưng còng tóc bạc phơ đang đi vào trong nhà.
"Thím, chú La có nhà không ạ?"
Bà cụ chậm chạp quay đầu lại, nheo mắt nhìn ra ngoài, cười to: "Là A Liệt đó à, lâu rồi không thấy tới... Có, chú của mi đang ở trong nhà đây."
Tần Liệt 'dạ' một tiếng, thu ánh mắt lại nhìn Từ Đồ: "Muốn mua gì thì đến chợ mua, lát nữa quay lại tìm tôi."
Cô giơ cao điện thoại di động tìm tín hiệu: "À."
"Có biết đường không?"
Từ Đồ lại xoay sang hướng khác, không tập trung: "Ừm."
Nhìn tình cảnh này, hai hàng lông mày Tần Liệt nhíu lại, muốn dặn dò thêm mấy câu, ngẫm lại không cần thiết, cuối cùng không nói gì nữa, khóa xe đi vào.
Nơi này tín hiệu không tốt, Từ Đồ quay tới quay lui đủ hướng, cuối cùng trèo thẳng lên bức tường gạch phía đối diện, loay hoay một hồi mới thấy trang web từ từ mở ra.
Cô vội vàng nhập vào mấy từ khóa, nhìn chằm chằm tốc độ hiển thị đang bò lê bò lếch, chưa tới mấy giây mà lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi.
Từ Đồ hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống, chăm chú đọc từng chữ một.
Bài báo đưa tin ngôi sao Hoàng Vi tự sát, sự việc xảy ra cách đây một tháng trước, đã khiến cho giới giải trí chấn động xôn xao, đến giờ sức nóng vẫn còn chưa giảm xuống. Trên đó thêu dệt đủ thứ, nói cô ta vì bị tung tin phẫu thuật thẩm mỹ, không chịu nổi áp lực dư luận nên dẫn đến tự sát. Thêm vào đó còn có người đồn thổi, nói tận mắt chứng kiến sau khi rơi xuống, bộ ngực silicon lệch sang một bên, mũi, cằm và rất nhiều bộ phận khác trên cơ thể đã méo mó biến dạng, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định cô ta thật sự đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Ngón tay Từ Đồ thoáng khựng lại, tin tức này trước khi đi Lạc Bình cô đã xem qua, sau khi đến đây trong thôn không có tín hiệu, nên không có cách nào theo dõi tiếp diễn tiến.
Lần này đi ra thị trấn, cũng chỉ vì lo nghĩ tới chuyện này.
Từ Đồ lại nhìn thấy tin tức mới nhất vừa được cập nhật, liền bấm vào. Nội dung trên đó cũng lặp lại bài báo kia, trong giới truyền thông đầy bát quái hỗn loạn, có những người coi cái chết của người khác chẳng có gì to tát, họ bới móc lật tung hết cuộc sống riêng tư của Hoàng Vi lên, cũng hư hư thật thật tung ra những người tình bí mật của cô ta.
Từ Đồ mím môi, kế tiếp xuất hiện một bức ảnh, là bóng lưng của một người đàn ông mặc âu phục, tóc lưa thưa, dáng người bệ vệ giàu có. Cho dù không nhìn thấy được khuôn mặt, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Từ Đồ cũng biết người đàn ông đó là ba cô, Từ Việt Hải.
Từ Đồ cũng không thấy có gì bất ngờ.
Cô đọc tiếp những thông tin bên dưới, trên đó viết, vị tiếp theo có lai lịch không nhỏ, chẳng kém gì vị bên trên, là người tình trước đây của Hoàng Vi, gọi là Cao tiên sinh, ông tổng của tập đoàn Lãng Diệc Hồng Dương. Mấy năm gần đây, việc kinh doanh phát triển rất mạnh, hơn nữa vô cùng bí ẩn khó hiểu, người này làm ăn lăn lộn cả hai giới chân chính và phi pháp.
Bài báo này ngờ vực suy đoán đủ thứ, bên cạnh việc ẩn đi thông tin thật của đối phương, phần lớn nội dung cũng chỉ viết lấp lửng mập mờ vô cùng ba phải.
Từ Đồ chẳng mấy quan tâm, ngón tay trượt lên màn hình, trên đó xuất hiện ảnh chụp của một người đàn ông, cũng là góc chụp xéo, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêng mờ nhạt, vóc dáng cao gầy, tóc chải chuốt vào nếp, đại khái khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi.
Từ Đồ nheo mắt nhìn thật kỹ, đột nhiên nhận ra người đàn ông này, đầu óc cô nổ tung, tóc gáy trên người bất giác dựng thẳng hết lên.
...
Bà cụ đưa Tần Liệt ra đến cửa, còn đứng lại cười nói thêm dăm ba câu mới quay người vào nhà.
Tần Liệt xách một túi lớn đựng đầy những gói giấy thuốc sắc, sải chân đi ra sân, lúc ngẩng đầu lên, bước chân bỗng khựng lại.
Từ Đồ đang rụt vai ngồi xổm trên đầu tường, mái tóc hồng khói bay lòa xòa trong gió. Vì đang cúi đầu nên cái màu nâu sẫm trên mí mắt càng rõ ràng hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng ngần, đôi môi vô thức khẽ mím lại.
Cô không thấy anh, mải cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại không nhúc nhích, hết sức yên tĩnh, loại trạng thái này có chút hiếm thấy.
Tần Liệt thở phì một hơi, lắc đầu, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên mỉm cười.
Anh đi tới phía trước mấy bước, cất tiếng gọi: "Từ Đồ."
Từ Đồ mơ màng ngoái đầu lại, phản xạ có điều kiện 'dạ?' một tiếng, vẻ mặt thừ ra có chút ngốc nghếch.
"Cô muốn lên trời sao?"
Nhìn thấy người gọi mình là anh, lúc này cô mới hoàn hồn, linh khí dần trở về trong đôi mắt tinh nghịch: "Vậy thì phải xem anh có bắc thang cho tôi không."
Tần Liệt thâm trầm nhìn cô: "Dưới đất rộng như vậy không ngồi, phải chạy lên trên đó."
"Bên dưới không có tín hiệu."
"Trên đó thì có?" Anh ngước mắt nhìn cô.
"... khá hơn một chút."
Mặt Tần Liệt căng ra, lạnh giọng nói: "Xuống đây cho tôi."
Từ Đồ liếm môi, lướt tay khóa màn hình điện thoại lại, ngó ngó xung quanh, lúc này mới phát hiện ra mình đã leo rất cao. Nhìn thấy bên cạnh cột nhà có cột một con lừa, dáng vẻ ngốc nghếch đang phe phẩy đuôi cắm đầu ăn cỏ, kề sát tường là một chiếc xe đạp cũ và một chiếc xe gắn máy đã bị hỏng, cách đó khoảng hai mét có một mô đất nhỏ, chính là chỗ vừa rồi cô đệm nó trèo lên.
Từ Đồ muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp động đậy, dưới chân đã mềm nhũn, giống như có hàng trăm con kiến đang bò lúc nhúc.
"... Làm sao?"
Từ Đồ rối rắm: "Tê chân."
"... Có thể xuống được không?"
"Được." Cô chống hai tay lên tường, duỗi từng chân xuống, đặt mông ngồi lên đầu tường.
Nhưng chỉ vừa nhúc nhích, hai chân đã bủn rủn không có chút sức, kèm theo cảm giác vừa đau như kim châm vừa ngứa rấm rứt, không cách nào động đậy được.
Đồ Đồ phồng má tròn xoe mắt, nhoài người tới trước nhìn Tần Liệt: "Giúp tôi được không?"
Tần Liệt: "..."
Anh vốn không muốn đụng tay vào, muốn để cô phải nhớ thật lâu, chỗ nào có thể lên, phải xuống bằng cách nào. Nhưng khi nhìn thấy cô ngồi đung đưa ở cái nơi chênh vênh đó, khuôn mặt bé xíu nhíu hết lại, vẻ mặt không giống như đang trêu chọc người khác, lỡ như té xuống, nặng nhẹ gì đi nữa, cũng không có cách nào giải thích với Từ Việt Hải.
Tần Liệt ngại phiền phức.
Vì vậy anh nhíu mày, dang rộng tay: "Mau đi."
Từ Đồ duỗi hai tay, trườn dọc theo cánh tay rắn chắc đó bò đến vai anh, níu chặt lấy. Khoảnh khắc đó, tim cũng liền kề.
Tần Liệt giữ dưới nách cô, khẽ dùng chút sức nhấc lên, bế cô từ trên cao xuống, nhưng hệt như đụng trúng củ khoai lang bỏng, anh nhanh chóng buông tay muốn thả luôn xuống đất.
Nhưng Từ Đồ đã lập tức co chân lại, hai cánh tay níu chặt bắp tay phải của anh, đu trên người anh, không chịu đứng xuống.
Giữa hai người gần như không còn khoảng cách, Tần Liệt hoàn toàn dựa vào sức mạnh ở cánh tay để chống đỡ: "Cô lại muốn gì nữa?"
"Thả xuống đằng kia..." Cô bĩu môi, bảo anh để mình lên gò đất bên cạnh: "Tôi không đi được, qua đó ngồi một lúc."
Tần Liệt nén giận, lúc buông tay ra gần như là ném xuống.
Từ Đồ đau đến xuýt xoa, cảm thấy hình như xương cùng cũng sắp nứt ra rồi: "Anh không thể dịu dàng hơn một chút với phụ nữ sao?" Thấy Tần Liệt căn bản không thèm để ý, lại nhỏ giọng hầm hừ: "Đồ nhà quê bảo thủ, gọi anh như vậy đúng là không oan ức chút nào mà."
Hai người cứ như vậy đợi một hồi, Tần Liệt tựa người vào xe, lấy từ trong túi quần ra hộp đựng thuốc lá, chuẩn bị vấn thuốc.
Hai cái đồng tử của Từ Đồ lóe sáng, nhìn đăm đăm không chớp mắt.
Anh hơi khom người tới trước, dáng đứng như cung tên đang được kéo căng, một chân duỗi hờ, chân kia hơi gập lại, khẽ cúi đầu, ngón tay vê chặt giấy vấn thuốc.
Chân Từ Đồ đã hết khó chịu, cất giọng hỏi bâng quơ: "Thuốc Đông y mua cho ai thế?"
Tần Liệt liếc nhìn cô một cái, động tác trên tay vẫn không ngừng, mảnh giấy nhỏ mỏng manh đó để mặc anh thao túng, ngón tay thô ráp khép mép giấy lại, vê thành vòng, nó liền cam tâm tình nguyện biến thành hình dạng anh muốn.
Mấy giây sau, đến đầu anh cũng không thèm nâng lên: "Tần Tử Duyệt."
"Con bé?" Từ Đồ nhíu mày: "Bệnh gì vậy?"
Lần này anh không trả lời, ánh mắt có phần lệch khỏi quỹ đạo, cũng không đưa điếu thuốc lên miệng, đầu ngón tay cứ vô thức vê tròn.
Từ Đồ đứng dậy bước lại gần, nhẹ nhàng rút điếu thuốc ra khỏi tay anh.
Tần Liệt ngước mắt lên, cất giọng trầm thấp: "Đưa đây."
Từ Đồ lui về sau một bước, trên thân thuốc còn một góc tam giác chưa khép mép, cô nhanh chóng đưa lên miệng, lè đầu lưỡi non mịn ra lướt qua mấy cái, rồi hết mực tự nhiên trả về.
Cô nhoẻn miệng cười: "Nè."
Tần Liệt mím chặt môi, ánh mắt âm u nhìn cô chằm chằm hồi lâu.
Từ Đồ đã thèm thuồng thuốc lá của Tần Liệt rất lâu rồi, biết anh sẽ không lấy lại, trực tiếp ngậm lên miệng: "Cảm ơn!" Cô duỗi tay: "Cho mượn bật lửa."
Thuốc lá vấn tay không nhẹ như các loại thuốc lá thông thường, mùi rất nồng nhưng đã ghiền, khá tuyệt, Từ Đồ hài lòng thỏa dạ, đuôi mày cũng vô thức nhếch hết lên.
Môi Tần Liệt khẽ giật giật, rốt cuộc cũng dời ánh mắt đi: "Mua đồ xong chưa? Xong rồi thì về."
Cô nói: "Tôi quên mang tiền rồi, hay là anh cho tôi mượn trước đi?"
Anh nhíu mày.
Từ Đồ vội nói: "Về sẽ trả lại cho anh."
Mắt thấy trời sắp chuyển thành một màu tối, Tần Liệt không muốn tốn nhiều thời gian dây dưa với cô nàng, anh lấy số tiền còn lại trong túi quần ra, rút một tờ màu đỏ đưa qua: "Cô nhanh nhẹn một chút."
"Một trăm sao đủ."
"... Vậy thì bao nhiêu?"
Cô nàng nhanh tay lẹ mắt, chộp hết số tiền còn lại trên tay anh: "Keo kiệt."
Mãi một lúc sau mà cánh tay Tần Liệt vẫn cứng đờ, động tác không đổi, đưa mắt nhìn ra phía đằng xa, con ngõ nhỏ không một bóng người, cô nàng đã véo rất nhanh chẳng còn thấy bóng dáng.