Tam giác mùa hè – Chương 31
Tháng Sáu 12, 2017 ~ Tũn Còi
Căn phòng chìm vào một màu đen nhánh, ánh trăng ngoài cửa sổ thoắt cái len vào.
Ánh sáng và bóng tối trao đổi vị trí cho nhau, cô tối anh sáng. Từ Đồ áp người lên song cửa sổ, hình dáng của người đàn ông bên ngoài lập tức hiện rõ mồn một trong mắt cô, khuỷu tay anh chống trên đầu gối, đầu rủ xuống, ánh trăng kéo cái bóng phía trước người anh dài đến vô tận. Anh ngồi đơn độc một mình trong sân, băng ghế dài thường ngày dành cho ba người, giờ bị anh chiếm non một nửa, lẻ loi trơ trọi, in vào mắt cô bàng bạc một màu cô liêu tịch lặng.
Đột nhiên cô không đành lòng trêu đùa anh như vậy: "Hay là em đi ra?"
Đậu Dĩ cũng đi tới, vén mép rèm nhìn ra bên ngoài: "Quan sát thêm chút nữa đã."
2
Ngoài cửa sổ, con Đại Tráng lại tí tởn chạy tới gần, đứng bên cạnh anh ngoe nguẩy đuôi.
Anh tựa hồ không còn nhẫn nại được nữa, xổ luôn ấm ức lên đầu nó, dòm một lúc rồi nhấc chân sút phăng con Đại Tráng đi.
7
Khoảnh khắc này, thời gian như kéo dài vô tận, cứ nhích từng bước chậm rãi nặng nề, ánh mắt anh mơ hồ nhìn theo con Đại Tráng, bỗng thình lình ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Từ Đồ bất giác run lên, biết anh căn bản không thể nào nhìn thấy nhưng vẫn vô thức rụt người ra sau.
Tần Liệt đứng bật dậy, rảo nhanh tới trước mấy bước nhưng dường như ý thức điều gì đó, đột nhiên đứng sững lại. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cánh cửa sổ tối mịt, hai nắm tay siết chặt, đứng bất động giây lát rồi chậm rãi quay trở lại cái bàn dài.
Anh móc từ trong túi quần ra hộp đựng thuốc và bật lửa, tựa người vào ghế, rút một tờ giấy vấn thuốc, gấp đôi lại, mấy sợi thuốc lá vung vãi rơi xuống đất.
Động tác trên tay anh liên tục không ngừng, nhưng ánh mắt không nhìn điếu thuốc đang vấn mà u ám trĩu nặng khóa chặt khung cửa sổ kia, vầng trán căng ra gồ lên những đường gân xanh.
Từ Đồ nuốt nước bọt, duỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi ra sau chùi vào mông.
Đậu Dĩ: "Ha, vẫn còn tâm trạng hút thuốc nữa chứ."
Lúc này, Từ Đồ không còn nghe lọt bất kỳ âm thanh nào nữa, lòng lo lắng bất an, không biết là căng thẳng hồi hộp, hy vọng chờ đợi, hay chỉ đơn thuần là tâm lý sợ hãi.
Đậu Dĩ móc điện thoại ra: "Lại tiếp tục kích thích anh ta thêm chút nữa."
Từ Đồ: "Anh tính làm gì?"
Đậu Dĩ mở kho lưu trữ, ngón tay lướt một cái, tùy tiện nhấn vào một đoạn phim, điều chỉnh âm lượng thật lớn, giọng nữ ưm.. ưm.. a.. thở hổn hển lập tức chiếm đóng màng nhĩ.
25
Mặt Đồ Đồ đỏ rần: "Đừng có bỉ ổi như vậy được không." Cô thò tay muốn giật lấy.
Đậu Dĩ giơ cánh tay lên cao.
Ngoài cửa sổ, ánh lửa lóe sáng, Tần Liệt châm thuốc rít một hơi thật dài, điếu thuốc chỉ còn lại một nửa.
Lòng anh thầm lẩm nhẩm đếm thời gian, một giây, hai giây... ba mươi giây, một phút...
Khói thuốc như làn sương trắng lượn lờ trước mặt rồi tản đi bốn phía, một điếu thuốc chỉ rít hai ba hơi đã xong. Trước mắt anh hiện lên cảnh tượng trưa nay, hắn thân mật khoác tay lên vai cô, hai người ôm nhau đi ra khỏi sân...
Trong không gian yên ắng tĩnh mịch này, chỉ một động tĩnh rất nhỏ cũng bị khuếch đại lên trăm ngàn lần, cửa sổ bên kia bỗng truyền đến một âm thanh kỳ dị, tất cả động tác của Tần Liệt bất chợt sựng lại.
Đó là âm thanh gì, đàn ông hiểu rõ nhất.
Thời gian đang thầm đếm trong lòng bỗng chốc hỗn loạn, cơ thể Tần Liệt càng trở nên cứng đờ, trong khoảnh khắc anh đã nghĩ đó chỉ là trò đùa quái đản, nhưng ngay cả như vậy nó cũng khiến anh không cách nào chịu nổi. Tất cả những băn khoăn do dự trước đó đều bị anh vứt hết sang một bên, thêm một giây là thêm trăm lần giày vò hành hạ.
Anh dụi tắt đầu thuốc, nhét cái hộp vào túi quần, rảo bước thật nhanh đi qua phía bên đó.
Tần Liệt gõ cửa phòng ba cái, mới đầu vẫn còn giữ được bình tĩnh: "Từ Đồ." Cách hai giây, anh lại gọi: "Từ Đồ."
Bên trong im lặng không lên tiếng, nhưng âm thanh bất thường đã ngừng lại.
Một chân anh đặt trên bậc thềm, tay chống vào cánh cửa, đầu cúi xuống, kiên nhẫn đợi một hồi.
Trong bóng tối, chỉ có tiếng côn trùng kêu rỉ rả, càng khiến đêm tĩnh lặng tột cùng.
Tần Liệt cắn chặt răng hàm, nện mạnh nắm tay lên cửa: "Từ Đồ, em ra đây."
Bên trong không có ai trả lời.
Tiểu Ba nghe thấy tiếng động vội vàng từ nhà bếp đi ra, vừa lau tay vừa ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Tần Liệt nghiêng đầu nhìn cô ấy, Tiểu Ba đang bước tới gần nhưng bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh hù dọa, lập tức đứng sựng tại chỗ.
Tần Liệt quay mặt lại, lạnh giọng nói: "Từ Đồ, em nghe cho rõ, tôi cho em mười giây, ngoan ngoãn mở cửa ra cho tôi."
Thời gian cứ dằng dặc trôi qua như dài hơn cả thế kỷ, bên trong vang lên tiếng động khe khẽ, có tiếng người nói chuyện xen lẫn tiếng cười trầm thấp của đàn ông. Anh biết cô đang đi ra, cách một cánh cửa mỏng manh, cô ở bên cạnh một người đàn ông khác đối mặt với anh.
Khuôn mặt Tần Liệt căng cứng, chắc chắn đây chỉ là trò đùa quái đản, nhưng anh vẫn không kìm được cơn nóng giận. Cho dù họ chẳng làm gì nhưng chỉ cần nghĩ tới cô và người đàn ông khác ở riêng với nhau trong một căn phòng suốt mấy giờ đồng hồ, là lòng anh lại bồn chồn không yên. Có lẽ những điều đó đã thúc giục anh không được lùi bước, vì một khi xoay người rồi, e rằng anh sẽ không còn đủ dũng khí để giẫm chân lên chặng đường này nữa.
Tần Liệt không muốn cho mình có thời gian đắn đo suy nghĩ, anh thu bàn chân đang đặt trên bậc thềm lại, chẳng chuẩn bị, chẳng dồn sức, cứ như thế tung chân đá một phát vào cánh cửa.
Tiểu Ba đứng ở đằng xa, hoảng hồn khẽ hô nhẹ một tiếng, Triệu Việt và Tần Xán nghe thấy tiếng động cũng lần lượt đi ra.
Dừng lại vài giây.
Tần Liệt lại giơ chân đá thêm một cái nữa, lần này dùng lực mạnh hơn.
Đinh ốc trên chốt cửa bung ra, cánh cửa hé ra một khe hở.
Từ Đồ không để anh đá lần thứ ba đã chủ động mở cửa, trong lòng như ôm con thỏ thùm thụp nhảy loạn xạ, lo sợ bất an, trước đó vẫn còn một bộ hiên ngang lẫm liệt, hiện tại vừa nhìn thấy anh, tức thì sợ đến quắn quéo tay chân.
Từ Đồ liếm liếm đôi môi khô khốc: "Nguồn điện không ổn định, vừa rồi em sạc pin điện thoại, bóng đèn bị cháy."
Đậu Dĩ xem thường liếc cô, đứng dựa vào khung cửa phởn phơ xem náo nhiệt, hừ cười ra tiếng.
Anh lạnh giọng: "Làm gì trong đó?"
Từ Đồ cuống cuồng giải thích: "Là hắn mở phim, em không cho, cũng không có xem."
Đậu Dĩ lại hừ một tiếng.
Tần Liệt: "Vậy tôi gọi em, em không nghe thấy sao?"
Từ Đồ: "Em... A!" Cô hốt hoảng kêu lên.
Tần Liệt không nghe giải thích, bất thình thình tóm lấy áo Từ Đồ, một tay túm thắt lưng cô kéo ra ngoài, tay kia nắm cánh tay lôi về phòng mình.
Suốt đoạn đường vừa túm vừa kéo, vừa lôi vừa ôm, động tác quyết liệt cứng rắn.
Mọi người thấy vậy liền tiến lên mấy bước định khuyên ngăn.
Lúc này, Đậu Dĩ mới đứng thẳng dậy, cũng bị bộ dạng bất thường này của anh hù dọa giật nảy mình: "Chết tiệt, bị kích động thật rồi."
1
***
Tần Liệt với tay gài chốt cửa lại, kẹp cô dưới nách rồi ném lên giường.
Giường là tấm phản cứng, không có đệm lò xo, xương cụt của Từ Đồ nện một phát đau điếng, cô khẽ xuýt xoa lăn qua trái nửa vòng, hai tay ôm cái mông ê ẩm. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy thun kẻ sọc rộng rãi, cú ném này khiến cho làn váy trượt lên cao, ánh trăng dịu nhẹ ngoài cửa sổ dát trọn ánh bạc lên da thịt trần trụi bên dưới mông.
Từ Đồ lập tức kéo váy xuống.
Tần Liệt cúi đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy mép quần lót căng khít ôm tròn bờ mông cô, màu sáng, không thấy rõ hoa văn.
Bên trong phòng đóng kín, không khí lập tức loãng ra, hô hấp của Tần Liệt mất ổn định hỗn loạn không yên.
Từ Đồ nhanh chóng ngồi dậy, lồm cồm dịch ra mép giường tính leo xuống.
Tần Liệt chặn lại, đẩy thêm một cái nữa.
Cô ngã ra giường, dây thun buộc tóc cũng theo đó không biết văng đi đâu, mái tóc lòa xòa rối tung, vài lọn nghịch ngợm dựng vểnh trên đỉnh đầu. Cô lại bò dậy, đá một phát lên đùi người đang đứng trước mặt mình: "Anh có bệnh hả, dựa vào cái gì không cho em đi?"
Tần Liệt như tường thành khóa cứng bên giường, không nói một lời, không nhường đường, cũng không mảy may nhúc nhích.
Mấy phen đùn đẩy đấm đá, cô vẫn không chạy thoát.
Bên ngoài có người đập cửa, Đậu Dĩ rống to: "Từ Đồ, em không sao chứ! Tu Lộ thối, mau mở cửa ra cho tôi!"
1
Chẳng mấy chốc, đèn trong sân đã được bật lên, ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa mỏng rọi trên mặt đất.
Từ Đồ thở hổn hển mấy hơi, thừa dịp anh không để ý tuột xuống giường, chân vừa hạ xuống chưa kịp chạm đất, cơ thể anh đã áp tới trước đỉnh đầu, cô bị kẹp giữa khe hở.
Tần Liệt khom người, luồn cánh tay qua khoeo chân cô, bế người đang sắp rơi xuống đất lên.
"A!" Từ Đồ hoảng sợ hét to.
Anh ngập ngừng mấy giây rồi buông tay thả cô lên giường, Từ Đồ lăn một vòng sang mép bên kia.
Lúc này, cô nàng đã sức cùng lực kiệt, không còn nháo nhào nổi nữa, vừa chống tay chưa được mấy giây đã 'rầm' một cái úp sấp xuống giường. Từ Đồ lật người lại, nằm yên đó, ngực lên xuống dồn dập.
Cuối cùng, cả hai bất động im thinh.
Trong không gian lờ mờ tối, nhất thời chỉ còn tiếng thở gấp của cô, ngoài cửa không ngừng gào to ầm ĩ, trái lại càng khiến cho không khí trong phòng thêm bó buộc bồn chồn.
Tần Liệt dịch ra hai bước, tựa người vào mép bàn bên cạnh giường, lấy hộp thuốc lá trong túi quần ra, muốn cho mình có thời gian bình tĩnh lại.
Anh vừa lấy giấy vấn thuốc vừa nhìn cô, hai chân cô nghiêng sang một bên, chân trên hơi chùng gối đè lên chăn, làn váy trượt lên cao nhưng không đến mức lộ hết ra ngoài. Ánh mắt anh lại di chuyển tới phía trước, ngực cô vẫn còn đang phập phồng lên xuống, cằm hơi ngẩng, dù ánh sáng yếu ớt nhưng anh vẫn có thể đoán được cô đang nhìn anh chằm chằm.
Ngoài cửa lại rống lên: "Tu lộ, rốt cuộc anh có mở cửa không, không mở tôi sẽ báo cảnh sát?!"
Tần Liệt phớt lờ ngoài tai, tờ giấy bị anh nắm đến nhăn nhúm, anh dùng hai ngón tay vuốt phẳng lại rồi gấp đôi thành một đường rãnh.
Từ Đồ nói: "Nghe thấy chưa, hắn sẽ báo cảnh sát."
Tần Liệt lấy thuốc lá sợi: "Cảnh sát ít nhất hai giờ mới đến được." Anh liếc cô một cái: "Chuyện cần làm, có thể làm xong."
Lỗ tai Từ Đồ nóng bừng lên, quên luôn nói chuyện, trái tim cũng thình thịch nhảy liên hồi. Ở góc độ của cô, chỉ cần hơi cụp mắt là có thể thấy ngay vị trí của anh.
Cô không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng giấy vấn thuốc bị cuộn lại khẽ vang lên. Cho dù nhắm cả hai mắt, Từ Đồ vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc này.
Cô thích nhìn bụng ngón tay thô ráp của anh vuốt thẳng thân thuốc, linh hoạt di chuyển qua lại trên mép giấy. Thích nhìn tờ giấy vấn thuốc để mặc anh thao túng, tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Thích nhìn thuốc lá sợi thu hết sự càn quấy, ngoan ngoãn cuộn tròn theo ngón tay anh...
Trong tầm mắt của cô, Tần Liệt áp đầu xuống.
Từ Đồ tung người dậy, lăn một vòng phóng xuống đất, nhón mũi chân, đi trước anh một bước đưa lưỡi nhắp mép giấy.
Ánh sáng trong phòng quá tối, nhắp đầu tiên này Từ Đồ đã không liếm trúng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi chạm vào làn da thô ráp, là ngón tay anh.
Hô hấp hai bên căng thẳng rối loạn, ngón tay Tần Liệt khẽ run, đầu ngón tay cảm nhận rất rõ sự ẩm ướt lành lạnh nơi đầu lưỡi cô, vừa chạm vào liền tách ra.
Từ Đồ nuốt nước bọt, hai tay giữ tay anh, kiễng chân, nhẹ nhàng liếm mép giấy.
Tiếng la hét ngoài cửa trở thành chuyện của thế giới khác, ai muốn báo cảnh sát, ai muốn phá nhà, mặc kệ.
Từ Đồ hạ gót chân xuống, ngước mắt nhìn anh. Anh cũng như thế.
Điếu thuốc đã cuộn xong bị anh siết thành một nhúm trong lòng bàn tay, giọng nói của Tần Liệt khàn khàn: "Từ Đồ, quá tam ba bận."
3
Bốn chữ, đầy kìm nén và giãy dụa, cũng không cho nhau đường lui.
Anh ném điếu thuốc xuống, áp sát lại gần cô, bàn tay thô ráp ngang ngược nâng sườn mặt cô lên, các ngón tay giữ chặt hai tai và xương chẩm* của cô, hơi thở phủ xuống.
(*Xương chẩm: nằm ở phần sau đáy sọ.)
Khoảnh khắc môi chạm môi, hai người cùng giật mình ngơ ngẩn.
Đàn ông và phụ nữ, nhất định là một bên xâm lược và một bên chịu ngược. Sau một thoáng sững sốt, môi kề đôi giây, anh nghiêng đầu sang phải, há miệng ngậm môi cô.
Hai tay Từ Đồ áp lên lồng ngực anh, ngây người để mặc anh dẫn dắt, mãi đến khi lạc mình vào cảnh giới siêu thực, cô mới biết, lý thuyết vĩnh viễn không bao giờ đạt đến trình độ của thực tiễn.
Từ Đồ hoàn toàn ngốc rớt.
Tần Liệt không cho cô có thời gian thích ứng, răng môi cùng hoạt động, men theo khe hở kia nhẹ nhàng day cắn. Một tay phủ lên gáy cô, tay kia nắm tay cô, đầu chuyển hướng, tiếp tục tấn công từ phía ngược lại.
Từ Đồ: "Ưm..."
Cô vô thức hé mở môi ra, có gì đó lập tức công thành tiến vào, lành lạnh ẩm ướt, linh hoạt luồn lách, không ngừng quấn lấy trêu vờn.
Đột nhiên Tần Liệt khựng lại, đầu lưỡi đụng phải một vật cứng tròn, là cái gì tạm thời không còn sức để quản, tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
2
Hơi thở quyện vào nhau, toàn bộ thế giới của cô đổ sụp, mất hết khả năng suy nghĩ, tứ chi bủn rủn không còn sức lực, cơ thể trượt dần xuống.
Tần Liệt đưa tay đỡ hông cô, nhưng cô chẳng mảy may nhúc nhích, anh ra lệnh: "Đứng thẳng lên nào."
Từ Đồ có chút thời gian tạm nghỉ, thở hổn hển: "Không đứng thẳng được."
Tần Liệt hỏi: "Vậy ngồi thì thế nào?"
"Ngồi thì được." Lần này trả lời ngốc hết thuốc chữa.
Tần Liệt khẽ bật cười, giữ chặt gáy cô, tiến tới trước mấy bước đè cô ngã xuống giường.
Chút không khí vừa hít thở được bị anh làm cho nghẹn ngang trong cổ họng, thể trọng của hai người quá chênh lệch, cũng chưa bao giờ thân mật gần gũi thế này. Từ Đồ hít thở không thông, chôn mặt vào hõm vai anh, lửa bốc ngùn ngụt rang chín gò má.
Tần Liệt tìm kiếm môi cô.
Từ Đồ nghiêng đầu né tránh: "Bên ngoài còn..."
Tần Liệt bẹo má cô, cất giọng trêu: "Bây giờ biết sợ rồi sao?"
Từ Đồ hờn dỗi, ngóc cổ lên: "Hình như hôm qua anh vừa từ chối em mà."
Trong bóng tối, Tần Liệt trầm lắng nhìn cô, cơ thể dán chặt, có thể cảm nhận rất rõ hơi thở rối loạn và lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống của cô.
Anh mím môi: "Hối hận..."
2
Âm cuối nuốt trọn trong hơi thở của nhau, anh tiến sâu vào, tùy ý cướp đoạt mặc sức chiếm giữ.
Hôn thật lâu, Tần Liệt mới buông cô ra hít thở, cọ chóp mũi mình vào chóp mũi cô. Anh khom người, quỳ gối hai bên cơ thể cô, bàn tay trượt xuống, men theo đùi lần lên trên, chui vào váy, chạm vào một vùng da thịt nhẵn mịn nõn nà.
Từ Đồ run rẩy.
Dừng lại vài giây, ngón tay anh tiếp tục len vào giữa sàn giường và mông cô, cách quần lót: "Vừa rồi ngã có đau không em?" Giọng nói đã khàn đục đến không thể tưởng tượng.
6
Từ Đồ không lên tiếng.
Chần chừ giây lát, bàn tay anh lại hướng lên trên, miết qua hõm lưng sâu hoắm, dừng lại nơi áo ngực cô, ngón tay khảy khảy hai cái, bất động.
Tần Liệt cố kìm nén, hồi lâu sau, thở hắt ra: "Em và hắn có quan hệ gì?"
Từ Đồ nói: "Bạn tốt."
"Chỉ là bạn?"
"Dạ." Bộ dạng hiện giờ của cô nàng khỏi cần nói có bao nhiêu ngoan ngoãn nghe lời, đáng yêu khôn tả.
Tần Liệt cắn môi dưới của cô: "Vừa nãy cố ý chọc giận anh sao?"
Thời khắc nguy hiểm thế này, Đồ Đồ đành phải bán đứng bạn bè: "Là ý của hắn, em không muốn làm vậy đâu."
Tần Liệt khẽ hừ một tiếng: "Không biết xấu hổ, không ngượng hửm, xem cái gì?"
Từ Đồ nói: "Em muốn tắt, nhưng không giành được điện thoại."
Tần Liệt im lặng phút chốc: "Trước đây rất thường xem sao?"
Ngẫm nghĩ vài giây: "Có xem mấy lần." Cô nàng vặn âm thanh xuống mức thấp nhất, lí nhí thú nhận.
"Với hắn ta?"
"Sao có thể!" Cô thiếu điều dựng hết lông tóc lên: "Với Tiểu Nhiên, bạn em."
Lúc này, trong lòng anh mới thoải mái đôi chút.
Cách mấy giây sau, cô lại thêm vào hai chữ: "Con gái."
Tần Liệt không hỏi gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng cọ lên khóe môi cô, lướt qua gò má và vành tai, dừng lại nơi mép tóc trên trán.
Nghĩ đến mấy năm càn quấy náo loạn này của cô, bạn bè thân thiết bên cạnh cũng chẳng khá hơn chút nào. May mắn thay, cô đã không đi quá xa, chỉ cần có người nắm giữ, cô có thể quay trở về.
Tần Liệt khẽ thở dài, trong lòng dâng lên thương xót.
Anh hôn trán cô: "Sau này không được ở cùng với hắn nữa."
Từ Đồ vuốt mái tóc bù xù, nhỏ giọng nũng nịu: "Anh dựa vào cái gì mà quản em."
Hai người đang dán chặt vào nhau, từng chữ một truyền vào tai anh rành rành: "Sau này không nghe lời anh thử xem." Ngón tay thô ráp của anh trượt thẳng một đường xuống dưới, lòng bàn tay siết lại, dùng một lực không nhẹ nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Từ Đồ ưỡn người, khe khẽ bật thốt: "Ưm..."
Thân thể Tần Liệt cứng đờ, nháy mắt máu huyết toàn thân đổ dồn về một chỗ, vọt thẳng xuống dưới.
Anh hít một hơi thật sâu, rút tay về, nhỏm người dậy: "Đêm nay, em ngủ ở đây đi." Anh kéo váy cô ngay ngắn lại: "Bên ngoài còn có người, ở trong phòng lâu quá sẽ ảnh hưởng không tốt."
Cô thầm thì: "Lúc nãy lôi em vào làm gì, bây giờ sợ ảnh hưởng?"
Khóe miệng Tần Liệt co giật: "Vừa rồi tức giận." Anh đứng dậy, cởi đôi giày thể thao và tất bông dưới chân cô ra, cầm đôi chân nhỏ bé kia đặt trong trong lòng bàn tay mình rồi kéo chăn lên đắp lại: "Anh sẽ ngủ ở phòng em."
Anh chống tay lên giường, kề sát vào tai cô, ám muội thì thầm: "Để cửa cho anh."
2
Trang 2 / 2
Tần Liệt đứng trong hành lang một hồi lâu, đợi đến khi các phản ứng sinh lý của cơ thể trở lại bình thường mới mở cánh cửa bên ngoài đi ra.
Đậu Dĩ đang áp người trên cửa, đột nhiên mất điểm tựa liền chới với bổ nhào vào trong, bàn tay đập cửa rơi vào khoảng không suýt nữa nện lên người anh.
1
Tần Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Tần Xán, Tiểu Ba và Triệu Việt vẫn còn đang đứng ở trong sân, Hướng San thì tựa người vào khung cửa ở phía đằng xa, cúi gằm mặt.
Cũng may, bọn trẻ không bị đánh thức.
Anh bước xuống bậc thềm, với tay ra sau đóng cửa lại.
"Từ Đồ đâu rồi?" Đậu Dĩ xông lên, đẩy cánh tay anh tính lách qua khe hở đi vào: "Hai người làm gì trong đó? Sao cô ấy không ra?"
Thân hình Tần Liệt bất động không mảy may lay chuyển, tóm lấy tay hắn: "Cô ấy đang ngủ."
Đậu Dĩ sững người, tức giận không ít: "Đây là phòng anh, cô ấy ngủ cái gì mà ngủ?" Hắn chất vấn: "Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy hả?"
Tần Liệt bình thản nói: "Đi vào chưa tới mười phút, có thể làm gì."
1
Đậu Dĩ hít mạnh một hơi, lại muốn xông tới phía trước, có điều Tần Liệt vừa to cao lại tráng kiện, đứng ngăn ở cửa chẳng khác gì tảng đá sừng sững.
Trái phải hai bên chỗ nào cũng không len vào được, hắn lùi về sau, chống nạnh hai tay, hét to: "Từ Đồ, em có sao không? Có cần anh báo cảnh sát không?"
Tần Liệt đứng trên bậc thềm, nhìn hắn nhảy lưng tưng lên xuống.
Đậu Dĩ: "Từ Đồ, em trả lời đi..."
Chẳng bao lâu sau.
Từ Đồ: "Em đang ngủ, anh đừng có vào."
Cô nằm trên giường của Tần Liệt, ló miệng ra khỏi chăn, hướng ra phía ngoài hét to mấy tiếng. Sau đó lại rút hết mặt mũi vào trong chăn, nín thở tập trung, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lại mấy phút trôi qua, cuối cùng tất cả âm thanh đều lắng xuống, đèn trong sân phụt tắt, cũng không còn tiếng người nói chuyện. Lúc này, tiếng dế kêu du dương trong góc phòng dần vang lên rõ rệt.
Cô thở phù một hơi, hai gò má vẫn còn nóng hầm hập, bây giờ nới lỏng tinh thần rồi mới phát hiện cả thân thể dưới chăn ướt đẫm mồ hôi.
Từ Đồ tung chân đá chăn ra, nằm nghênh ngang thành hình chữ 大, căn phòng vẫn còn khá lạ lẫm, nhưng có mùi hương rất đỗi quen thuộc của anh.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô nàng cũng rục rịch, bàn tay len vào giữa mông và drap trải giường, nắm phần thịt căng đầy ở đó, nhẹ nhàng véo véo.
Từ Đồ bất ngờ phá lên cười, rồi lập tức mím chặt môi, nhớ tới xúc cảm anh lưu lại, cơ thể bất giác run rẩy, vừa mong đợi lại ngượng ngùng xấu hổ, càng không biết phải làm thế nào.
Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, đến mười một giờ, cô len lén vọt ra sân sau tắm một phát, sau đó mặc lại luôn quần áo cũ.
Bốn bề vắng lặng không một bóng người, cô đảo mắt ngó nghiêng dòm qua dòm lại y hệt tên trộm rồi nhanh như mèo chui tọt vào phòng anh.
Tầm nửa đêm, rốt cuộc trời cũng bắt đầu đổ mưa như lời anh nói.
Suốt từ đầu tới cuối, Tần Liệt cứ trằn trọc không sao chợp mắt được, nằm trên chiếc giường cô thường ngủ, quẩn quanh nơi chóp mũi là hương thơm tự nhiên của cơ thể thiếu nữ, hương con gái. Mùi hương này không giống như lúc vừa tới, cô đã đổi sữa tắm một lần, là loại sữa tắm hôm đi Phàn Vũ mua về, một nhãn hiệu rất bình thường, nhưng giờ phút này len vào trong khứu giác của anh, hương vì người mà trở nên khác biệt lạ lùng.
Tiếng mưa rơi đập vào mái hiên, cửa sổ đang để mở, không khí ẩm ướt tràn vào, mùi hương nơi chóp mũi càng phức tạp chẳng thể nắm bắt.
Anh trở người, tay trái xẹt qua tấm chăn, đột nhiên sờ trúng một mảnh vải nhỏ, Tần Liệt sựng lại, nương theo ánh trăng cầm đồ vật đó đưa lên trước mặt, đại khái nhìn ra hình dạng của nó, khuôn mặt thoắt cái tối sầm.
Cánh tay anh hạ xuống, nắm chặt mảnh vải nhỏ trong lòng bàn tay.
Tần Liệt lại lật người nằm ngửa ra, chân dang rộng, những ham muốn cố đè nén cả đêm giờ đang dần trỗi dậy. Anh nhắm mắt, nhớ đến nụ hôn ban nãy cùng xúc cảm ẩm ướt mềm mại trên da thịt cô, bên dưới càng bứt rứt khó chịu.
Hệ thần kinh vận động điều khiển ngón trỏ tay phải đi xuống dưới, cánh tay anh dịch chuyển về hướng đó, ngần ngừ một phen, cuối cùng men theo lưng quần với vào.
Động tác liên tục không ngừng, rất lâu rất lâu sau, anh ném phăng miếng vải nhỏ đang nắm trong tay đi, bất ngờ kéo phăng quần xuống, động tác dồn dập, bàn tay rỗi rãi còn lại cũng tìm xuống vân vê hai viên mẫn cảm kia.
8
Anh nhỏm đầu rên nhẹ, những đường gân xanh nơi cổ và trán gồ lên giật giật, một lúc sau... xìu xuống, ngã đầu ra giường.
Khoảnh khắc đó, mùi vị của cô, anh ghi sâu trong lòng.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần nặng hạt hơn, bên tai không ngừng vang lên những tiếng nhảy múa lộp độp nhưng đơn điệu buồn tẻ.
Tần Liệt giữ nguyên tư thế nằm bất động một hồi, dần lắng lại nhịp thở. Anh giơ tay che mắt, trái tim như được lắp đầy lại như trống rỗng, vẫn còn đó một tia băn khoăn đắn đo không cách nào quyết định được, nhưng tạm thời đè nén nỗi niềm kích động muốn đi tìm cô.
Anh cười cười tự giễu, đã không thể nhớ nổi lần trước chính mình động thủ là khi nào. Từ trước tới giờ, lúc nào cũng kiềm chế giữ mình, luôn kiểm soát bản thân, chỗ nào nghĩ tới cuối cùng bị thất thủ dưới tay một cô bé con.
1
Tần Liệt nghiêng người ngồi dậy, nhất thời không tìm được khăn giấy để lau, dòm quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống mảnh vải nhỏ nhắn kia, anh cầm lên lau qua quýt trên người, ngập ngừng giây lát rồi thuận tay nhét luôn vào túi quần.
5
Ngày hôm sau, mưa tạm ngừng rơi.
Lúc Tần Liệt bất ngờ mở choàng mắt ra, trời đã sáng bừng.
Anh vươn vai vặn mình, ngây người một chốc, ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã gần tám giờ. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh thức dậy muộn như thế này.
Tần Liệt xoa xoa mặt cho tỉnh táo, cầm cái áo thun ngắn tay bên cạnh mặc vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Mấy chỗ trũng trong sân đọng đầy nước, con Đại Tráng trốn trong ổ chứ không lang thang ra ngoài như mọi hôm.
Sau cơn mưa, không khí trong lành mát mẻ, nhưng bầu trời vẫn u ám nặng nề như cũ.
Mấy căn phòng xung quanh đều đóng kín cửa, đến nửa bóng người cũng không thấy, anh đứng trước cửa phòng một lúc rồi bước xuống bậc cấp đi về phòng mình.
Vốn cho rằng Từ Đồ vẫn chưa thức dậy, anh nhẹ nhàng vén rèm sang một bên nhưng bất chợt sững người ra giây lát. Trên giường không có ai, gối đầu lộn ngược nằm chông chênh bên mép giường sắp rơi xuống đất, chăn màn bừa bộn, điếu thuốc tối qua bị vò nát nằm dưới đất, còn có cả giấy vấn thuốc và thuốc lá sợi rơi vãi tứ tung.
Mức độ hỗn độn chẳng kém gì căn phòng kia của cô.
Tần Liệt đột nhiên nhớ tới gì đó, theo bản năng sờ sờ túi quần, trong túi còn đang để một nhúm vải, anh chần chừ một lúc, móc ra, lúc này mới thấy rõ là màu xám nhạt chấm bi trắng, vải cotton nguyên chất.
Hô hấp ngưng trệ mấy giây, anh ném sang bên cạnh, không giở ra nữa.
2
Tần Liệt thở dài một tiếng, cầm gối đầu ở cuối giường đặt lại vị trí cũ, gấp gọn chăn màn, dọn dẹp đâu vào đấy xong xuôi mới lấy khăn đi ra ngoài rửa mặt.
Trên chiếc bàn dài trong sân vẫn còn loang loáng nước, chỗ ăn cơm tạm thời chuyển vào nhà bếp, một làn sóng ăn xong đều đã tản đi làm việc của mình.
Lúc Tần Liệt bước vào, bên trong chỉ có Từ Đồ và Tần Xán, hai người liến thoắng nói cười, khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào.
Thấy anh đi vào, cả hai đồng loạt im bặt.
Từ Đồ ngẩng đầu lên, tốc hành liếc nhìn anh một cái, sau đó nhanh như sóc cúi gằm mặt xuống.
Tần Liệt bước tới sát bên cạnh, dùng mu bàn tay cọ cọ vào gò má phúng phính của cô: "Sao dậy sớm vậy?"
Làn da Từ Đồ như bị điện giật, cầm đũa chọc chọc cái bánh bao: "Tỉnh giấc sớm."
Anh lấy một bát cháo, Tần Xán chống cằm cười: "Anh, chúc mừng anh."
Tần Liệt chẳng chút cảm kích: "Em có gì mừng?"
"Mừng thay anh."
Từ Đồ đập cô ấy một cái, trừng mắt, lại đi chọc bánh bao.
Dáng vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng thế này đúng là lần đầu nhìn thấy, Tần Xán che miệng cười.
Tần Liệt cầm bát đũa và bánh bao đi tới, đá đá chân ghế: "Em ăn xong chưa?"
Tần Xán chớp mắt mấy cái: "Dạ rồi."
"Ăn xong thì đứng dậy nhường chỗ."
2
Không gian nhà bếp nhỏ, không có bàn ăn, chỉ có thể đặt bát đĩa bên cạnh bếp lò, phía trước có để hai cái ghế, một lần chỉ ngồi được hai người.
Lúc này, Tần Xán mới ý thức được mình là người thừa, phủi phủi mông đứng dậy, vô cùng thức thời nhường chỗ cho bọn họ.
Tần Liệt nhìn Tần Xán chạy xa mất dấu, thu ánh mắt lại đặt trên khuôn mặt cô, giọng nói hạ thấp xuống vài phần: "Hôm nay không lên lớp sao?"
Từ Đồ: "Dạ không."
"Tính làm gì?"
Từ Đồ bẻ một miếng bánh bao cho vào miệng chậm rãi nhai: "Ngủ bù."
Tần Liệt quay đầu sang hỏi: "Tối qua ngủ không ngon sao?" Anh nói chuyện với dáng vẻ cực kỳ bình thản ung dung tựa như đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra, một tiếng cũng không nhắc tới, chỉ tán gẫu dăm ba câu chẳng đâu vào đâu, không thèm nói chủ đề chính, thái độ nên có cũng chẳng có.
Từ Đồ ôm bụng hờn dỗi, lườm anh một cái, lại nhét bánh bao vô miệng, cúi gằm mặt không thèm để ý tới anh.
Tần Liệt khẽ cong môi mỉm cười ngắm nhìn cô hồi lâu, đột nhiên nghiêng người, dùng ngón tay cái lau sạch vụn bánh bao trên khóe miệng cô đi. Bụng ngón tay thô ráp áp lên da thịt mềm mại nõn nà, hình dáng cánh môi hồng xinh cũng thay đổi theo động tác của anh, ngón tay Tần Liệt dừng lại một lúc, nhẹ nhàng mơn trớn thêm mấy cái nữa mới thu tay về.
Trên mái nhà vẫn còn đọng chút nước mưa, theo gió thổi rơi xuống hàng hiên, va vào nền xi măng, đánh 'độp' một tiếng.
Cơ thể Đồ Đồ căng cứng, mặt bắt đầu nóng ran: "Em ăn xong rồi."
Trên bàn bếp còn một phần cái bánh bao bị cô chọc nát nhừ và non nửa bát cháo kê, Tần Liệt chau mày, giơ tay túm lấy cánh tay cô kéo ra sau.
Cái ghế bị đụng trúng đổ sang một bên, Từ Đồ loạng choạng lui về sau mấy bước, đặt mông ngồi lên đùi anh.
Tần Liệt lập tức vòng tay qua, dáng người cô nhỏ nhắn xinh xẻo, anh ôm ấy, toàn bộ ngoan ngoãn nằm gọn trong lồng ngực anh.
Anh trầm giọng dạy dỗ: "Tật xấu này vẫn không chịu sửa?" Tần Liệt khẽ hất cằm: "Lãng phí thức ăn không nói, mỗi ngày ăn ít như vậy, ăn như mèo hửm?"
Từ Đồ bình thường rống to lợi hại, lúc này vừa ngốc vừa đần, thẹn thùng đỏ bừng mặt.
1
Giọng nói của Tần Liệt vẫn tiếp tục rót bên tai: "Như thế không sợ ảnh hưởng đến trổ mã sao?"
Đầu óc của Từ Đồ liền vận hành xoay chuyển trở về nửa năm trước, khi đó cô vừa tới nơi này, bị Lưu Xuân Sơn kèm chặt hai bên, Tần Liệt đá hắn từ phía sau, hai người ngã nhào xuống đất, ngực trái của cô bị đệm lên tảng đá. Lần đó đau tới ba bốn ngày, sau này có mấy lần cô sờ thử hai bên, không biết có phải do ám ảnh tâm lý hay không mà lúc nào cũng cảm thấy ngực bên trái nhỏ hơn bên phải một chút.
Từ Đồ ngồi thẳng dậy, cúi đầu dòm anh lom lom: "Đã lâu vậy rồi, những gì em nói, anh vẫn còn ấn tượng sao?"
Tần Liệt: "Trí nhớ của anh tốt."
"À." Từ Đồ nói: "Quên mất, anh học siêu giỏi, chuyên nhảy lớp mà."
Tần Liệt không nói gì, cọ chóp mũi lên tóc cô: "Hôm nay thật sự không có việc gì làm sao?"
"Dạ không."
Anh dừng một lúc: "Người bạn kia của em cũng không có chuyện gì làm à?"
"Anh nói Đậu Dĩ hả?" sống lưng Từ Đồ dần thả lỏng, nhẹ nhàng dựa vào anh: "Hắn thì có chuyện gì làm chứ."
Tần Liệt hỏi: "Vậy khi nào hắn đi?"
Từ Đồ nói: "Ngày mai."
"Sáng hay chiều?"
"Em không biết." lúc này Từ Đồ mới chợt phản ứng: "Sao anh cứ hỏi hắn hoài vậy?"
Tần Liệt không trả lời, dịch chuyển chân, vỗ vỗ mông cô: "Tự mình ngồi, ăn cho hết cơm đi nào."
Từ Đồ: "..."
Ngoài sân, con Đại Tráng hướng ra cổng sủa to mấy tiếng, chỉ một lát sau, đã nhìn thấy Triệu Việt quay về phòng lấy đồ, hăn lên tiếng chào hỏi hai người mấy câu rồi vội vàng rời đi.
Từ Đồ lại ăn thêm mấy miếng, khuấy cháo kê trong bát lên, yên lặng suy nghĩ đủ thứ.
Tần Liệt nhìn ra: "Có tâm sự sao?"
Từ Đồ thoáng ngập ngừng: "Tối qua..." Rốt cuộc vẫn là con gái, cô ngại ngần không nói tiếp: "Thôi quên đi, không có gì ạ."
Tần Liệt nhìn cô một hồi, không nói gì, rất nhanh đã ăn xong bữa sáng của mình, bẹo cằm cô, dặn dò mấy câu rồi đứng dậy đi Niễn Đạo Câu.
Anh vừa đi, Từ Đồ lập tức buông đũa, sống lưng cũng từ từ xìu xuống.
Cô nhìn ra khoảnh sân vắng vẻ, đầu óc mơ hồ chẳng chút chân thật.
Lúc nào cũng cảm giác như anh đang đứng trước mặt, nhìn thấy nhưng không cách nào nắm bắt được.