Hàn Tranh Hàn Tranh, tranh đồng âm tranh , anh cũng không nghĩ bản thân sẽ đi tranh đoạt phụ nữ của huynh đệ mình.
Hàn Tranh Hàn Tranh, ông cụ ở nhà đặt cho anh cái tên
Tranh, một mặt là kỷ niệm tuế nguyệt tranh vanh của anh, một mặt chữ
Tranh ngụ ý nổi bật không tầm thường, mong muốn anh sẽ là một người hơn
hẳn mọi người. (Tranh峥 : cao ngất, chót vót, cao vút, – tài hoa, xuất
chúng)
Hàn Tranh dựa thẳng ở trên tường trắng ngoài hành lang, Hàn Tranh Hàn Tranh, tranh đồng âm tranh (Tranh 争: tranh giành, tranh đoạt) , anh cũng nghĩ không bản thân sẽ đi tranh đoạt phụ nữ của huynh đệ
mình.
Hàn Tranh nhìn Tô Dần Chính cách đó không xa, nhàn nhạt mở
miệng: “Nơi này có tao, mày nán lại cũng không có việc gì, nếu không mày về trước đi đi.”
Tô Dần Chính móc ra điếu thuốc, lúc muốn đốt thấy trên
tường viết “Cấm hút thuốc” sau, tâm phiền ý loạn bẻ gẫy điếu thuốc, ném
vào trong thùng rác bên cạnh.
Hàn Tranh: “Dần Chính, mày thực sự về trước đi.”
Tô Dần Chính nâng mắt nhìn anh, khuôn mặt bình tĩnh, qua
một lúc, mở miệng nói: “Sau khi giải phẫu có khả năng phải tiêm chất
kháng sinh dược phẩm các loại, Thương Thương bị dị ứng với Streptomycin. . .”
“Ừ.” Hàn Tranh gật đầu, “Tao đã biết.”
Tô Dần Chính quay đầu, nhìn đèn giải phẫu vẫn còn đang sáng, xoay người rời đi.
Hàn Tranh dựa ở trên tường, ngọn đèn màu trắng đâm vào con mắt anh có chút khô khốc.
-
Tô Dần Chính lái xe trở về, lúc ở trên đường cái xui xẻo đụng vào lan can phòng hộ.
Hắn bỗng nhiên dẫm mạnh chân thắng, cả người như là bị bóng đè, phảng phất chỉ có mỗi trái tim còn đang đập, bùm bụp bùm bụp, thế
giới của hắn an tĩnh hình như cũng chỉ còn lại mỗi tiếng tim đập.
Cái mùa hè Thương Thương mất đi ba mẹ kia, hắn từ thành phố S chạy đến thành phố B, khi hắn thấy Chu Thương Thương mặc váy đen trên cánh tay mang bông hoa trắng thì trong lòng tràn ngập thương tiếc không có cách nào nói ra.
Cho tới nay, hắn đều không nỡ cho cô chịu một chút khổ, hắn nghĩ muốn như quý trọng một khối tuyệt thế trân bảo đi quý trọng cô,
thế nhưng rốt cuộc làm sao vậy, còn khiến cho khối trân bảo ở trong nhà
bị che kín mốc meo, rõ ràng không nỡ cho cô chịu một chút khổ, nhưng lại để cho cô nhận hết ủy khuất.
Rạng sáng hơn 5 giờ thành phố S mưa bụi lất phất, tia nắng
ban mai trì trệ không lên, tầm nhìn xa không đến 50 mét, Tô Dần Chính
nhắm mắt lại, hắn vẫn không nghi ngờ Chu Thương Thương là một khối trân
bảo, cho nên lúc ly hôn có thể nghĩ đến, trân bảo từng thuộc về hắn cũng sẽ trở thành bảo bối trên tay người khác, nếu như hắn muốn nhìn thêm
vài lần, sẽ biến thành danh bất chính ngôn bất thuận.
-
Trước khi giải phẫu viêm ruột thừa cần gây tê, khi thuốc mê từ xương sống ở thắt lưng tiêm vào, Chu Thương Thương đau đến hàm răng
đều phải cắn nứt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt đã lâu vẫn không có
chảy ra, cho đến lúc mê man đi.
Đang lúc giải phẫu, cô không có có ý thức, qua thật lâu, khi nửa tỉnh nửa mê thì trong đầu có một ít hình ảnh.
Trong hình ảnh cô chỉ là một cô bé 10 tuổi, Chu Trường An
dựa theo phong tục địa phương làm khánh sinh cho cô, khách tới hơn mười
bàn, cô mặc chiếc váy Chu Trường An mới mua cho, đi đến từng bàn khách
nói chào chú chào dì, một vòng đi tới trong tay cô nhét đầy bao lì xì.
Ngày đó Trương Lâm còn đặc biệt dắt cô đến tiệm chải một
kiểu tóc đẹp, thực sự là đẹp cực kỳ, mỗi người khách thấy cô đều nói cô
đẹp, sau đó Chu Trường An ở bên cạnh cười nói: “Thương Thương mỗi lần
kiểm tra đều đạt hạng nhất đấy.”
Thực sự là một cô bé thông minh lại xinh đẹp a, tất cả mọi
người khen cô như vậy, Chu Thương Thương đắc ý cực kỳ: “Đồng chí Trường
An, ba xem, con tăng thể diện cho ba.”
. . .
Lúc Chu Thương Thương tỉnh lại, gây tê đã gần hết tác dụng, mở mắt ra, đập vào mắt là vẻ mặt quan tâm của Hàn Tranh.
“Thế nào rồi?” Hàn Tranh dịu dàng hỏi.
Khiến cho Chu Thương Thương tràn đầy ủy khuất nước mắt thu không được chảy ra bên ngoài.
Hàn Tranh xoa xoa khóe mắt cho cô, khẩn trương hỏi: “Có phải rất đau hay không?”
Chu Thương Thương gật đầu: “Sau thắt lưng đau. . .”
“Anh đi gọi bác sĩ.” Nói xong, muốn đứng lên chạy ra bên ngoài.
Đúng lúc này, vang lên một giọng nam trầm thấp: “Gây tê qua đi là có chút đau, hiện tượng bình thường.” Hàn Tranh nhìn vị bác sĩ
mặc áo blouse trắng đi vào, thấy nhìn quen mắt, lại nhớ không nổi gặp
qua ở đâu.
“Là anh à.” Chu Thương Thương nhìn Triệu Trung Học đang đi tới, nặn ra một nụ cười, “Anh chính là bác sĩ trong bệnh viện này?”
Triệu Trung Học gật đầu, nhìn Hàn Tranh, tiện tay giúp cô
điều tiết ống truyền dịch, sau đó cười tủm tỉm mở miệng nói, “Tôi thực
sự không muốn ở trong bệnh viện gặp gỡ người quen, đáng tiếc các bạn
luôn luôn như vậy không chú ý sức khỏe của chính mình.”
Chu Thương Thương cúi đầu, cô bị bác sĩ dạy bảo.
Lúc này Hàn Tranh đứng lên, nhìn thẻ tên gài trước ngực áo, vươn tay: “Chào bác sĩ Triệu, tôi họ Hàn.”
“Chào Hàn tiên sinh.” Triệu Trung Học cùng Hàn Tranh nắm
tay, sau đó thu hồi tay, đứng một chút, “Chờ sau khi xì hơi có thể cho
cô ấy ăn chút thức ăn lỏng, tốt nhất là đồ ngọt.”
Buổi chiều, Hàn Tranh từng muỗng từng muỗng đút Chu Thương
Thương ăn cháo gạo kê, trên đầu giường bày một chén bột củ sen bị cô
ghét bỏ không ăn.
“Em nghĩ khẳng định là ngày hôm qua ăn con tôm hùm xấu xa đó.” Chu Thương Thương ăn non chén cháo, nghiêm túc mở miệng nói ra.
Hàn Tranh ngầm cười xùy một tiếng: “Bác sĩ đều nói bình
thường em làm việc và nghỉ ngơi không tốt, đừng xảy ra chuyện thì đem
trách nhiệm đều đẩy đến trên con tôm hùm, tôm hùm rất oan uổng.”
Chu Thương Thương nghiêm mặt, không ăn nữa.
Hàn Tranh nhanh chóng cười làm lành: “Ngày mai anh phải đi
cục vệ sinh phản ứng tình huống, nếu sự thực là như thế, lấp hồ tôm hùm
của bọn họ, báo thù rửa hận cho em a. . .”
Chu Thương Thương ha hả nở nụ cười hai tiếng.
Hàn Tranh lại múc muỗng cháo tiếp tục đút Chu Thương
Thương: “Chờ miệng vết thương khôi phục, chúng ta lại lên núi tiêu diệt
cái hồ tôm hùm đó.”
Chu Thương Thương ngoan ngoãn ăn muỗng cháo Hàn Tranh đưa tới trước miệng cô.
Người sinh bệnh đặc biệt yếu đuối, cũng đặc biệt dễ dỗ.
Hàn Tranh nhìn sắc mặt Chu Thương Thương hơi tốt một chút, cũng thoáng an lòng chút như vậy.
Anh nhớ tới thời gian làm khoa viên của công Đảng ở Bắc
Kinh, lúc đó khoa trưởng của anh nói với anh một câu đến nay anh vẫn còn nhớ kỹ.
“Vấn đề tình cảm, nhất là yêu một người, lúc nên hồ đồ thì
hồ đồ, không thể quá thanh tỉnh, quá tích cực, đối với chút vấn đề có
thể tránh cứ tránh.”
Sau khi Chu Thương Thương giải phẫu xong mà chưa tỉnh lại,
có một vấn đề vẫn quấn quanh trong lòng anh sắp làm thành một cái nút
kết, vì sao gặp phải Tô Dần Chính ở bệnh viện, tình cờ gặp gỡ, hay là. . . Anh không muốn suy nghĩ.
Cho nên thực sự không thể quá thanh tỉnh, đặc biệt là đối
với vài vấn đề, nhất là bây giờ anh còn không có nắm chắc tình hình
thắng lợi.
Chu Thương Thương ở trong bệnh viện nằm đủ một tuần, Hàn
Tranh không có ở cùng toàn bộ 24 tiếng đồng mỗi ngày, nhưng hàng ngày
chí ít cũng có bình quân 12 giờ ở trong bệnh viện, người cùng phòng bệnh với cô có lần thấy Hàn Tranh đi ra ngoài lấy thuốc cho cô, ước ao nói:
“Bạn trai cô đối với cô thật tốt.”
Chu Thương Thương mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn người đứng ở cửa: “Đúng vậy, anh ấy đối với tôi tốt lắm.”
Khi Tô Dần Chính đến xem còn mang theo một ít đồ bổ, lúc để đồ bổ trên đầu giường bệnh, hắn mở miệng hỏi cô: “Khá hơn chút nào
không?”
Chu Thương Thương vòng vo đảo mắt, tầm mắt từ đồ bổ dời đi, nhìn về phía Tô Dần Chính đặc biệt khách khí nói: “Khách khí như vậy
làm cái gì, còn mang mấy thứ này đến, tôi cũng không thiếu.”
Tô Dần Chính: “Trên đường thuận tiện mua.”
Chu Thương Thương cúi đầu, thản nhiên nói: “Cầm trở về đi, tôi ăn không hết.”
Tô Dần Chính không nhìn tới Chu Thương Thương, quay đầu,
tầm mắt rơi vào chiếc tủ đầu giường, mặt trên bày đặt kha khá vật phẩm,
một bó hoa, ba bốn bản tiểu thuyết, hai cái chén, hai cái điện thoại di
động. . .
Tô Dần Chính đứng lên: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi trước.”
“Được.” Chu Thương Thương, “Bất tiện, tôi sẽ không tiễn anh.”
Tô Dần Chính khẽ gật đầu, đôi mắt chớp một cái che giấu
chật vật và đau buồn, nhoáng lên mà qua, lập tức khẽ khàng chôn vùi
trong không khí, tiêu tán không thấy nữa.
-
Hàn Tranh sau khi đón Chu Thương Thương xuất viện không có
đem cô đưa về biệt thự Hoa Khê, mà là mang cô đưa về căn hộ chung cư của mình, cái hành động này, Chu Thương Thương cũng không nói không đồng ý
cái gì.
Quan hệ của hai người trải qua lần nằm viện này của Chu Thương Thương, thoáng danh chính ngôn thuận lên một ít.
Buổi tối, Chu Thương Thương dùng máy vi tính của Hàn Tranh
lên mạng nộp sơ yếu lý lịch, lúc Hàn Tranh tắm rửa xong đi ngang qua
nhìn một cái, sau đó nhó người, quét hai mắt nhìn đơn xin việc của Chu
Thương Thương, hỏi: “Nếu như còn muốn tiếp tục làm giáo viên, hiệu
trưởng trường tiểu học S còn nợ anh một cái nhân tình chưa có trả.”
Chu Thương Thương đầu cũng không xoay ném một câu: “Em mà cần đi cửa sau sao?”
Hàn Tranh nhịn cười: “Được, chờ tin tức tốt của em.”
Chu Thương Thương lòng tự tin siêu đầy, tối hôm đó trước
khi phải đến trường tiểu học S giảng thử vẫn còn phải cầm một quyển sách tới trước mặt Hàn Tranh.
“Làm học sinh của em đi.”
“Được a.” Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương bức rức bất an, lập tức cười khẽ: “Cô giáo Chu, chúng ta đây bắt đầu đi.”
-
Chu Thương Thương thực sự đã nhiều năm không có lên lớp
giảng bài, ngày hôm sau giảng thử tuy rằng chuẩn bị đầy đủ, nhưng liên
tục làm lỗi ba lần, may là các học sinh lớp này hăng hái phát biểu có
thể khiến cho cô sau khi phạm lỗi rất nhanh đi vào trạng thái.
Kết thúc buổi giảng thử, Chu Thương Thương thu thập mọi thứ từ từ ra khỏi phòng học, sau đó càng thêm chậm chạp đi tới trước mặt
Hàn Tranh đang chờ cô ở bên ngoài.
“Thập Nhất, em có thể không đạt.”
Hàn tranh ôm vai cô: “Chờ tin tức đi, tự tin chút, vừa nãy anh còn đang suy nghĩ. . .”
“Nghĩ cái gì?” Thương Thương hỏi.
“Nếu như lúc anh lên tiểu học có thể gặp được cô giáo đẹp
như thế ——” Hàn Tranh nhìn về phía Chu Thương Thương , mặt mày lóe ra nụ cười, “Anh đoán chừng sẽ trở thành toán học gia.”
Chu Thương Thương cong lên khóe miệng, mặt mày thư thái ý
cười, vòng lên cánh tay Hàn Tranh, nói, “Chúng ta buổi trưa ở căn tin ăn đi, em đã lâu không có ăn cơm trong căn tin.”