Tầm Hung Sách

Thanh âm ấy mơ hồ, trong đó tựa hồ chứa đựng đau khổ thật lớn, thỉnh thoảng có tiếng người nhỏ vụn, ẩn ẩn truyền đến.

Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng liếc nhau, đồng thời lao như bay về phía trước.

Chạc cây đằng sau lay động: hai người theo sát họ cũng bắt đầu chạy. Nhưng sức đôi bàn chân của họ không đủ, rất nhanh đã bị cắt đuôi. Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch trốn trên cây, thấy hai người kia xoay người trở về, lập tức nhảy xuống. “Thanh âm từ phía bên kia.” Trì Dạ Bạch nói nhanh, “Nếu không phải ta và ngươi nội lực thâm hậu, chưa chắc đã nghe thấy.”

“Đi thôi, trước khi Thiệu Kim Kim tới đây.” Tư Mã Phượng lao đi đầu tiên.

Trì Dạ Bạch ở phía sau hắn thấp giọng nói: “Nhưng thật quá trùng hợp. Thiệu Kim Kim yên tâm cho chúng ta lên núi, cũng không gia tăng phòng bị, tựa như cố ý để chúng ta phát hiện ra thanh âm kia.”

Hai người trao đổi ngắn ngủi với nhau, lên xuống mấy bận đã tới bên ngoài một viện lạc rách nát. Viện tử dùng gạch thô xây tường bao quanh, tiếng rên rỉ thống khổ chính là truyền ra từ bên trong. Hai người mới đi đến bên ngoài đã ngửi thấy một mùi hôi thối, hình như có thực vật hoặc thi thể động vật vứt bỏ đã lâu, tanh tưởi thốc mũi.

Hai người cầm kiếm trên tay, Tư Mã Phượng đẩy cửa ra.

Viện tử không lớn, trong viện có một gian phòng nhỏ, cửa chính nhỏ cửa sổ cũng nhỏ. Một sợi xích sắt kéo từ bên trong cửa ra ngoài, trói chặt vào chân một người nằm trong viện. Trì Dạ Bạch châm hoả chiết tử, chiếu sáng lên người đang ngồi đằng trước. Mắt cá nhân người nọ máu me be bét, tóc dài bù xù che mặt, cả người bẩn thỉu không chịu nổi, đang ôm miệng vết thương thối rữa ô ô kêu đau, ngay cả có người tới cũng không thèm phản ứng.

Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch lắp bắp kinh hãi. Bọn họ không ngờ nơi này lại nhốt một người như tên khất cái.

Trì Dạ Bạch nhìn xung quanh, quả thực trông thấy gà vịt chuột bị gặm cắn một nửa ở cạnh tường, dưới ánh lửa mỏng manh có thể thấy chúng đã chất thành đống, dưới tạp vật tràn ra nước bẩn. Người nọ an vị trong vũng nước thối, thấy không rõ diện mạo, tay chân gầy gò, chỉ ngồi khóc hu hu.

“Ngươi là ai?” Tư Mã Phượng tiến lên hai bước, cẩn thận hỏi, “Sao lại ở đây?”

Người nọ ngẩng đầu, Tư Mã Phượng nhận ra là một nam tử dung mạo già nua, tóc đã hoa râm, bù xù rối thành một cục.

Nhưng hắn chỉ kêu a a, thanh âm mơ hồ, nghe không rõ lắm. Tư Mã Phượng chăm chú quan sát hắn, lấy hoả chiết tử từ tay Trì Dạ Bạch, để thấy rõ dáng vẻ của nam tử.

“Người này hình như điên rồi.” Hắn thấp giọng nói, “Thần trí không được tỉnh táo.” Trì Dạ Bạch nghe vậy cũng lại gần nhìn xem.

Nam tử đột nhiên cười lên quái dị, trên mặt đều là nước mắt, miệng há to. Tư Mã Phượng giật mình lùi ra sau, giày dẫm vào vũng nước bẩn, phát ra tiếng động kỳ quái.

Lúc này ngoài viện mơ hồ có ánh lửa, theo sau là tiếng bước chân ồn ào xa xa truyền đến. “Thiệu Kim Kim tới.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Hắn cố ý để chúng ta trông thấy người này. Người này ngón út và ngón áp út tay trái không có, trên cánh tay trái có ba vết thương cũ do đao, dưới mắt có một nốt ruồi, dáng vẻ khiến người ta ấn tượng khắc sâu, nhưng ta không nhớ ra hắn là ai.”

Trì Dạ Bạch gật đầu: “Hắn tra tấn người này thành như vậy, là vì phát tiết oán giận trong lòng.”

Tư Mã Phượng ngạc nhiên nói: “Ngươi quen người này?”

“Không quen, nhưng ta biết.” Trì Dạ Bạch nói, “Ngón út và ngón áp út tay trái của người này, cả ba vết thương cũ do đao trên cánh tay đều do muội muội hắn tạo nên. Dưới mắt có một nốt ruồi, là dấu hiệu độc môn của Hạ gia. Đây là nhị ca của Hạ Tam Tiếu, Hạ Nhị Anh.”

Tư Mã Phượng cả kinh, lập tức nhớ tới chân tướng truyền thuyết Xích Thần theo như lời Dung Kiên.

“Không đúng.” Tư Mã Phượng nói. “Hạ Tam Tiếu hận huynh đệ của mình, nhưng không liên quan đến Thiệu Kim Kim. Chân chính tra tấn Hạ Nhị Anh không phải Thiệu Kim Kim, hẳn là Hạ Linh – đồ đệ của Hạ Tam Tiếu.”

Người đã tới bên ngoài viện, đem cây đuốc giơ lên cao. Thiệu Kim Kim đứng ở giữa, mặt không đổi sắc nhìn Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đi từ trong viện ra.

“Thiệu Các chủ, đây là ý gì?” Tư Mã Phượng nhìn binh khí trong tay đệ tử Ô Yên Các, cười cười hỏi.

“Hai vị đường xa mà đến, nói muốn lên Xích Thần Phong nhìn xem, Thiệu mỗ không hề ngăn cản, có phải thế không?” Thiệu Kim Kim bình tĩnh nói, “Ô Yên Các mặc dù ở Xích Thần Phong, nhưng không hề tự cho mình là chủ nhân, Tư Mã gia chủ và Trì đương gia lên Xích Thần Phong là vì cái gì, ngươi ta đều rõ ràng, Thiệu mỗ trong lòng thẳng thắn vô tư, không hoài nghi dụng tâm của hai vị. Hai vị còn chủ động ân cần hỏi thăm thê tử của ta, Thiệu mỗ trong lòng rất cảm kích.”

“Nếu không hoài nghi, như thế này là sao?” Tư Mã Phượng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện người của Ô Yên Các đã vây kín, hai người hiện tại không dễ thoát thân.

Hắn nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi trực tiếp: “Thiệu Các chủ nếu thẳng thắn vô tư để chúng ta lên đây, đương nhiên cũng biết chúng ta sẽ thấy người trong viện này. Thiệu Các chủ chẳng lẽ không giải thích?”

“Như lời Trì đương gia đã nói, vị này đúng là Hạ Nhị Anh.” Thiệu Kim Kim nói.

Hắn cũng là giang hồ danh gia, nội lực hùng hậu, đã sớm nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người trong viện. Tư Mã Phượng lập tức ý thức được, hẳn hắn cũng nghe chính mình nhắc tới Hạ Linh.

“Hạ Nhị Anh cùng huynh trưởng của hắn Hạ Nhất Hùng liên thủ, nhiều lần nhằm vào sư phụ phu nhân của ta bịa đặt lời đồn hoặc dẫn người gây khó dễ, khiến đệ tử Chiếu Mai Phong ngày đêm khẩn trương, hoảng loạn. Hạ Nhị Anh sau đó bị kẻ địch đuổi giết, võ công mất hết, thần trí điên cuồng, phu nhân ta thiện tâm, sau nhiều lần tìm kiếm thì đưa hắn về trong núi. Nhưng chứng cuồng của hắn cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta đều không thể đến gần, đành phải để hắn ở đây.” Thiệu Kim Kim cực kỳ bình tĩnh, “Khiến nhị vị trông thấy cảnh tượng này, là Thiệu mỗ không đúng. Chứng cuồng của Hạ Nhị Anh chưa lành, tại hạ sợ hai vị khách quý bị thương.”

Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch liếc nhìn nhau, đều không lên tiếng.

“Đêm dài đường xa, mời hai vị cùng ta quay về các nghỉ tạm.” Thiệu Kim Kim lúc này trên mặt mới lộ ý cười, “Nơi này rất bẩn, cũng không tiện ở lâu. Hạ Nhị Anh mặc dù làm nhiều chuyện xấu, nhưng thê tử của ta vẫn không thể nhẫn tâm khiển trách hắn, luôn luôn mâu thuẫn. Nếu biết kẻ này khiến hai vị khách quý sợ hãi, chỉ e nàng sẽ tự trách.”

Trì Dạ Bạch trong lòng có một đống vấn đề muốn hỏi, Tư Mã Phượng lại nhéo tay hắn. “Được rồi, mời Thiệu Các chủ dẫn đường. Chúng ta muốn khởi hành quay về, trên Xích Thần Phong không có manh mối gì, là chúng ta quấy rầy Thiệu Các chủ, xin Thiệu Các chủ thứ lỗi.”

Thiệu Kim Kim cười cười, dùng tay ra hiệu xin mời.

Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch ở trên sơn đạo đi được một đoạn rất dài, khi quay đầu lại vẫn trông thấy Thiệu Kim Kim và người của Ô Yên Các đứng ở sườn núi nhìn theo hai người.

Cây đuốc chiếu sáng sơn đạo và rừng rậm tối tăm, Thiệu Kim Kim đứng yên ở đằng trước, chỉ để lộ một bóng đen, hoàn toàn không trông thấy vẻ mặt.

“Tư Mã, chúng ta không nên đi.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Hạ Linh còn chưa gặp, phía trên Xích Thần Phong còn có một đoạn chưa kiểm tra, chưa biết chừng…”

“Không đi không được. Cho dù là tài cao mật lớn, người của Ô Yên Các nhiều như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện, Thiệu Kim Kim lật lọng gán cho chúng ta tội danh tự tiện xâm nhập, chúng ta, còn cả Tư Mã gia và Ưng Bối Xá, nhưng chịu không nổi.” Tư Mã Phượng ngồi trên lưng ngựa, rung đùi đắc ý, “Thiệu Kim Kim rõ ràng muốn phơi bày Hạ Nhị Anh cho chúng ta thấy. Nhưng mà vì cái gì? Tại sao lại muốn chúng ta biết đến sự tồn tại của Hạ Nhị Anh?”

“Đây là đang dò xét. Mỗi một câu của hắn đều không thoát khỏi Hạ Linh.” Trì Dạ Bạch nói, “Chúng ta vì tra án dụ bắt trẻ con trong thành mới lên Xích Thần Phong, Thiệu Kim Kim rất rõ ràng. Hắn cho chúng ta thấy Hạ Nhị Anh, là để thăm dò chúng ta đã biết được bao nhiêu. Nếu ta ngươi biết Hạ Nhị Anh, hắn có thể nói ra chuyện xưa của Hạ Tam Tiếu Chiếu Mai Phong. Nếu ta ngươi biết Hạ Nhị Anh, giờ thấy dáng vẻ hắn như vậy, cũng chỉ cảm thấy trừng phạt đúng tội.”

“Ừm…” Tư Mã Phượng nắm dây cương, chậm rãi nói, “Ta nhớ rõ, hắn chủ động nói Hạ Linh thiện tâm.”

“Nếu chúng ta không biết Hạ Nhị Anh, hắn nói ra chuyện của Hạ thị huynh muội, Hạ Linh sẽ là nữ tử kiên nghị nhận hết cực khổ còn muốn báo thù thay sư phụ. Nếu chúng ta biết Hạ Nhị Anh, Hạ Linh cũng vẫn như trước là kiên nghị, lúc này đây ngoài kiên nghị còn thêm một phần thiện tâm. Ngươi xem nàng ta còn đón Hạ Nhị Anh về Xích Thần Phong, lương thiện biết bao.” Trì Dạ Bạch cũng đè thấp thanh âm, “Tóm lại nói đến nói đi, cuối cùng đều dừng lại trên người Hạ Linh.”

“Lương thiện quá mà…” Tư Mã Phượng gật gật đầu, “Lương thiện rất có ý tứ.”

“Ta luôn cảm thấy chuyện của Hạ thị huynh muội còn có chút gì đó mơ hồ không rõ.” Trì Dạ Bạch nói, “Quay về cái đã. Ta hỏi người trong phân xá xem sao. Có một số tin tức bọn họ không nhất định sẽ trình lên cho ta, nếu ta không thấy, đương nhiên cũng không nhớ được.”

“Ưng Bối Xá có thể vào Ô Yên Các điều tra.” Tư Mã Phượng nói, “Trên đời đâu còn nơi nào mà Ưng Bối Xá không vào được? Các ngươi đi thăm dò xem, sẽ biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, so với chúng ta đi từng bước một như vậy nhanh hơn nhiều.”

Trì Dạ Bạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy thì không được.”

Tư Mã Phượng: “…Vì sao không được?”

“Ưng Bối Xá điều tra tin tức chủ yếu xuất phát từ hai mục đích, một vì hoàn thành uỷ thác của cố chủ, hai là vì giá trị của tin tức rất lớn, chúng ta mới có thể chủ động đi tiếp xúc. Nếu có người uỷ thác, giá trị của tin tức rất lớn, nhưng nguy hiểm lại cao hơn giá trị của nó, chúng ta sẽ cân nhắc, có đôi khi trực tiếp cự tuyệt.” Giọng điệu của hắn cứng ngắc nhưng không cho phép nghi ngờ, “Ô Yên Các và chuyện ở Bồng Dương, tình hình đều không phù hợp, hơn nữa nguy hiểm quá lớn.”

Tư Mã Phượng không ngờ hắn sẽ cự tuyệt, nhất thời không biết nói gì. Tiếng nói chuyện của hai người kinh động chỉm chóc trong rừng, chúng bay tán loạn lên, tiếng kêu ồn ào. Tư Mã Phượng ghìm cương, bước nhỏ vượt qua Trì Dạ Bạch, thấp giọng nói: “Chuyện này và tính mạng của trẻ con Bồng Dương có liên quan, ngươi đừng khắt khe quá. Trước đây ngươi ngay cả tin tức tuyệt mật cũng có thể chia sẻ với ta, huống hồ hiện tại là vì làm chuyện tốt?”

Trì Dạ Bạch lại lắc đầu: “Ưng Bối Xá có thể trở thành Ưng Bối Xá hiện giờ, là vì chúng ta có luật lệ riêng. Ô Yên Các là bang phái nổi danh trên giang hồ, chúng ta đi điều tra, nguy hiểm rất lớn. Thủ hạ của ta không phải ai cũng có thân thủ như ta và ngươi, ngay cả Mộ Dung Hải, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.”

Tư Mã Phượng trầm mặc há miệng, không tiếng động nhìn Trì Dạ Bạch.

Trì Dạ Bạch: “…Ý ngươi là, ta đi?”

Tư Mã Phượng: “Không phải.”

Trì Dạ Bạch: “Ngoài ta ra còn có thể là ai?”

Hắn khựng lại một lát, rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy ta máu lạnh?”

Tư Mã Phượng vội vàng phủ nhận, nhưng sắc mặt Trì Dạ Bạch đã không được tốt lắm. Hắn không để ý tới Tư Mã Phượng nữa, cả đường trầm mặc, cho đến khi trở về phân xa Bồng Dương của Ưng Bối Xá.

Hai người không tiếp tuch tranh chấp nho nhỏ vừa rồi, Trì Dạ Bạch gọi vài người trong phân xá đến hỏi, kết quả thật sự biết thêm một số việc.

“Thiệu phu nhân sinh ra ở Chiếu Mai Phong, nhưng từ nhỏ đã được đưa đến Ô Yên Các, cùng lớn lên với Thiệu Các chủ.” Người ở phân xá nhanh nhẩu nói, “Hôm nay chúng ta ở trong thành Bồng Dương tìm được một bà mụ, năm đó nàng từng lên Chiếu Mai Phong đỡ đẻ, sản phụ chính là Thiên Mẫu của Chiếu Mai Phong.”

Trì Dạ Bạch dựng thẳng lưng: “Hạ Linh là con gái của Hạ Tam Tiếu?!”

“Đúng vậy.” Người kia lập tức trả lời, “Hạ Tam Tiếu sau khi sinh con ra từng muốn bóp chết, nhưng bị bà mụ đoạt đi. Lúc ấy mẫu thân của Thiệu Kim Kim vừa hay cũng ở Chiếu Mai Phong, liền mang bé gái đó về Ô Yên Các chăm sóc.”

“Chả trách Hạ Linh muốn tra tấn Hạ Nhị Anh…” Tư Mã Phượng lẩm bẩm nói, “Nàng đang báo thù cho mẫu thân mình.”

“Bà mụ còn nói ra một việc.” Người kia lại nói, “Hạ Tam Tiếu cũng không phải lần đầu sinh con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui