Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Từ Đồ mang thai, là chuyện ngoài ý muốn.

Đó là nửa học kỳ cuối của năm ba, Tần Liệt vừa qua tay hoàn thành xong một dự án lớn, sắp tới không còn bận tối mặt tối mũi, chân không chạm đất như trước nữa.

Anh tranh thủ về Lạc Bình một chuyến, sau đó đến chỗ Từ Đồ.

Nửa năm nước, anh đã thuê một căn hộ trong khu vực dành riêng cho người nhà của giáo viên nằm sát bên trường học. Nhà ở lầu một, có một phòng ngủ một phòng khách, phía trước có khoảng sân nhỏ tầm mấy mét vuông.

Nhà không lớn, nhưng trước khi vào ở đã trang trí lại, dán giấy dán tường, mua thêm vật dụng bên trong, chăn drap giường và dụng cụ ăn tất cả đều thay mới.

Những lúc Tần Liệt đến, hai người sẽ ở đó mấy ngày. Bình thường Từ Đồ vẫn ngủ lại ký túc xá, thỉnh thoảng lại dẫn ba cô bạn cùng phòng về, ngồi trong sân ăn đồ nướng uống rượu, chơi đùa náo loạn một phen.

Không có gì quá đáng, Tần Liệt cũng không muốn quản quá nghiêm.

Hôm nay, lúc anh đến Chương Châu trời đã nhá nhem tối, Từ Đồ tan học, lòng nóng như lửa đốt hấp tấp chạy về, vừa nhìn thấy người lập tức quăng hết sách vở sang một bên nhào vào lòng anh thân mật một phen.

Chỉ còn mấy ngày nữa cô sẽ bước qua tuổi hai mươi bốn, ngày càng xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời, cũng đầy đặn nữ tính hơn rất nhiều. Nhưng trước mặt Tần Liệt, cô vẫn là cô bé con ngây thơ non nớt của anh thuở nào.

Hai tay anh ôm đùi cô bế lên cao, xoay mấy vòng trong không trung, hôn đến khi không còn thở được nữa mới tách môi nhau ra.

Tần Liệt thả người trong lòng xuống, dịu dàng lau khóe môi cô: “Đi thay quần áo đi, lát nữa ra ăn cơm.”

Lúc này, Từ Đồ mới nhìn thấy những làn sương mỏng lượn lờ trong nhà bếp, khắp phòng là mùi thức ăn thơm lừng. Mỗi lần anh đến, cô mới có cảm giác nơi này là nhà.

“Ăn gì vậy anh?” Tâm trạng Từ Đồ cực kỳ vui vẻ.

“Đợi anh.”

Trên bếp vẫn còn một cái nồi đang bật lửa, Tần Liệt bước nhanh vào.

Anh mặc chiếc áo thun ngắn tay giản dị màu xám và chiếc quần mặc nhà thoải mái, đi một đôi dép lê bằng da, lúc giẫm trên sàn nhà không hề phát ra chút âm thanh nào.

Từ Đồ bỏ dép đi chân trần, lót tót bám đuôi theo.

Lôi quần kéo áo anh nghịch ngợm một chặp, quá mấy phút sau, cô nàng bị anh khẽ vào mông đuổi ra khỏi bếp.

Từ Đồ xoa mông, lúc này mới chịu lấy quần áo sạch đi tắm.

Gần đây, cô tiêu hóa không tốt, luôn cảm thấy thức ăn không vừa miệng, ngửi vào lại buồn nôn, hôm nay cũng vậy chẳng ăn được mấy.

Tần Liệt nhìn cô chăm chăm: “Lại bắt đầu kén ăn nữa hả? Ăn hết cơm cho anh nào.”

Từ Đồ dẩu môi, dạ dày không ngừng cuộn lên, gắng gượng ăn mấy miếng, rốt cuộc cũng bỏ đũa xuống.

Cô nói: “Em muốn ăn đậu hũ thối chiên giòn ở trước cổng trường.”

Tần Liệt nhíu mày: “Trước giờ em đâu có thích ăn mấy thứ đó.”

“Bây giờ em muốn.” Nói còn chưa dứt lời, Từ Đồ đã chảy nước miếng, cô cọ mông ngồi lên đùi anh: “Cửa hàng mới khai trương, mỗi ngày người ta xếp hàng mua đông ơi là đông.”

Tần Liệt cầm đũa nhìn cô.

Từ Đồ vòng tay ôm anh cứng ngắt, chu miệng hôn.

Tần Liệt cụp mắt nhìn cô, chưa tới mấy giây sau, bất đắc dĩ thả đũa xuống.

Hai người thay quần áo đi ra cửa.

Dưới màn đêm, sân trường vẫn vô cùng huyên náo, từng tốp sinh viên ôm sách vở vừa đi vừa trò chuyện.

Dãy tòa nhà phòng học và thư viện ở xa xa vẫn đèn đuốc sáng trưng, ánh vàng cam ấm áp rắc xuống con đường rợp bóng cây.

Mua đậu hũ thối chiên xong, Từ Đồ lập tức cầm lấy vừa đi vừa ăn, trên đường gặp mấy người bạn cùng lớp, chào hỏi qua, có người đi rồi còn lén quay đầu lại nhìn Tần Liệt.

Tần Liệt bất giác giật mình, một tay vòng quanh eo cô, tay kia đút vào túi quần, như các cặp đôi yêu nhau khác trong sân trường. Anh huýt sáo, tản bộ quay về.

Cuối con đường, bên trái là một sân bóng đá, ánh sáng không rõ nhưng vẫn có mấy nam sinh đang đá bóng.

Từ Đồ ném cái chén nhựa trên tay vào thùng rác: “Vào đó ngồi nha anh?”

Tần Liệt gật đầu.

Tay trong tay tìm một góc khuất trên khán đài ngồi xuống, hai khuỷu tay anh đặt trên đầu gối, bàn tay nắm lại với nhau, dời mắt nhìn xuống sân vận động. Chỉ cần liếc qua có thể thấy, dưới ánh sáng lờ mờ, mấy nam sinh chơi mệt, nằm ngổn ngang bên khung thành.

Hai người ngồi một lúc lâu không nói chuyện.

Trời dần nổi gió, Tần Liệt ôm Từ Đồ: “Lạnh không em?”

Cô lắc đầu: “Vừa rồi anh nghĩ gì thế?”

“Nhớ đến thời đại học.” Tần Liệt dừng một lúc, khẽ hất cằm: “Sức lực còn dồi dào hơn bọn họ, sau khi đá xong một lượt, vẫn có thể chơi tiếp một lượt khác.” Anh cất giọng cảm khái: “Bây giờ ngồi ở đây, mới thấy thời gian đi rồi không bao giờ trở lại.”

“Em không chê anh già mà.” Cô vuốt ve ngực anh: “Dùng rất rất tốt.”

Bàn tay nho nhỏ một đường lả lướt, cọ vào vải áo, dừng lại trên phần bụng săn chắc của anh.

Tần Liệt bắt lấy, đưa đến bên môi khẽ hôn: “Cẩn thận, đừng có trêu chọc anh.” Ánh mắt anh đen thẫm như hồ sâu không đáy, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cười khiêu khích.

Từ Đồ câm nín, nghiêng đầu ra sau bĩu môi.

Trong góc kín đáo hơn, có một đôi tình nhân đang hôn nhau đến quên trời đất.

Tần Liệt nhìn xong quay đầu lại: “Gì thế?”

“Nhìn bọn họ.”

Anh nhướn mày: “Ừm, đang làm gì?”

“Đừng có giả vờ.” Từ Đồ đập anh một cái: “Đừng nói anh không biết.”

“Thật không biết.”

“Bọn họ hôn nhau.”

“Anh nhìn thấy rồi.” Tần Liệt cười đáp.

Từ Đồ lại bĩu môi, hung hăng xoay đầu anh về phía mình, nhỏm mông lên, chủ động hôn xuống. 

Còn chưa kịp chạm tới, một ngón trỏ bỗng nhiên chen giữa môi hai người, Tần Liệt nhìn cô sát sượt: “Về đánh răng rồi hôn tiếp.”

