Tâm Hữu Bất Cam

Buổi tối 8 giờ, Chu Thương Thương nằm ở trên giường lớn của khách sạn không muốn đứng lên, cong lưng, cả người như một cọng cỏ nhỏ bị hơi
nóng hong khô, hữu khí vô lực.

Hàn Tranh dán ở phía sau cô, bàn tay gác bên hông cô, qua
một hồi lâu, anh mới xoay cô qua, nhìn chằm chằm khóe môi bị rách da của Chu Thương Thương, vươn tay chạm vào.

Chu Thương Thương nghiêng mặt qua.

Hàn Tranh lập tức cười khẽ, dùng cằm để trên đỉnh đầu Chu
Thương Thương, mang cô ôm đến trong lòng mình: “Làm cũng làm rồi, đừng
tức giận.”

Chu Thương Thương rầu rĩ phát ra một giọng trầm thấp, không biết là “Hừ” hay là “Ừ”, Hàn Tranh giơ tay cào loạn tóc cô, dán bên lỗ
tai cô mở miệng hỏi: “Đói bụng lắm không? Chúng ta ngồi dậy, đường Nam
Thông mới mở một tiệm ăn, chúng ta. . .”

Chu Thương Thương tâm phiền nhắm mắt lại, qua một lúc, “Em
không đi, anh tùy tiện mang cho em chút đồ ăn, thuận tiện mua hộp thuốc
lên.”

Hàn Tranh chớp mắt, quay đầu nhìn Chu Thương Thương, im
lặng một lúc, rời giường, tắm rửa một cái, ra ngoài, lái xe đến vùng phụ cận chạy một vòng, sau khi mua hai phần ăn, thì đến một hiệu thuốc gần
đó mua thuốc.

Hàn Tranh cảm thấy mình thật rất khốn kiếp,trong phòng
khách sạn biết rõ có công cụ tránh thai, thời điểm anh đi vào Chu Thương Thương, một phương diện là quá mau, một phương diện khác, thái độ của
cô vẫn không phải rất kiên quyết, anh còn thử cái gì đây?

Trở lại gian phòng, Hàn Tranh bưng một ly nước đến đút Chu
Thương Thương uống thuốc, Chu Thương Thương cau mày mang thuốc nuốt
xuống dưới, uống một hớp nước Hàn Tranh mang lại.

Nhất thời thuốc mắc ở trong cổ họng, đắng cực kỳ.

Hàn Tranh từ phía sau ôm lấy cô, nói câu xin lỗi.

“Không có việc gì, em cũng hưởng thụ được.” Chu Thương Thương nhắm mắt lại.

Hàn Tranh lại nói câu xin lỗi.

Chu Thương Thương không biết câu xin lỗi này của Hàn Tranh là xin lỗi cái thứ gì, nếu như mọi việc làm sai đều phải nói lời xin
lỗi, Chu Thương Thương nghĩ, cô sẽ phải tự nói với mình rất nhiều câu
xin lỗi.

Cho tới nay, cô thực sự không có đối xử tử tế chút nào với
mình, trước khi chưa ly hôn, cô mang mình giam vào một cái lồng sắt, sau khi ly hôn, cô lại bị một sợi dây vô hình cột quá chặt chẽ.

Chu Thương Thương a Chu Thương Thương, cô rốt cuộc xử lý sự tình này như thế nào đây, ghét bỏ cuộc sống còn chưa đủ loạn sao?

“Thập Nhất. . .” Chu Thương Thương hơi giãy khỏi Hàn Tranh, biểu tình có chút nghiêm túc, “Chúng ta thực sự đừng tiếp tục nữa, coi
như em xin anh.”


Hàn Tranh thu thu biểu tình trên mặt, yên lặng nhìn Chu
Thương Thương, thở ra một hơi, mở miệng nói: “Chu Thương Thương, em là
người nhát gan.”

Chu Thương Thương nằm thẳng trên giường, đôi mắt nhìn
thẳng lên trần nhà, kéo khóe miệng: “Đúng vậy, em nhát gan, thế nhưng
Hàn Tranh, anh là chỗ tốt để đi về sao?”

Hàn Tranh nhìn đôi mắt của cô, không hé răng.

“Đừng nói với em tất cả có anh em cái gì cũng không cần lo
lắng, cũng đừng nói cái gì nếu như em không có cảm giác an toàn ngày mai có thể đi lĩnh chứng.” Nói đến đây, Chu Thương Thương tự giễu nở nụ
cười một chút, yếu ớt nhìn Hàn Tranh, “Nếu như giấy chứng nhận kết hôn
thực sự có thể mang đến cảm giác an toàn, em có khả năng ngày hôm nay
vẫn là vợ của Tô Dần Chính.”

Hàn Tranh ngậm miệng không nói.

“Anh biết em hiện tại nghĩ muốn cái gì nhất không?” Chu
Thương Thương mở miệng hỏi, dừng một lúc, hít vào một hơi, “Hàn Tranh,
anh là người đàn ông tốt, nếu như em bây giờ còn là 20 tuổi, cho dù anh
là một hố lửa, em có khả năng cũng sẽ thử nhảy vào, thế nhưng em thật
không còn là một cô bé 20 tuổi nữa, thứ em cần cân nhắc rất nhiều, so
sánh với tình yêu mãnh liệt hoặc là những tình cảm khác, thứ em càng
muốn chính là cuộc sống yên ả, anh hiểu không?”

“Em thừa nhận với anh cùng một chỗ rất hài lòng, trên
giường dưới giường đều rất hài lòng, anh đối với em cũng tốt, tính cách
anh tốt, anh tuấn, khỏe mạnh, cường tráng, tiền đồ sáng sủa… Em thậm chí tìm không ra anh có cái tật xấu gì.”

“Hàn Tranh, em thừa nhận em rất thích anh, thích cảm giác
cùng một chỗ với anh, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cùng một chỗ với anh
phải đối mặt với cái gì, em có thể lập tức không chút do dự tuyển chọn
không hề thích anh.”

Hàn Tranh xoay mặt qua, hít một ngụm khí lạnh, quay đầu nhìn cô: “Đây mới là ý nghĩ chân chính trong lòng em?”

Chu Thương Thương gật đầu: “Đúng.”

Hàn Tranh : “Thương Thương, anh. . .”

“Thập Nhất, anh rất tốt.”

Một câu rất tốt, mang lời Hàn Tranh muốn nói nghẹn lại, Hàn Tranh giơ tay xoa xoa mặt, qua thật lâu, ngẩng đầu: “Thế nhưng anh yêu
em mà, Thương Thương.”

Chu Thương Thương nở nụ cười: “Nếu như về sau em còn có thể kết hôn, em tình nguyện tuyển chọn hôn nhân không có tình yêu, em trước đây không rõ, cảm thấy tình yêu, cảm tình là thứ quan trọng nhất trong
hôn nhân, kỳ thực căn bản không phải, hai người thích hợp mới là quan
trọng nhất, tình yêu gì gì đó, nếu như xử lý không tốt trái lại càng

khiến cho hôn nhân thất bại, em và Tô Dần Chính, chính là một ví dụ.”

Hàn Tranh hơi há mồm, đột nhiên nghĩ bản thân mình ở trước
mặt Chu Thương Thương không có quyền lên tiếng, trái tim từng rút từng
rút rất khó chịu, anh vốn nghĩ muốn lột da bóc thịt, mang trái tim mình
ra cho cô gái này xem, thật ra căn bản không cần, thứ cô muốn chưa bao
giờ là trái tim của anh.

Hàn Tranh bưng nửa khuôn mặt, một lúc lâu, ói ra một chữ: “Được.”

Hàn Tranh phát ra tiếng rất nhẹ, nhưng trong khách sạn yên
tĩnh vẫn lộ vẻ bất ngờ, quay đầu, nhìn đôi mắt Chu Thương Thương,
“Thương Thương, anh sẽ không lại. . . làm phiền em.”

Chu Thương Thương nháy mắt mấy cái, một giọt nước mắt từ khóe mắt thoát ra.

Hàn Tranh cúi đầu hôn lên mắt Chu Thương Thương: “Đừng không nỡ bỏ anh.”

Chu Thương Thương lau lau khóe mắt: “Em không.”

“Khẩu thị tâm phi.”

Chu Thương Thương xoay mặt qua.

Hàn Tranh đảo mắt nhìn về phía cửa sổ, lần thứ hai mở
miệng, ngữ khí phá lệ nhu hòa, phát ra tiếng đã có điểm không rõ, hình
như là nói cho tự mình nghe.

“Thương Thương, anh sẽ không lại làm phiền em, thế nhưng anh cũng sẽ không buông tha em.”

Buổi tối khi Chu Thương Thương về đến nhà nằm ở trên sô
pha đờ ra, tâm tình áp lực nặng nề tựa như mây đen đặt ở trên ngực, đêm
khuya 11 giờ, Chu Thương Thương bắt đầu quỳ trên mặt đất lau sàn nhà.

Có vết xe đổ, lần thứ hai giơ tay chém xuống kết thúc một đoạn tình cảm, so với tưởng tượng của cô vẫn là trắc trở hơn.

Điện thoại di động đặt trên tại bàn trà, vừa nãy nằm ở trên sô pha, cô thiếu chút nữa gọi điện thoại cho Hàn Tranh, cô thiếu chút
nữa nói với anh: “Thập Nhất, nếu không chúng ta thử xem đi.”

Chu Thương Thương liên tục lau lau sàn nhà, cho đến khi
tiêu hết khí lực nằm trên mặt đất, xương khớp toàn thân tất cả như tan
ra, nằm thẳng trên sàn nhà thành hình chữ đại, mặt hướng về phía trần
nhà, chuyện cảm tình, tư sự thể đại a. ( Đại 大: tư sự thể đại 茲事體大 sự
ấy lớn )

May là cô khống chế được, Chu Thương Thương may mắn nghĩ,
nếu không thứ chờ cô đằng trước, không phải là viên mãn, mà phần lớn là
vạn kiếp bất phục.


Ngày hôm sau, Chu Thương Thương ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, mới bị tiếng chuông cửa bên ngoài đánh thức.

Khoác áo khoác ra khỏi phòng đi tới cửa lớn, là Triệu Tiểu Lăng ở bên ngoài gõ cửa.

Chu Thương Thương mở cửa, đối diện với Triệu Tiểu Lăng cao chưa tới mắt mèo vung lên một nụ cười tươi: “Tiểu Lăng em tìm cô?”

Triệu Tiểu Lăng vươn bàn tay dính đầy bột mì cho cô xem:
“Ba em ngày hôm nay gói bánh sủi cảo, cô giáo Chu cùng qua nhà em ăn
đi.”

Chu Thương Thương chần chờ một chút, gãi đầu: “Cô giáo đi đổi quần áo.”

Chu Thương Thương thay một bộ đồ thể thao rộng rãi, đi tới
nhà bếp của Triệu Trung Học, lại thấy một đám bánh sủi cảo trắng tròn
mập mạp đang bày ở trên bàn chờ bỏ vào nồi.

Triệu Trung Học mang tạp dề từ bên trong đi ra, đối với Chu Thương Thương nở nụ cười: “Trước tới phòng khách ngồi, cùng Tiểu Lăng
xem TV một lúc.”

Có khả năng Triệu Trung Học lớn hơn cô 10 tuổi, mỗi lần đối mặt với Triệu Trung Học, Chu Thương Thương đều nghĩ như là đối mặt với
một trưởng bối, cho nên Triệu Trung Học kêu cô đi ra sô pha ngồi, cô
ngoan ngoãn đến sô pha ngồi, thật cùng Triệu Tiểu Lăng cùng nhau xem TV.

Kênh tự nhiên đài XX, chủ đề là môi trường của rắn, Triệu
Tiểu Lăng xem say sưa, còn không quên đưa khoai chiên trong tay cho Chu
Thương Thương.

Chu Thương Thương thực sự chán ghét những loài bò sát này, thấy hình ảnh nhúc nhích, tự động quay đầu không nhìn tới.

Sau đó tại thời điểm cô nhiều lần quay đầu, Triệu Trung Học đã đi tới, vỗ đầu Triệu Tiểu Lăng: “Phát lại đã nhiều lần như vậy, làm
thế nào còn xem không thấy chán.”

Triệu Tiểu Lăng lập tức hiểu được, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, sau đó thay đổi một kênh đời sống, bên trong đang phát một bộ
phim truyền hình nào đó trong nước sản xuất, đổi kênh xong, Triệu Tiểu
Lăng cười một cái thật tươi với Chu Thương Thương: “Cô giáo có phải
thích xem loại phim truyền hình này không.”

Trong TV một người đàn ông đang phát bệnh tâm thần đau khổ
cầu xin một phụ nữ: “XX, van xin em đừng rời khỏi anh, đừng rời khỏi
anh. . .”

Chu Thương Thương giật nhẹ khóe miệng: “Kỳ thực không tồi, Tiểu Lăng, chúng ta vẫn là xem thế giới động vật đi. . .”

Chu Thương Thương vẫn nghĩ Triệu Trung Học người đàn ông
này rất thần bí, ly dị, mang theo con trai, chuyên gia khoa tim mạch,
còn có thể gói bánh sủi cảo. . . Chu Thương Thương theo bản năng nhìn
tay Triệu Trung Học, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn.

Thật đúng một đôi tay khéo léo, ngoại trừ có thể cầm dao phẫu thuật, còn có thể mang bánh sủi cảo gói dễ nhìn như vậy.

Bởi vì cả ngày không ăn cái gì, Chu Thương Thương ăn bánh
sủi cảo cũng nghiêm túc, khi mang một bát lớn bánh sủi cảo giải quyết
xong, Triệu Tiểu Lăng chăm chú hỏi cô: “Cô giáo Chu ăn mấy cái a?”

Chu Thương Thương có phần mắc cỡ: “Cô giáo cũng không biết, đại khái hơn hai mươi. . .”

Triệu Trung Học cười hỏi cô: “No rồi chưa?”


Chu Thương Thương vội vã gật đầu, trả lời: “No rồi.”

Người Trung Quốc có câu, bà con xa không bằng láng giềng gần.

Khi Chu Thương Thương mang theo một túi bánh sủi cảo do
Triệu Trung Học gói cho cô, thật sâu sắc cảm thụ được tình cảm ấm áp của đồng hương.

Chu Thương Thương xách túi bánh sủi cảo về bỏ trong tủ đông của tủ lạnh, chuẩn bị cho tốt xong, lại trở lại về phòng ngủ phê chữa
bài tập cuối tuần.

Sau khi phê chữa bài tập, Chu Thương Thương đối diện với bệ cửa sổ duỗi thắt lưng, đúng lúc này, điện thoại di động để ở một bên
điên cuồng mà rung lên.

Chu Thương Thương lơ đãng bị dọa hoảng sợ, trái tim bỗng
nhiên rụt một chút, cô vươn tay cầm lấy di động, nhìn tên lóe ra trên
màn hình, ấn phím ngắt đứt.

Qua một lúc, lại vang lên.

Chu Thương Thương lại ấn ngắt.

Sau đó qua một lúc,người nọ gửi đến một tin nhắn: “Thương Thương, nghe điện thoại, về bà nội em.”

Chu Thương Thương cầm điện thoại di động, chỉ cảm thấy đầu
bốc lên mồ hôi lạnh, mẹ của Tống Lâm Sinh sớm đã qua đời, cho nên người
bà nội này. Là Tưởng Ái Linh.

Nửa phút sau, điện thoại di động lần thứ hai rung động — là cuộc gọi của Tô Dần Chính.

Chu Thương Thương nhấn nút nghe máy, đưa điện thoại đặt ở bên tai.

“Thương Thương. . .” Là thanh âm của Tô Dần Chính.

“Tôi đây, tôi nghe.”

Tô Dần Chính ở đầu điện thoại bên kia hơi chút chần chờ:
“Anh nhận được điện thoại từ thành phố B gọi tới, Thương Thương, bà nội
em bệnh tình nguy kịch.”

Chu Thương Thương vẫn không rõ lắm cảm tình của mình với
Tưởng Ái Linh, lúc bị đuổi về Tống gia thì trong ngực chu thương thương
là hận bà, thế nhưng hận thì hận, cô vẫn cho rằng Tưởng Ái Linh là thân
nhân duy nhất trên đời này.

Cho nên khi lên đại học, cô và Tô Dần Chính trở về thành
phố B một lần, chờ đến sau khi Tô Dần Chính sự nghiệp thành công, cũng
quay về thành phố B một lần, có khả năng sợ về quê, cô vẫn không biết
làm sao đối mặt với Tưởng Ái Linh, cô cũng không có cùng Tưởng Ái Linh
trực tiếp gặp mặt, mua tới một đống lớn quà tặng cũng là để cho bảo mẫu
Chu gia chuyển giao cho Tưởng Ái Linh.

Lần cuối cùng trước khi đi, bảo mẫu muốn biết số điện thoại của cô và Tô Dần Chính.

Khi đó, cô và Tô Dần Chính cảm tình đang tốt, cô dùng ngôn
ngữ địa phương giới thiệu Tô Dần Chính với bảo mẫu: “Bạn trai cháu,
chúng cháu sắp kết hôn, đây là dãy số của anh ấy, có việc có thể gọi
điện thoại cho anh ấy, anh ấy có thể liên hệ đến cháu. . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận