Chu Thương Thương cũng không phải không nghĩ qua mình và
Hàn Tranh rốt cuộc là cái quan hệ gì, thế nhưng có chút vấn đề không
phải nghĩ thì sẽ có đáp án, tựa như phương trình khó giải trong số học,
một cái phương trình vô luận dùng cái giá trị nào cũng không thể thành
lập nên hằng đẳng thức.
Quan hệ của cô và Hàn Tranh cũng như thế, làm thế nào cô
cũng không làm sao định nghĩa quan hệ giữa bọn họ, cuối cùng cảm giác
không phải lúc nào cũng giống như sự việc.
Sau khi Chu Thương Thương mở cửa cho Hàn Tranh xong, trong
lòng liền bắt đầu mắng bản thân, Hàn Tranh mang theo một phần ăn khuya
đến, quen việc dễ làm đi tới phòng bếp nhà mới của cô, lấy ra chén đũa,
sau đó đối với Chu Thương Thương đang đứng trong phòng khách trừng mắt
với anh vẫy tay: “Cháo hải sản Trần Ký, còn nóng hổi này.”
Rõ ràng mùa hè đã qua, sau khi ăn khuya xong, vài tiếng sấm lại nổi lên vang vọng bầu trời đêm, ngoài cửa sổ bắt đầu nổi mưa to như trút nước, Chu Thương Thương vội vàng đi tới ban công đem cây cối ngày
hôm qua mới mua về trong phòng.
Bên ngoài tiếng sấm chớp lên, Chu Thương Thương đột nhiên
nhắm mắt lại, đến góc tường trốn, chờ tiếng sấm qua đi, lúc mở mắt ra
thì nhìn thấy Triệu Trung Học đang từ trong phòng mở cửa đi tới, khi anh ta thấy cô mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Thì ra là cô mua căn hộ này à.”
“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước vừa dọn đến.” Lúc Chu Thương
Thương vừa dọn đến nơi này cũng có nghĩ tới cần phải chào hỏi Triệu
Trung Học, tuy nhiên mấy ngày này cô cũng không có nhìn thấy anh ta,
nghĩ anh ta thật đúng là một người bận rộn.
“Ba ba.” Có một cậu bé đi tới.
“Con tôi.” Triệu Trung Học giới thiệu với cô.
Khi thấy con của Triệu Trung Học, Chu Thương Thương cũng
không có ngoài ý muốn, Triệu Trung Học này tuổi tác lớn như vậy có con
là chuyện rất bình thường, cô cười cười với cậu bé, khuôn mặt non nớt
của nó có một đôi mắt hoa đào giống như Triệu Trung Học, cậu bé cười
cười lại với cô: “Chào chị.”
Chào chị, Chu Thương Thương hài lòng, lúc đem mấy chậu cây
bưng đến phòng khách, Hàn Tranh đã tắm đi ra, nhìn cô một cái: “Chuyện
gì vui vẻ mà ngoác cả miệng thế?”
Chu Thương Thương: “Đương nhiên là chuyện tốt.”
Hàn Tranh bắt đầu dính lên, ôm cô ở trên sô pha cọ vài cái, nhướng mắt hỏi cô: “Cái chuyện tốt gì đây?”
Chu Thương Thương duỗi chân đẩy ra Hàn Tranh: “Anh dính như vầy không thấy chán sao?”
“Không chán.” Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương ngồi ở trên
hai chân mình, ngoài cửa lại thêm một đạo sấm chớp xẹt qua phía chân
trời, Chu Thương Thương đột nhiên run lên, Hàn Tranh nắm bắt tay cô,
thấp giọng cười, “Lớn như vậy rồi, còn sợ sấm chớp à.”
Chu Thương Thương đem đầu tựa ở trong lòng Hàn Tranh, không nói chuyện.
Chu Thương Thương sợ tiếng sấm chớp, là bởi vì Chu Trường
An với Trương Lâm qua đời trong một đêm giông tố đầy trời, về việc này,
cô từng nói với Tô Dần Chính, hắn đã từng ở trong mỗi đêm có sấm chớp
đem cô ôm vào trong lòng nhỏ giọng an ủi.
Khi đó Tô Dần Chính giọng nam thuần túy trong trẻo, ôm ấp của hắn ấm áp lại kiên định.
Chu Thương Thương ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Hàn Tranh,
Hàn Tranh cười với cô, sau đó cúi đầu hôn cô, khí tức mát lạnh lập tức
xông tới trước mặt, Chu Thương Thương vươn tay ôm lấy Hàn Tranh, vắt
chân ngồi ở trên đùi Hàn Tranh, tiếng thở dốc tinh tế từ trong môi cô
tràn ra.
Bên ngoài như cũ trận trận dông tố, bên trong cảnh xuân kiều diễm.
-
Sấm chớp mãnh liệt bên ngoài làm Tô Dần Chính giật mình
tỉnh giấc, hắn đứng lên, ở ban công đứng một lúc, sau đó trở về phòng.
Tô Dần Chính phân không rõ ràng lắm mình vừa bị ác mộng giật mình tỉnh
giấc, hay là bị tiếng sấm đánh thức, trong mộng Chu Thương Thương cả
người là máu, tỉnh lại tiếng sấm ngoài cửa sổ nổ vang, mưa rền gió dữ
đang bộp bộp đập lên cửa sổ thủy tinh.
Tô Dần Chính ngồi ở sô pha thêm một lúc, Trần Uyển Di khoác một cái áo ngủ tơ tằm từ trong phòng đi ra, quan tâm hỏi: “Dần Chính,
là bởi vì tiếng sấm quá lớn đánh thức anh sao?”
Tô Dần Chính đột nhiên quay đầu lại nhìn ả một cái, sau đó
cả người dựa tới gần sô pha, im lặng không lên tiếng nhắm mắt lại, ngọn
đèn chói mắt đánh vào bên mặt trái hắn, ngũ quan hắn mơ hồ, qua một lúc, Tô Dần Chính vươn tay sờ soạn đằng sau gáy, khi đầu ngón tay phủ lên
vết sẹo nhàn nhạt thì cả người hắn cứng lại rồi.
Trần Uyển Di đi tới bên mình Tô Dần Chính, muốn nâng tay
xoa bóp vai cho hắn, không ngờ bị Tô Dần Chính đẩy ra, Trần Uyển Di cúi
đầu, sau đó khôn khéo mở miệng: “Gần đây có phải tâm tình không được tốt hay không?”
Tô Dần Chính nhìn về phía ả, dừng một chút, bình tĩnh mở miệng: “Uyển Di, chúng ta kết thúc đi.”
Trần Uyển Di mở to hai mắt: “Dần Chính. . .”
Tô Dần Chính có phần mệt mỏi rã rời: “Căn hộ này lưu cho cô, ngày mai tôi sẽ bảo người gởi một số tiền đến tài khoản của cô.”
Trần Uyển Di lắc đầu, gấp đến độ cả khuôn mặt nhỏ nhắn chảy đầy nước mắt, ả cầm lấy tay Tô Dần Chính: “Dần Chính, em không cần tiền của anh, em chỉ muốn anh. . .” Trần Uyển Di nói gián đoạn, ả thật sự
sốt ruột.
“Em thừa nhận. . . Vừa mới bắt đầu em là bởi vì tiền của
anh. . . Thế nhưng hiện tại em không phải, thực sự không phải. . . Dần
Chính. . . Em không muốn xa anh. . .”
Tô Dần Chính ha ha nở nụ cười, xoay người lại, mắt nhìn
Trần Uyển Di, sau đó giơ tay xoa xoa nước mắt cho ả, Trần Uyển Di chỉ
cảm thấy đầu ngón tay Tô Dần Chính lạnh buốt hình như trong thân thể máu lạnh chảy xuôi, lạnh đến phát rét.
“Đừng khóc ha.” Tô Dần Chính hiếm khi như vậy đối đãi dịu
dàng với Trần Uyển Di, Trần Uyển Di nhịn không được bi thương, khóc đến
hít vài hơi khí lạnh, Tô Dần Chính lại cười ra tiếng: “Vậy cô nói một
chút, cô thích tôi cái gì, tôi đối với cô lại không tốt. . .”
Trần Uyển Di nhìn Tô Dần Chính, đúng vậy, cái tên đàn ông
này đối xử với ả thái độ ác liệt lại qua loa như vậy, thế nhưng ả vẫn
thương hắn a, Trần Uyển Di khóc không thành tiếng, sau đó chờ ả ngẩng
đầu lên, Tô Dần Chính đã rời khỏi gian nhà.
-
Tô Dần Chính lái xe đi tới cửa biệt thự Hoa Khê, bên ngoài
xe gió cả mưa rào, cần gạt nước từng chút từng chút chà lau trên kính
thủy tinh chắn gió.
Tô Dần Chính biết Chu Thương Thương đã dọn đi khỏi nơi này, hắn để căn nhà này lại cho cô, hắn cũng không yêu cầu xa xỉ cô có thể
một mực ở đây, nhưng mà chờ tới khi cô thật sự dọn đi, hắn mới hiểu
được, Chu Thương Thương đang nỗ lực từng chút thoát ly hết tất cả mọi
thứ có liên quan tới hắn.
Ngày đó cô quay về thành phố S, xe của hắn ngừng một đêm ở
dưới lầu biệt thự, hắn thấy đèn trong phòng trên lầu vẫn không có tắt,
hắn suy nghĩ cô có phải là ngủ không yên hay không, tựa như ngày hôm nay sét đánh gió gào, hắn đột nhiên nhớ tới cô có phải bị hoảng sợ hay
không.
Chìa khóa của biệt thự đã bị hắn tìm được, rơi trong ngăn
kéo của phòng làm việc, cùng ảnh chụp của cô đặt ở một chỗ. Tô Dần Chính ở trên xe ngồi một hồi lâu, rốt cục xuống xe, sau đó đi tới mở cửa biệt thự.
Vào cửa, mở đèn thủy tinh ở phòng khách, căn nhà vốn là vắng vẻ, cô dọn đi rồi lại càng thêm trống rỗng.
Tô Dần Chính lên lầu, mở cửa phòng ngủ, hắn không có bật
đèn, gian phòng tối như mực chỉ có khi sấm chớp xẹt qua bầu trời đêm bên ngoài mới có tia sáng như vậy tiến vào.
Tô Dần Chính ngồi chồm hổm thân mình, hai tay che mặt, trên mặt sớm đã ẩm ướt thành một mảnh giá lạnh, trong miệng hắn càng không
ngừng đọc đi đọc lại hai chữ Thương Thương, lúc này đây Tô Dần Chính yếu đuối, tựa như một đứa bé đã đánh mất một món đồ chơi yêu thích nhất.
Ngày hôm sau, Tô Dần Chính cứ theo lẽ thường đi làm, như
trước là một ông chủ xấu tính, có thể đem nam nhân viên răn dạy đến vẻ
mặt căm hận đến không thể phẫn hận mà chạy, trong công ty có mấy nữ nhân viên gọi hắn là bạo quân, mấy người nam nhân viên có uống rượu riêng
với nhau nhắc tới phẫn nộ đối với Tô Dần Chính là khó có thể nói nên
lời.
“Mẹ nó chính là một đứa nhà giàu mới nổi!” Có người nói hắn như thế.
Nhà giàu mới nổi, Tô Dần Chính thỉnh thoảng cũng nghĩ bản
thân như thế, người quản lý tài sản tư nhân cho hắn từng tính qua toàn
bộ gia sản của hắn, mười năm trước hắn ở Bắc Kinh muốn ăn một chén mì
cũng phải tính toán tiền trước, hiện tại tài sản hắn tính ra hơn trăm
triệu, không phải nhà giàu mới nổi thì là cái gì?
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nghĩ, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, cho ai tiêu đây? Cho ai tiêu đây?
Hắn gây dựng sự nghiệp, mục đích lúc ban đầu là muốn cho
người nọ điều kiện vật chất tốt nhất, khoảng thời gian tại Bắc Kinh hắn
đã nghĩ như thế, Chu Thương Thương đẹp như vậy làm sao có thể mặc đồ vỉa hè? Cho nên hắn phải cho cô cẩm y ngọc thực, hắn muốn cho cô sống cuộc
sống khiến cho mọi người phụ nữ đều ao ước. . .
Chỉ là bắt đầu từ bao giờ, có một số việc đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.
-
Lúc Chu Thương Thương tan học, Hàn Tranh ở cổng trường chờ
cô, tiếng chuông tan học vang lên, mấy bạn nhỏ chen chúc chạy đi ra
ngoài, ngoài cổng đậu đủ các loại xe, Hàn Tranh thấy Triệu Trung Học, đi đến bắt chuyện.
“Tôi tới đón con trai.” Triệu Trung Học nói.
Hàn Tranh: “Nhìn không ra bác sĩ Triệu là người đã kết hôn.”
Triệu Trung Học mím môi nở nụ cười một chút, đáp lời: “Tôi
kết hôn đã rất nhiều năm, nhưng mà từ trong vây thành đi ra cũng có rất
nhiều năm.”
Hàn Tranh “À” một tiếng, vòng vo chuyển tầm mắt, khi thấy Chu Thương Thương đi ra, vội vàng bước lên nghênh đón.
-
Chu Thương Thương ngồi ở trên xe nói với Hàn Tranh về vài
chuyện thú vị trong trường học, ngày đầu tiên đi dạy, cô đứng ở trên bục giảng, đối diện với những cái đầu tròn tròn dưới bục, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng, Chu Thương Thương cảm nhận được một luồng hạnh phúc thần
kỳ lan tràn ra toàn thân.
Rất nhiều năm rồi, cô cho rằng mình đã mất đi giá trị, tựa
như một bình hoa đặt ở trong nhà, thậm chí trong mắt người sưu tầm nọ cô ngay cả giá trị thưởng thức cuối cùng cũng mất đi.
Con người sống, có thể không có vợ chồng, thậm chí không có thân hữu, thế nhưng nhất định phải có giá trị tồn tại, Chu Thương
Thương nghĩ, hiện tại cô có một phần công việc phong phú, bản thân mình
thực sự rất không tệ nha.
Hàn Tranh khóe miệng mỉm cười nghe Chu Thương Thương lải
nhải nói chuyện, vòng tay lái thay đổi đường xe chạy, Hàn Tranh nghiêng
qua nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, ngày hôm qua anh xem được
một bảng điều tra.”
“Cái điều tra gì?” Chu Thương Thương ăn thịt bò khô Hàn Tranh mang đến, hỏi.
“Về chức nghiệp tổ hợp vợ chồng.” Hàn Tranh cong khóe
miệng, thanh âm từ tính đến hết thuốc chữa, “Trên điều tra nói nhân viên công vụ và giáo viên là tổ hợp vợ chồng tốt nhất.”
Chu Thương Thương nhét một miếng thịt bò đến trong miệng Hàn Tranh: “Chuyên tâm lái xe!”
Xe còn chưa chạy đến đường lớn, điện thoại di động của Hàn
Tranh đã vang lên vài lần, Chu Thương Thương thấy anh không ngừng ấn
ngắt, nghiêng đầu mở miệng hỏi: “Làm thế nào lại không tiếp?”
Hàn Tranh trả lại cho cô một câu: “Không phải nói chuyên tâm lái xe sao?”
“Ah.” Chu Thương Thương nhìn về phía ngoài cửa sổ.
-
Cơm tối Hàn Tranh nói làm chúc mừng cho cô, anh lái xe đi
tới đường Di Giang trong khu thành thị, lại quẹo thêm một đường, xe ở
Ngọc Phủ Lâu treo đầy lồng đèn màu đỏ dừng lại.
Ngọc Phủ Lâu là danh lâu ở thành phố S, kiến tạo mô phỏng
theo Hoàng Hạc Lâu, nhưng mà Ngọc Phủ Lâu nổi danh không phải vì vẻ
ngoài của nó, mà là giá cả món ăn bên trong, thật ra Ngọc Phủ Lâu vốn
cũng không có như vậy có danh tiếng, chỉ là ngày nào đó đột nhiên nổi
lên một tin tức, phú hào nào đó ở chỗ này ăn một bữa cơm hết hơn 50 vạn
tệ, tin thời sự nổi lên,các dân chúng phổ thông đổi mới quan niệm tiêu
phí, từ nay về sau Ngọc Phủ Lâu danh tiếng đại chấn.
Cho nên khi Hàn Tranh muốn mang cô vào trong Ngọc Phủ Lâu,
Chu Thương Thương thật tình nghĩ có chút tốn kém, giơ tay lôi Hàn Tranh
một chút, “Chúng ta không cần phải tới nơi này ăn chứ.”
Hàn Tranh nở nụ cười: “Bên trong có một món chiêu bài rất không tệ.”
Chu Thương Thương: “Vậy em mời anh.”
Hàn Tranh sợ run một chút, nghiêng đầu nhìn Chu Thương
Thương, lạnh nhạt nói: “Chu Thương Thương, tiền mời em ăn anh vẫn phải
có.”
Chu Thương Thương huých lên cánh tay Hàn Tranh: “Ngày đầu tiên em đi làm, theo đạo lý cũng là do em mời.”
Hàn Tranh kéo kéo khóe miệng, “Chu Thương Thương, em định chọc tức anh đúng hay không?”
“Nào có.” Chu Thương Thương nói.
“Vậy đừng bao giờ nói em mời anh những lời này nữa.” Nói
xong, Hàn Tranh ôm lấy vai Chu Thương Thương, hướng vào bên trong đi
đến.
-
Ngọc Phủ Lâu nằm ở bờ sông, chạng vạng ngày hôm nay trên
mặt sông thành phố S ánh nắng chiều ánh lên sóng nước lăn tăn những bóng hình xinh đẹp, Chu Thương Thương dựa vào lan can mà ngồi, thưởng thức
Đại Hồng Bào hảo hạng, nghĩ trong khoảng thời gian cô cùng một chỗ với
Hàn Tranh này, chất lượng sinh hoạt đề cao rất nhiều.
Cô cũng không thiếu tiền, thế nhưng làm thế nào như vậy sẽ không cần dùng tiền đây.
Sau khi ăn xong, Chu Thương Thương đứng dậy đi toilet.
Người còn chưa đi tới, nghe bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, Chu
Thương Thương đi vào, bóng lưng đang ghé vào bồn rửa tay đó quay đầu
nhìn cô, người nọ chính là Trần Uyển Chi.
Nếu như nói trên đời này có người nào bạn không muốn nhìn
thấy nhất, đối với Chu Thương Thương mà nói, không thể nghi ngờ chính là Trần Uyển Chi.