Cánh môi non mềm của cô bị ngón tay anh đè vào thay đổi hình dạng: “Sao vậy?”

“Em thối quá.”

Lúc này, Từ Đồ mới sực nhớ ra mình vừa ăn gì, khóe môi rủ xuống, mất mát ‘à’ một tiếng.

Tất cả biểu cảm của cô rơi hết vào mắt anh, Tần Liệt không khỏi cười mỉm. Anh vùi đầu hôn lên khóe môi đang cong veo như mảnh trăng liềm úp ngược kia.

Mùi hương thuốc lá nhàn nhạt từ bên người anh truyền tới, dạ dày Từ Đồ bỗng cuồn cuộn không ngừng, có thứ gì đó muốn xông ra khỏi cổ họng.

Cô nhíu mày, cố nén xuống.

Tần Liệt nhìn cô, ánh mắt đầy tình ý.

Lúc này, gió thoang thoảng dễ chịu, dưới trăng sáng sao thưa, ngày tốt cảnh đẹp thế này, đúng là khiến người ta muốn phạm tội, liệu mấy ai có thể bình thản ung dung.

Tần Liệt véo cằm cô, điều chỉnh góc độ, từ từ tiến lại gần môi cô như một pha điện ảnh quay chậm.

Nhưng Từ Đồ bất ngờ đẩy anh ra, gập người nôn xối xả. Trận nôn này không cách nào dừng lại, đến cuối cùng dạ dày trống rỗng chẳng còn gì, chỉ còn từng đợt nôn khan.

Chân nhũn ra, Tần Liệt cõng cô về nhà.

Vốn dĩ anh chỉ nghĩ đơn giản, cho rằng Từ Đồ ăn mấy thức ăn vặt này nọ không vệ sinh, nên hối thúc cô mau đi tắm nước nóng.

Tần Liệt đun nước sôi, rót một ly đặt sẵn trên đầu giường. Thời gian đợi cô tắm, anh gọi điện thoại nói chuyện với Tần Tử Duyệt, lúc này cô bé đã vào năm đầu tiên trung học cơ sở, cũng đã tới Hồng Dương, hiện đang ở trong ký túc xá trường.

Bên này điện thoại chưa xong, đã nghe thấy trong nhà tắm lại truyền tới từng trận nôn khan không ngừng.

Tần Liệt hốt hoảng, vội vàng dặn dò Tần Tử Duyệt mấy câu rồi cúp máy đi vào nhà tắm.

Trên người Từ Đồ chỉ quấn một chiếc khăn trắng, hai tay bám vào bồn cầu, đầu cũng sắp vùi vào trong. Những tiếng nôn khan xé ruột xé gan, thân thể trượt xuống.

Tần Liệt kịp thời đỡ lấy, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: “Khó chịu lắm hả em?”

Từ Đồ nói không ra hơi, nước mắt treo lơ lửng nơi đuôi mắt.

Khóe môi Tần Liệt càng mím chặt, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ, đầu cũng ‘ong’ một tiếng nổ tung, ngón tay run run.

“Đồ Đồ.” Anh dừng một lúc: “Kỳ kinh nguyệt lần trước của em là ngày mấy?”

Lần trước Tần Liệt đến Chương Châu là cách đây hơn nửa tháng, ở lại hai ngày, tổng cộng làm ba lần. Lần cuối cùng, nửa đầu anh trực tiếp đi vào, Từ Đồ quấn lấy anh khiến anh suýt nữa thất thủ, không xác định được có để sót gì bên trong không, lúc đó lập tức đi ra, sau khi mang bao cao su vào mới bắt đầu lần nữa.

Khi đó, thần trí anh bị cô làm cho mơ màng mê muội, làm bừa, không tính cẩn thận xem cô có trong thời kỳ an toàn không.

Bây giờ tính kỹ lại, cộng thêm phản ứng của cô, không ngừng chứng thực suy đoán trong đầu.

Đêm nay, bọn họ lên giường nằm rất sớm.

Căn phòng đen nhánh, cả hai mở to mắt, lăn qua lộn lại, mỗi người ôm suy nghĩ hỗn loạn của riêng mình.

Tần Liệt: “Ngủ không được hả em?”

Từ Đồ ủ rũ như cà tím phơi sương: “Dạ.”

“Nghĩ gì thế?”

Cách hai giây: “Em hơi sợ.” Cô nghiêng người ôm cánh tay anh: “Lỡ như mang thai thật thì làm sao bây giờ?”

Lúc trước, Tần Liệt không dám có ý nghĩ này trong đầu, băn khoăn cô còn nhỏ lại đang đến trường, nên lần nào cũng áp dụng biện pháp tránh thai hết sức cẩn thận. Nhưng lúc này đây, bất ngờ có được tia hy vọng, anh mới phát hiện ra mình đã mong ước trong bụng cô có một sinh mệnh nhỏ biết nhường nào.

Ý nghĩ này không ngừng quanh quẩn trong đầu, tinh thần anh phấn chấn, không biết làm sao để trút ra.

Tần Liệt nắm bàn tay nhỏ bé của Từ Đồ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, những lời muốn nói xoay chuyển trăm ngàn lần trong tâm trí, hơn nửa ngày, thốt ra khỏi miệng là: “Em nghĩ thế nào?”

Từ Đồ trầm mặc hồi lâu: “Em cảm thấy có phần khó tiếp nhận.”

Thân thể anh thoắt cái cứng đờ.

Từ Đồ lại nói: “Bản thân em giống một đứa trẻ, làm thế nào để chăm sóc một đứa trẻ khác bây giờ.”

“Kỳ thật,” anh tạm dừng chốc lát: “Không cần em chăm sóc.”

Hiện giờ, trong lòng Từ Đồ vô cùng hỗn loạn, nên đã không suy nghĩ cẩn thận những ý tứ trong lời anh nói. Cô nghĩ ngợi một lúc, yếu ớt: “Còn một năm nữa em mới tốt nghiệp, phải ôm bụng lớn đi học hả anh?” Cô nói xong lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, chỉ nghĩ thôi em đã thấy sợ rồi.”

“Sang năm là thực tập rồi, anh có thể làm giấy chứng nhận cho em.”

Từ Đồ cắn môi: “Chúng ta còn chưa kết hôn nữa.”

“Trước tiên về thảo luận mọi chuyện với ba em, chúng ta sẽ đi đăng ký trước.” 

Trầm mặc thêm nửa ngày: “Cái này là có thai trước khi cưới sao?” Giọng nói của cô đã chứa âm rung: “Em không muốn đâu.”

Từ Đồ vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Tần Liệt trầm mặc, trước giờ cô lúc nào cũng quả quyết dũng cảm, cho dù quyết định chuyện gì cũng không dài dòng dây dưa, nhưng khi đối mặt chuyện này lại đưa ra nhiều lý do như vậy, có vẻ rất bất lực.

Cô thật sự sợ hãi.

Tần Liệt không khỏi nghĩ lại, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình có phần quá ích kỷ. Anh đè chặt tia hy vọng đó xuống, trĩu nặng thở dài.

“Đừng sợ.” Tần Liệt nhẹ nhàng dỗ dành: “Sáng mai đi bệnh viện kiểm tra. Chắc không phải đâu.”

Nhưng khi hai người cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, Từ Đồ ‘oa’ một tiếng bật khóc, khoảnh khắc đó, trong lòng cả hai lâng lâng kỳ dạ, nói không nên lời là tâm trạng gì.

Đứng trên hành lang tấp nập người qua lại, một tay Tần Liệt cầm tờ giấy mỏng tang, tay kia ôm chặt Từ Đồ.

Chung quanh ném lại những ánh mắt khác thường, anh cũng chẳng có thời gian bận tâm, tờ giấy trên tay phảng phất sức nặng tựa ngàn cân.

Khuôn mặt Từ Đồ ướt đầm nước mắt, âm thầm véo vào phần thịt trên eo anh, thấp giọng đổ lỗi.

Tần Liệt đưa cô đến lối thang thoát hiểm không có người qua lại, đợi cô hờn dỗi xong, dần dần lấy lại hơi thở bình thường, anh mới tách khoảng cách giữa hai người ra.

Anh lấy một điếu thuốc ra nhưng không đốt, kẹp trên tay ngồi xuống bậc thang, thời gian phảng phất như dài cả thế kỷ, Tần Liệt ngước mắt nhìn Từ Đồ.

Từ Đồ đã bình tĩnh lại, tựa người vào vách tường không biết đang nghĩ gì. Không biết từ khi nào, tóc cô đã rất dài, buông rủ trước ngực, lông mi ánh lệ, khóc đến chóp mũi đỏ bừng.

Tờ giấy trong tay bị Tần Liệt nắm chặt nhăn nhúm, sau một hồi trầm mặc rốt cuộc anh cũng mở miệng: “Là trách nhiệm của anh, anh nên cẩn thận hơn mới phải.” Từng chữ anh thốt ra đều hết sức gian nan: “Chuyện đã xảy ra, Đồ Đồ, anh tôn trọng quyết định của em.”

Từ Đồ thoáng sửng sốt, đối diện ánh mắt anh, qua thật lâu sau, cắn môi gật đầu.

Số ngày chưa đủ, bác sĩ đề nghị một tuần sau làm kiểm tra lại, cố gắng giảm thiểu tối đa nguy cơ tổn hại cho cô.

Hẹn lịch xong, Tần Liệt đưa Từ Đồ về, anh gọi điện cho phía Hồng Dương dặn dò công việc. Khoảng thời gian này anh ở lại Chương Châu, cẩn thận chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Từ Đồ.

Mấy ngày nay, tâm trạng cô thay đổi thất thường, phần lớn thời gian đều ngây người, bài giảng nghe không vào, bạn cùng phòng kêu đi dạo phố cô cũng không có tâm tư.

Phản ứng nghén càng thêm rõ rệt, chán ăn, buồn nôn, ham ngủ, đi tiểu nhiều lần, mỗi ngày đều bị giày vò chết đi sống lại. Thi thoảng cô vuốt ve bụng dưới, nơi đó vẫn bằng phẳng như lúc đầu, khó tin được bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ, tâm trạng cũng ngày càng trở nên lạ lẫm kỳ diệu.

Cuối cùng không thể đi học nổi, Tần Liệt xin phép cho cô ở nhà nghỉ ngơi.

Ba năm trước, cô tình cờ gặp một người phụ nữ mang thai, hai người trò chuyện vô cùng hợp ý nên đã trao đổi cách thức liên lạc.

Thỉnh thoảng tham gia bình luận trên weibo*, dịp lễ tết chúc nhau bình an vui vẻ, cũng có thể nhìn thấy cuộc sống của nhau qua những hình ảnh riêng trong chế độ bạn bè.

(*Một trang tương tự như Twitter hay Facebook.)

Con trai nhỏ của cô ấy đã gần lên ba, tên là Lục Triệt, con gái lớn Lục Trừng năm nay bảy tuổi. Đối phương thường xuyên cập nhật hình ảnh của hai chị em. Lục Trừng không còn là nắm cơm nếp nhỏ tròn vo kia nữa, khuôn mặt đã dần có đường nét của cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp, vô cùng nhu thuận ngoan hiền. Con trai nhỏ Lục Triệt lanh lợi nghịch ngợm, tóc quả dưa, tay chân mũm mĩm, đôi mắt đặc biệt giống mẹ.

 Từ Đồ gần như đã xem hết tất cả các bức ảnh trong đó, có một bức ảnh, người đàn ông của cô ấy một tay ôm Lục Trừng, một tay bế Lục Triệt. Ánh mắt bất kham nhưng đầy vững chãi nhìn thẳng vào camera, thân hình to lớn vạm vỡ như ngọn núi sừng sững chiếm hơn nửa bức ảnh, cô ấy thì chắp tay sau lưng nhẹ nhàng dựa vào người đàn ông, nghiêng đầu mỉm cười.

Bóng râm phía sau phủ lên hành lang, ánh sáng xuyên qua những khe hở tung tăng nhảy múa, hình ảnh hài hòa tốt đẹp, vô cùng hạnh phúc.

Từ Đồ xem, bất giác nhoẻn miệng cười.

Tần Liệt nhè nhẹ bước vào, Từ Đồ vội vàng tắt màn hình, nhét điện thoại xuống gối đầu, cũng không biết mình giấu gì nữa.

Anh nghiêng người nằm xuống, giơ tay ôm Từ Đồ vào lòng.

Trong phòng tắt đèn: “Ngủ rồi sao?” Tần Liệt nhẹ giọng hỏi: “Uống hết sữa rồi ngủ tiếp.”

“Không muốn uống đâu.” Cô vùi đầu vào ngực anh, im lìm hờn dỗi.

“Hôm nay có dễ chịu hơn không em?”

“Không dễ chịu chút nào.” Từ Đồ ấm ức: “Em mệt lắm.”

Tần Liệt lại siết chặt vòng tay mấy phần.

Qua một lúc, Từ Đồ hỏi: “Bụng cứ nhảy dựng nhảy dựng, là nó đá em hả anh?”

Tần Liệt cảm thấy như bị khoét một miếng thịt, vừa đau lòng vừa thương cô, anh dịu dàng đặt bàn tay lên bụng dưới cô, cẩn thận cảm nhận.

Cô lại hỏi: “Phải không anh?”

Thật lâu anh mới nói: “Không phải, còn chưa có nắm tay đâu.”

Một tuần rất nhanh đã trôi qua, mặc kệ thế nào, vẫn là đến bệnh viện theo lịch hẹn.

Tần Liệt để cô ngồi đợi ở hành lang, anh đi làm thủ tục.

Từ Đồ cầm điện thoại di động trên tay, không kìm được lại bật hình ảnh bạn bè lên. Mới sáng sớm nhưng bệnh viện đã đông nghịt như thường lệ, khoa sản và khoa phụ khoa nằm bên cạnh nhau, các sản phụ ngồi chờ kiểm tra thai kỳ chật kín phía đối diện.

Bên cạnh có người ngồi xuống, Từ Đồ chếch mắt nhìn sang.

Là một người phụ nữ mang thai vóc dáng cồng kềnh nặng nề, trước bụng như có một cái chảo to đùng úp vào, hết sức vất vả nhưng ngồi trên ghế vô cùng cẩn thận.

Trên mặt đối phương rạng ngời nụ cười, nhìn cô gật đầu thân thiện: “Đưa người nhà đi khám thai à.”

Từ Đồ chỉ mỉm cười, không trả lời.

“Chị mấy tháng rồi.”

Người phụ nữ vuốt ve bụng, nét mặt đầy hạnh phúc: “Bảy tháng rưỡi.”

Từ Đồ không điều khiển được ánh mắt, cứ lướt qua lướt lại trên bụng đối phương. Tuổi của cô ấy thoạt nhìn không nhỏ, lúc nào cũng cẩn thận che chắn phía trước, sợ bị người qua lại đụng phải.

Cô không kìm được cất tiếng hỏi: “Mang thai vất vả lắm sao?”

“Không vất vả.” Đối phương cười nói: “Khổ nhưng ngọt ngào. Cũng rất kỳ diệu.”

“Kỳ diệu thế nào ạ?”

“Là kết tinh tình yêu của em và người đó chứ sao.” Ánh mắt cô ấy rạng rỡ, giảng giải một lèo: “Một con t*ng trùng cường tráng sau khi đấu tranh kịch liệt, thi trổ hết tài năng, kết hợp với trứng của em, thụ tinh làm tổ, trải qua quá trình phát triển trí não, hệ xương, các bộ phận, nặng lên dài ra, dần dần trưởng thành thành bé con nằm trong bụng mẹ, cuối cùng khóc ‘oe oe’ rồi bước vào thế giới này.”

“Mà em chính là người đã cho nó sinh mệnh đó và chứng kiến nó lớn lên từng giây phút, em là mẹ.” Cô ấy vỗ vỗ chân Từ Đồ: “Em nói có kỳ diệu không?”

Từ Đồ thật lâu sau vẫn không nói nên lời, cô vô thức xoa bụng mình, phảng phất hình dung những gì người làm mẹ xa lạ kia vừa miêu tả. Sinh mệnh nhỏ bé đó đã đến với cô, rồi sẽ biết chạy biết nhảy.

Từ Đồ thu chặt nắm tay, không khỏi tìm kiếm bóng dáng Tần Liệt trong đám đông.

Đối phương thấy Từ Đồ không lên tiếng, lại cảm khái: “Chị đã gần bốn mươi, đây là thai đầu.”

Từ Đồ cắn môi nhìn cô ấy.

Cô ấy nói tiếp: “Trước đây, lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, đã bỏ mấy lần, sau đó muốn có nhưng chờ hoài không thấy, giày vò hết mấy năm, rốt cuộc ông trời đối với chị không tệ, cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay.”

Từ Đồ cười gượng gạo, trán đổ mồ hôi, đứng ngồi không yên: “Tốt quá.”

Cô ấy lại tiếp tục: “Các cô gái trẻ đừng bao giờ phá thai, không ai có quyền cướp đi bất kỳ sinh mệnh nào.” Đối phương điều chỉnh tư thế, ngồi xoay về phía Từ Đồ: “Chị cũng xem như may mắn. Em không biết đâu, lão Dương bạn làm ăn của chồng chị, nhà ở Hồng Dương, vợ trước của hắn hình như là họ Hướng gì đó, trước khi kết hôn hai người từng có hai ba đứa nhỏ, nhưng đều bị cô ta lén bỏ hết. Ba năm trước kết hôn với nhau, nhưng tới lúc muốn thì chờ không ra, đi bệnh viện kiểm tra một vòng, em đoán thử xem?”

Từ Đồ xoay điện thoại, tính gọi điện cho Tần Liệt, lại nghe thấy cô ta vẫn nói không ngừng: “Thì ra trong tử cung cô ta có khối u ác tính. Ai dà, không biết đã tạo cái nghiệt gì, đến tính mạng cũng không biết có giữ được không…”

Đối phương tiếp tục nói huyên thuyên đủ thứ, kỳ thật nửa câu Từ Đồ cũng không nghe vào. Cô đột nhiên đứng bật dậy, giữa hàng lang đông nghịt nhìn thấy một người đàn ông đang vội vàng đi tới.

Từ Đồ chạy tới, nhào vào lòng anh.

Tần Liệt cầm biên lai viện phí trên tay, bị cô đâm vào hơi loạng choạng nhưng vẫn ôm chặt cô rất vững vàng: “Sao thế em?”

Đám đông xung quanh đều ném tới những ánh mắt khác thường, người phụ nữ lúc nãy cũng chầm chậm đứng dậy, càng không hiểu chuyện gì.

Tần Liệt lướt nhìn bốn phía, tính tách cô ra một chút.

Từ Đồ thật lâu không đứng thẳng dậy, lí nhí nói một câu.

“Em nói gì?” Anh nghe không rõ.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lấm lem nước mắt: “Chúng ta sinh con có được không anh?”

Thân thể Tần Liệt bất động như bị đóng chặt xuống đất, không thể tin nhìn cô: “Em nói lại lần nữa đi.”

Từ Đồ quệt nước mắt: “Em nói, chúng ta sinh con.” Cô cất lời đầy kiên định: “Em không sợ vất vả, không cần xinh đẹp trẻ trung, càng không xem mình là đứa nhỏ nữa, em sẽ học làm mẹ.”

Ánh mắt Tần Liệt đăm đắm nhìn cô không rời.

Những người xung quanh nghe thấy vậy cũng mỉm cười. Mà giờ khắc này, hai người đứng giữa đám đông ồn ào, lại tựa hồ vô cùng yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng ngời, những ngọn cây đong đưa trong gió, trên cành hỷ thước báo tin vui.

Tần Liệt nghe thấy thanh âm của mình đang run rẩy: “Em chắc sao?”

Từ Đồ không nói lời nào, liên tiếp gật đầu thật mạnh.

Lần đầu tiên trong đời, anh đã khóc trước mặt mọi người như một đứa trẻ.



Năm đó Tần Liệt 35 tuổi, cuối cùng bước lên đỉnh vinh quang.

Anh làm cha, có con, có một gia đình.

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui