Tâm Hữu Bất Cam

Chu Thương Thương đi tới bên giường, cầm lấy điện thoại di động
chỉnh đồng hồ báo thức, bởi vì ngày mai không ai sẽ gọi cô dậy rời
giường nữa.
Tối hôm qua Chu Thương Thương ngủ không đủ giấc, dẫn đến
ngày hôm sau lên lớp có phần hơi muộn, vội vã chạy tới trường tiểu học
đi dạy, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, hơn nữa ngày hôm nay còn dạy
thay cho một cô giáo xin nghỉ phép để kết hôn, cả một buổi sáng liên tục lên lớp, lúc dạy xong cô đi ra khỏi phòng học tay chân đều như nhũn ra.

Chu Thương Thương rất ít khi đói bụng đến váng đầu hoa mắt, hoa mắt đến độ không thấy được Tô Dần Chính đang đứng ở chỗ hàng lang.

Vừa tan học, mấy bạn nhỏ kết bạn thành nhóm giống như nước
chảy từ trong phòng học dũng mãnh tiến ra, có mấy đứa bé khi đi ngang
qua Chu Thương Thương còn cố ý quay đầu cùng cô chào hỏi.

“Chào cô giáo Chu.”

“Xuống cầu thang chậm một chút.” Chu Thương Thương căn dặn
một câu, khi cầm sách giáo khoa trong tay muốn xuống lầu, một thanh âm
nhẹ nhàng đột nhiên ở sau đầu cô vang lên.

“Thương Thương. . .”

Chu Thương Thương chỉ cảm thấy toàn bộ dạ dày rút lại, cô
quay đầu, Tô Dần Chính ngẩng đầu cười với cô: “Anh nghe người ta nói em ở chỗ này dạy học, qua đến xem. . .”

Lại có hai ba học sinh đi ngang qua Chu Thương Thương, kêu
một tiếng chào cô giáo, sau đó mở to con mắt hiếu kỳ nhìn Tô Dần Chính
một chút, Chu Thương Thương cười gật đầu với học sinh, đợi đến lúc học
sinh rời đi, nét cười trên mặt có phần thu không được.

“Có việc gì sao?” Chu Thương Thương nâng mắt, thanh âm so với biểu tình trên mặt cô còn muốn lạnh nhạt hơn.

Ánh mắt Tô Dần Chính rơi vào cách đó trên người hai bạn nhỏ đang vui vẻ hoa chân múa tay cách đó không xa, nhìn một lúc, thu hồi
tầm mắt, sau đó nhíu mày nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, cùng
nhau ăn một bữa trưa đi.”

Chu Thương Thương cúi đầu, cười hừ một tiếng: “Không cần
thiết. . .” Nói xong, muốn xuống cầu thang, nhưng mà cước bộ mềm nhũn,
thiếu chút nữa ngã xuống.

Chu Thương Thương vội vã giơ tay vịn lấy tay vịn bên trái
ổn định lại thân thể, cùng lúc trên cánh tay của cô nhiều hơn một bàn
tay, là tay của Tô Dần Chính.

“Làm sao vậy?” Tô Dần Chính hỏi, “Thân thể khó chịu?”

Chu Thương Thương cúi đầu, cắn cánh môi hơi trắng bệch, không hé răng.

“Không ăn điểm tâm?” Ngữ khí Tô Dần Chính tương đương khẳng định, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Thương Thương, vòng vo
xuống phía dưới, mở miệng nói thanh âm có chấn động rất nhỏ, “Thương
Thương, chúng ta trước đi ăn một chút gì đi. . .”


“Tô Dần Chính, anh có thể đừng luôn xuất hiện trước mắt tôi hay không, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh. . .”

Chu Thương Thương đứng thẳng thân thể, tay phải cầm bỏ ra bàn tay Tô Dần Chính đặt ở trên cánh tay cô.

Tô Dần Chính buông tay, câu nói trong đầu dường như xương
cá kẹt trong cổ họng hắn, thế nào cũng nói không nên lời, Tô Dần Chính
mở miệng hai lần, rốt cục đem lời nói từ trong miệng từng chữ từng chữ
bài trừ ra.

“Thương Thương, chúng ta có thể …hòa thuận trở lại hay không?”

Chu Thương Thương chỉ cảm thấy cái mũi bỗng nhiên chua xót, đôi mắt như là bị ánh sáng mạnh mẽ kích thích, thừa dịp nước mắt không
có rơi xuống, Chu Thương Thương rất nhanh đi xuống lầu.

Tô Dần Chính nhìn bóng lưng Chu Thương Thương, ba bước thành hai bước, đi theo phía sau cô.

-

Đột nhiên đụng phải một bức tường người, chóp mũi thẳng tắp đụng vào lồng ngực cứng rắn, mũi cô vốn chua xót bắt đầu phát đau, đau
đớn chọc thẳng đến tuyến lệ của cô.

Hàn Tranh kéo giữ Chu Thương Thương, nhìn đôi mắt cô phát
ra dày đặc sương mù: “Chạy gấp như vậy làm cái gì, phía sau có sói sao?”

Vừa dứt lời, Hàn Tranh ngẩng đầu vừa lúc thấy Tô Dần Chính đi xuống lầu.

Hàn Tranh kéo hạ miệng, tay phải giữ lấy Chu Thương Thương, thấp giọng niệm một câu: “Mẹ nó, thật còn tới kịp.” Nói xong, ngẩng đầu liếc Tô Dần Chính chỉ còn cách anh vài bước, sau đó trực tiếp ôm lấy
Chu Thương Thương đi về phía căn tin.

-

Chu Thương Thương ngồi ở trong căn tin ăn cơm với Hàn
Tranh, lúc Hàn Tranh đem cơm nước đã mua xong ngồi xuống, Chu Thương
Thương thanh âm khàn khàn mở miệng nói: “Thập Nhất, xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì hả?” Hàn Tranh đưa cho Chu Thương Thương đôi đũa.

“Ngày hôm qua phát giận với anh.”

“Thiên thượng hạ hồng vũ rồi.” Hàn Tranh ngoéo khóe miệng
một cái, lúc còn muốn nói thêm chút gì đó vân vân, bị ánh mắt hung ác
của Chu Thương Thương ngăn lại.

“Thực không nói không nói, chúng ta ăn cơm, ăn cơm.” Hàn Tranh nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Chu Thương Thương.

-

“Thương Thương, chúng ta có thể …hòa thuận trở lại hay
khôngi.” Lúc Chu Thương Thương đi tắm trước khi ngủ, khi nước ấm trong
vòi hoa sen chảy lên ót cô, bên tai đã nghĩ lại câu nói Tô Dần Chính hôm nay nói với mình.

Có thể hòa thuận trở lại hay không? Chu Thương Thương vươn

tay xoa xoa mặt, bên ngoài phòng khách bay tới từng tiếng rõ ràng của MC đưa tin, ở trong tiếng nước ào ào bị hòa tan.

Là Hàn Tranh ở bên ngoài xem tin tức.

Trước đây cũng là lúc này, Chu Trường An sẽ lôi kéo cô ngồi ở phòng khách xem tin tức, Trương Lâm cắt xong hoa quả bưng lên, miếng
đầu tiên đưa cho cô, miếng thứ hai đưa cho Chu Trường An, sau đó thấy cô và Chu Trường An không cẩn thận làm dơ sàn nhà, Trương Lâm ngay bên
cạnh lải nhải liên tục.

Nhà là cái gì, ở trong lòng Chu Thương Thương vẫn có một
khuôn mẫu rất cố định, vợ chồng ân ái, không cần trai gái song toàn,
nhưng là phải có một đứa con chăm sóc dưới gối.

Nếu như đứa bé kia sinh ra, đại khái cũng đã tới tuổi đến
trường đi. Cho nên khi Tô Dần Chính thấy các em bé trong trường học
trong đầu liền thổn thức, sau đó nói với cô, Thương Thương, chúng ta có
thể hòa thuận trở lại hay không?

Hòa thuận trở lại? Chu Thương Thương tắt đi vòi nước, tiếng nước rào rào dừng lại.

Có một câu nói như thế này, kêu là nước đổ khó hốt không phải sao?

-

Buổi tối Chu Thương Thương vậy mà mơ thấy ác mộng, mộng
thấy mình đang ở giữa đại dương mênh mông, nước biển xanh lam xanh lam,
đỉnh đầu hải âu liên tục bay qua, thân thể cô ở giữa biển không bờ không bến, sau đó cô bơi a bơi a, thế nhưng làm thế nào cũng bơi không đến
bờ, ngay lúc kiệt sức sắp tuyệt vọng, cô gặp được một tấm ván gỗ trôi
trên biển.

Ngay khi cô mừng rỡ không ngớt, tấm ván gỗ đột nhiên mở miệng nói, còn không ngừng kêu tên của cô.

“Thương Thương, Thương Thương. . .”

Chu Thương Thương là bị Hàn Tranh đánh thức, cô mở mắt ra,
gương mặt xinh đẹp khiến người ta oán hận của Hàn Tranh liền phóng đại
đến trước mắt cô, Chu Thương Thương thở ra hai hơi:”Chuyện gì vậy. . .”

“Em gặp ác mộng.” Hàn Tranh đột nhiên giơ tay đến khuôn mặt cô, xoa xoa dịch thể trong suốt trên mặt, xúc giác lạnh lẽo, “Mơ thấy
cái gì hoảng sợ, đều khóc thành cái dạng này rồi?”

Cổ họng Chu Thương Thương có chút nghẹn: “Bơi. . .”

“Bơi?” Hàn Tranh bỗng nhiên cười khẽ, “Thi đấu bơi lội bị thua?”

Chu Thương Thương lắc đầu, chủ động ôm thắt lưng Hàn Tranh, đem mặt chôn ở trong ngực anh, Hàn Tranh cúi đầu nhìn Chu Thương
Thương, sau đó mang đèn tắt đi.

Trong đêm tối, Hàn Tranh mở to mắt ngủ không yên, sau đó có một thanh âm vang lên: “Thập Nhất, anh đã ngủ chưa”


Hàn Tranh quay đầu: “Chưa đâu.”

Chu Thương Thương ở trong lòng Hàn Tranh xoay người, đối diện với Hàn Tranh, mở miệng hỏi: “Hàn Tranh, anh sẽ kết hôn sao?”

“Kết hôn?” Trong đêm tối giọng nói Hàn Tranh có phần nhẹ
nhàng, như là từ phương xa truyền đến, “Sẽ chứ, anh còn muốn sinh hai
đứa con, hay nhất là một nam một nữ, tổ hợp anh trai em gái, con trai
đi, cao cao to lớn đẹp trai giống anh, con gái thì giống mẹ nó, da trắng mắt to, là một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, nó mỗi ngày sẽ mặc quần áo đẹp mà mẹ nó mua cho, lúc dắt nó ra ngoài, người gặp đều phải khen
con gái của anh, Thập Nhất à, con gái nhà cậu làm sao mà đẹp như thế
đây. . .”

“Ha ha. . .” Hàn Tranh nhẹ cười ra tiếng.

Chu Thương Thương cũng thấp giọng cười rộ lên, “Anh nghĩ thật là hay.”

Hàn Tranh mang Chu Thương Thương ôm sát vào người: “Thương
Thương, anh vẫn nghĩ anh rất may mắn, từ nhỏ đến lớn nghĩ muốn cái gì
liền có cái đó, cho nên thực sự nói không chừng đâu. . . Nói không
chừng ngày nào đó mộng tưởng của anh trở thành sự thật, vợ yêu ở bên
cạnh, trai gái song toàn.”

Chu Thương Thương chớp chớp mắt một chút, một lúc lâu, mở miệng: “Hàn Tranh, em không nên lôi kéo anh như vậy.”

Hàn Tranh không lên tiếng nhìn Chu Thương Thương.

Chu Thương Thương: “Ngày mai anh dọn đi thôi.”

Hàn Tranh tiếp tục trầm mặc.

Chu Thương Thương: “Em rất cảm kích trong khoảng thời gian
này anh ở bên cạnh em, thế nhưng em cũng chỉ có thể cảm kích anh mà
thôi. . .”

Hàn Tranh toàn thân lạnh buốt, thế nhưng cảm giác trong
ngực giống như là bị đổ vào một nồi nước sôi, bị bỏng khó mà chịu đựng
hầu như chết lặng thần kinh của anh. Anh cứng ngắc nằm ở trên giường,
anh với Chu Thương Thương gần như vậy, ngay cả hô hấp đều có thể quấn
chung một chỗ, nhưng anh làm thế nào lại cảm thấy cô cách xa như vậy.

Thật ác độc a, vừa rồi anh còn đang ở trên thiên đường
tưởng tượng con gái của anh khả ái bao nhiêu xinh đẹp bao nhiêu, thoáng
một chút, đã bị cô gái này một cước đá xuống đất, đó là cái mùi vị gì,
so với bị đâm vào trong tim còn đau hơn a!

Thanh âm Chu Thương Thương lạnh lùng nhàn nhạt, rơi vào
trong lòng Hàn Tranh như là một cây đao cùn cắt a cắt a, không nói bao
nhiêu là có thể làm cho anh máu thịt mơ hồ.

“Hàn Tranh, ngày hôm nay Tô Dần Chính nói với em muốn một
lần nữa bắt đầu, sau đó em do dự, em với anh ta có mười bốn năm, nụ hôn
đầu tiên em cho anh ta, đêm đầu cho anh ta, ngay cả đứa con đầu cũng cho anh ta. . .”

“Đừng nói nữa!” Hàn Tranh ngăn lại cô, thanh âm gần trong gang tấc, lộ ra hàn khí nhè nhẹ.

“Để cho em nói xong.” Chu Thương Thương nở nụ cười một
chút, tiếp tục nói: “Thập Nhất anh rất tốt với em, thực sự tốt, có khả
năng em tìm không được một người đàn ông nào đối với em tốt như anh vậy, thế nhưng em không có biện pháp lại ở cùng một chỗ với anh.”

“Thương Thương, đừng như vậy. . .” Hàn Tranh có phần nghẹn
ngào, xoay mặt Chu Thương Thương qua, “Cái gì kêu là không có biện pháp, anh nói, em cái gì cũng không cần phải quản không cần bận tâm, nếu như

em là bởi vì ba mẹ anh và quan hệ với Tống Thiến, là cái sai của anh,
anh không cho em được cảm giác an toàn, thế nhưng Thương Thương, chỉ cần em nói với anh một câu, ngày mai anh có thể đi cục dân chính lĩnh
chứng, nếu như sau khi kết hôn em cảm thấy không được tự nhiên, chúng ta có thể đi thành phố khác, hoặc là ra nước ngoài, không phải em thích
xem tuyết sao, chúng ta đi nước Nga thế nào, nơi đó rượu cũng rất thơm,
có người nói còn có thể thấy cực quang, rất xinh đẹp. . .”

“Hàn Tranh, anh thật dong dài.” Chu Thương Thương xoay qua
…, “Thập Nhất, đừng nghĩ em quá lương thiện, em không phải bởi vì mấy
nguyên nhân ba mẹ anh với Tống Thiến mà kết thúc mối quan hệ này của
chúng ta, nếu như là bởi vì những nguyên do này, sau khi em ly hôn với
Dần Chính sẽ không sẽ tìm đến anh. . .”

Hàn Tranh ngồi dậy, hít sâu hai hơi, anh giơ tay xoa xoa
cái trán, lạnh lùng nói: “Chính là bởi vì liên quan tới Tô Dần Chính,
đúng hay không?”

Chu Thương Thương: “Đúng vậy, em đã nói đằng trước, anh ta nói khiến cho em do dự.”

“Chu Thương Thương, mẹ nó em rốt cuộc uống nhầm thuốc gì
vậy!” Hàn Tranh hổn hển, lồng ngực run kịch liệt, anh nhìn chằm chằm vẻ
mặt trầm lặng của Chu Thương Thương, sau đó bình tĩnh một lúc lâu, mở
miệng, “Chính là vì một câu nói của nó, em muốn anh cút?”

“Đúng vậy.” Chu Thương Thương nắm tay, móng tay đã nhanh
bấm vào lòng bàn tay, “Cho nên anh còn không mau cút đi.” Nói xong, nhắm mắt lại.

Bốn phía gian phòng rơi vào tĩnh lặng, im lặng đến có thể
nghe được tiếng mưa rơi lả tả bên ngoài, một lúc lâu, Chu Thương Thương
nghe thấy tiếng Hàn Tranh mặc quần áo sau đó là tiếng mở rộng cửa, tiếng đóng cửa, tiếng bước chân Hàn Tranh rời đi, dưới lầu truyền đến tiếng ô tô nổ máy. . .

-

Chu Thương Thương đem mặt úp vào trên gối, cô đem người
cuối cùng yêu cô thương cô chọc tức bỏ đi, ngày hôm qua cô bảo Hàn Tranh cút, Hàn Tranh cút, thế nhưng ngày hôm nay anh lại tới trường học tìm
cô, sau đó dường như không có việc gì vui cười với cô, còn lấy cơm lấy
thức ăn cho cô.

Ngày hôm nay, cô lại bảo Hàn Tranh cút, thế nhưng Hàn Tranh sẽ không trở về tìm cô nữa.

Chu Thương Thương chỉ cảm trái tim mình tựa như bị một bàn
tay to hung hăng bóp chặt, cô nghĩ, lần này cô thực sự mắng Hàn Tranh đi mất rồi.

Thật tốt, Chu Thương Thương xoa xoa nước mắt, trong đầu tự
nói với mình, Hàn Tranh người này dong dài như vậy, đi thực sự là tốt,
an tĩnh rồi thanh tịnh rồi.

Thế nhưng anh là người duy nhất yêu cô còn sót lại a, anh
đối với cô tốt như vậy, tốt như vậy, sau này cô ở chỗ nào tìm được một
người giống như anh vậy yêu cô đây, về sau khi sét đánh thì làm sao bây
giờ? Cô sinh bệnh thì làm sao bây giờ?

Chu Thương Thương nằm úp sấp trên giường khóc đến không thở nổi, mưa to bên ngoài biến thành mưa nhỏ, tí tách tí tách đánh vào trên bệ cửa sổ.

Chu Thương Thương đứng lên đi tới cạnh cửa sổ, bên ngoài bóng đêm mênh mông.

Cô thực sự chọc giận Hàn Tranh bỏ đi rồi.

Chu Thương Thương đi tới bên giường, cầm lấy điện thoại di
động chỉnh đồng hồ báo thức, bởi vì ngày mai không ai sẽ gọi cô dậy rời
giường nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận