Tâm Hữu Bất Cam

Hàn Tranh cùng Chu Thương Thương thương lượng chuyện kết
hôn, không hề nghi ngờ là một loại hành vi điên cuồng hấp tấp chạy đi
đụng phải nòng súng, thế nhưng cho dù là loại hành vi đụng nòng súng
này, Hàn Tranh cũng đụng phải rất là vui mừng, theo số lần đụng phải
nòng súng tăng lên, cũng đụng ra tâm đắc của mình —— nhân lúc cháy nhà
mà đi hôi của, cha bằng tử quý.

Cái ngọn lửa này, là trời ban cho, Hàn Tranh bây giờ chỉ
cần thấy bụng Chu Thương Thương, khóe miệng sẽ nhịn không được cong lên, bên trong nằm Hàn nha đầu nhà anh đó nha.

Toàn bộ quá trình trong quán thức ăn chay, Hàn Tranh
toàn bộ hành trình đều theo làm tùy tùng hầu hạ Chu Thương Thương, ví dụ như đôi mắt Chu Thương Thương hướng đến món ăn nào đó liếc mắt, giây
tiếp theo Hàn Tranh lập tức cầm lấy đôi đũa thay cô gắp lấy; ví dụ như
Chu Thương Thương buông đũa, Hàn Tranh lập tức đưa đến khăn ăn ở trên
bàn.

Nói chung, so với Lý Liên Anh còn Lý Liên Anh hơn. (Lý Liên Anh: thái giám siêu nịnh bợ Từ Hi Thái Hậu)

Hàn Tranh nghĩ đàn ông thích ở trước mặt phụ nữ xum xoe,
hoàn toàn là xuất phát từ bản năng nam tính, anh sống gần tới ba mươi
năm, cái bản năng này mới bị kích thích phát ra. Cũng bởi vì là bản
năng, loại hành vi xum xoe này, Hàn Tranh cũng làm hết sức vui vẻ.

Chu Thương Thương thấy mình thập phần bị động, như là
một con vịt bị lùa vào lồng, với lại càng phát ra hành vi bị động dắt
lừa thuê, đầu tiên là bị đổi thuốc, sau đó bị mang thai, cô nghĩ lại
tiếp tục đi tiếp, thực sự cũng bị kết hôn.

Từ quán thức ăn chay trở về, Hàn Tranh vững vàng mang xe dừng ở dưới lầu tiểu khu của cô, sau đó đỡ cô xuống xe.

Chu Thương Thương bỏ qua Hàn Tranh, có chút đau đầu nói: “Thập Nhất, mới một tháng.”

Hàn Tranh có nề nếp nói: “Ba tháng đầu là nguy hiểm nhất.”

Chu Thương Thương giương giương ánh mắt, tùy anh .

Trở lại cửa căn hộ, Triệu Trung Học đang mang theo một
rác to từ cửa đối diện đi tới, lúc thấy cô và Hàn Tranh, đầu tiên là
sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ cười cười.

Hàn Tranh tâm tình tốt chào hỏi với Triệu Trung Học : “Bác sĩ Triệu muốn ra ngoài?”

Triệu Trung Học hướng về phía Hàn Tranh gật đầu.

Chu Thương Thương mở cửa, vào nhà, Hàn Tranh vội vã đi
theo phía sau Chu Thương Thương, lúc khom lưng đổi giày, phát hiện đôi
dép của mình ở chỗ này đã bị Chu Thương Thương xử lý đi bỏ.

Hàn Tranh đứng gác bên cạnh tủ giày, biểu tình trên mặt rõ ràng có chút mất mát.

Chu Thương Thương quay đầu nhìn Hàn Tranh đứng ở cửa,
đi tới phòng giữ đồ, cầm lấy một đôi dép màu xanh đậm đi ra, sau đó tới
trước mặt Hàn Tranh, mang đôi dép ném tới trên mặt đất.


Hàn Tranh hài lòng cười cười, đổi giày xong, liền lôi
kéo Chu Thương Thương để cho cô ngồi ở trên đùi mình, lại bắt đầu muốn
thương lượng chuyện kết hôn.

“Thương Thương, cuộc hôn nhân này, anh nghĩ vẫn nhất
định phải kết.” Hàn Tranh vòng vo chuyển ngữ khí, gắng sứng làm cho
giọng điệu của mình có tính thương lượng chứ không phải biến thành câu
khẳng định.

Chu Thương Thương hơi mệt mỏi mở miệng: “Kết như thế nào? Ba mẹ anh có thể đồng ý em con gái đã từng lấy chồng?”

Hàn Tranh xoay Chu Thương Thương qua, mặt hướng về phía mình, hết sức nghiêm túc nói: “Việc này giao cho anh.”

Chu Thương Thương nhíu lại vùng xung quanh lông mày: “Thập Nhất, không có đơn giản như vậy.”

Hàn Tranh ngửa đầu thở dài, “Thương Thương, với anh mà nói, trừ em ra, tất cả không là khó khăn.”

Chu Thương Thương cúi đầu, chỉ cần nghĩ đến một ít vấn đề,
trong lòng có chút buồn bực, cô từ trên đùi Hàn Tranh đứng lên, đi vòng
quanh phòng khách một vòng, sau đó phiền muộn ngồi ở bên cạnh Hàn Tranh.

Hàn Tranh như là một khối vệ tinh trung tâm cho Chu
Thương Thương xoay quanh, xoay người, đối mặt với cô: “Thương Thương,
ngày mai anh trở về nói chuyện chúng ta với ba mẹ, em đừng lo lắng, tất
cả có anh.”

Chu Thương Thương lập tức lên tiếng: “Trước không nên. . .”

Hàn Tranh đưa tay đặt trên vai Chu Thương Thương:
“Thương Thương, con của chúng ta dù sao cũng không thể ra sinh ra không
có hộ khẩu chứ?”

Chu Thương Thương đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, Hàn Tranh vươn hai tay làm thay, ngón tay cái ấn lên huyệt vị của Chu
Thương Thương, nhẹ giọng nói nhỏ cùng cô thương thảo: “Anh vẫn nghĩ cuộc hôn nhân này nhất định phải kết, đầu tiên chúng ta kết hôn là phù hợp
luật hôn nhân, hai là chúng ta phải phụng tử thành hôn, ba là. . .”

Hàn Tranh ha ha nở nụ cười hai tiếng: “Người hữu tình sẽ thành quyến túc, có đúng hay không?”

Chu Thương Thương không nói, toàn thân không xương ngồi phịch ở trên sô pha, qua thật lâu, nhẹ giọng mở miệng: “Thập Nhất, sau
này nếu như anh phụ em, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. . .”

Hàn Tranh nghiêng đầu, không nhúc nhích tí nào nhìn chăm
chú Chu Thương Thương, đôi mắt đẹp trang trọng hứa hẹn, thanh âm trầm
thấp lại từ tính, đặc biệt đầu độc nhân tâm.

“Thương Thương, anh lấy sinh mệnh thề, anh Hàn Tranh nếu đối với em có điều cô phụ, ắt gặp trời phạt.”

Chu Thương Thương xoay mặt qua, không nhìn tới Hàn Tranh.

Hàn Tranh giơ tay kéo Chu Thương Thương.


Chu Thương Thương không để ý đến anh.

Hàn Tranh hơi thở dài, dứt khoát trực tiếp từ đằng sau
ôm lấy Chu Thương Thương, anh tựa đầu trên bả vai Chu Thương Thương,
chăm chú nói: “Thương Thương, anh sẽ dùng cả đời khứ thực hiện lời hứa
của mình.”

Chu Thương Thương chớp chớp đôi mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Cả đời?

Cô thật là điên rồi, rõ ràng có giáo huấn bi thảm trước đó, vậy mà còn tin cả đời trong lời nói của Hàn Tranh.

Hàn Tranh nói, anh sẽ dùng cả đời đi thực hiện lời hứa
của mình, còn cô thì sao, ngày hôm nay làm sao không phải là quyết định
lấy hạnh phúc nửa cuộc đời còn lại làm tiền đặt cược.

Nhưng là có chút chuyện thực sự trốn tránh không được,
Hàn Tranh đích xác ở trong trong thế giới tâm như tro tàn của cô châm
lên một tia sáng như vậy, theo ánh sáng càng ngày càng chói mắt, cô
tránh không kịp, song song đó cũng không chỗ để trốn.

Cho nên cứ dũng cảm một lần đi, dùng dũng khí suốt đời
đi đặt cược nửa cuộc đời sau của cô, đặt cược lời hứa cả đời của Hàn
Tranh.

Cái buổi tối thứ 6 này, Hàn Tranh quay về Hàn trạch mời dự họp hội nghị gia đình.

Hội nghị gia đình thành viên gồm: phụ thân Hàn bộ
trưởng, mẫu thân Hàn thái thái, anh trai Hàn thủ trưởng, còn có thư ký
lâu năm của Hàn bộ trưởng Từ Lập.

Ngoại trừ Hàn thái thái, nam đinh Hàn gia đều là người
cực kỳ bận rộn, cho dù Tết âm lịch, cả nhà cũng rất ít khi tề tựu như
vậy.

Địa điểm hội nghị gia đình, phòng tiếp khách ở lầu hai, rèm cửa sổ Hàn thái thái mua là kiểu đóng kín tiêu chuẩn, ngăn cản ánh
mặt trời bên ngoài, phòng khách mở một cái đèn nhỏ, đèn kiểu phục cổ đặt dưới đất tản mát ra ánh sáng trắng nhẹ.

Hàn Tranh ngồi đối diện với người nhà, pha một bình trà Cao Trùng, sau khi đâu vào đấy lần lượt rót cho Hàn bộ trưởng, Hàn thái thái, Hàn thủ trưởng cùng Từ Lập.

Hàn thủ trưởng và Từ Lập lần lượt nói câu: “Cảm ơn.”

Hàn Tranh ngẩng đầu cười cười, cũng rót cho mình một
ly, nhẹ hớp một ngụm, buông ly trà xuống, nhìn đoàn người, mở miệng:
“Con muốn kết hôn.”

Hàn thủ trưởng và Từ Lập tay cầm ly đều hơi run lên,
nước trà trong ly nổi lên một chút rung động nhè nhẹ, sau đó tiếp tục
yên lặng nhấp hớp nước trà.


Trong phòng tiếp khách lập tức rơi vào tĩnh lặng, Hàn Tranh lại lập lại một lần: “Con muốn kết hôn.”

Hàn thái thái là người không thể kiềm nén nhất, quan tâm hỏi: “Lão nhị, là con bé Tống Thiến sao?”

“Không phải.” Hàn Tranh nhìn mẹ mình, “Tuy nhiên cũng là con gái của Tống Lâm Sinh.”

“Tống Lâm Sinh còn có con gái nữa sao?” Hàn bộ trưởng bận bịu chuyện lớn, có một số việc không rõ ràng lắm, hỏi Hàn thái thái.

Hàn thái thái mím môi: sắc mặt do dự nhẹ giọng mở miệng: “Còn có một. . .”

Hàn bộ trưởng suy nghĩ một chút: “Nếu như thích, thì cưới vào cửa đi.”

Hàn thái thái sắc mặt có chút xấu xí, ở bên tai Hàn bộ
trưởng nhẹ giọng nói một câu: “Trước là vợ của con trai Tô Thiên Lan,
nhưng mà nghe nói đã ly hôn.”

“Xoảng —— “

“Hồ đồ.” Sắc mặt Hàn bộ trưởng lập tức trở nên xanh
xám, cái ly trong tay liền rời tay ném tới hướng Hàn Tranh, Hàn Tranh
cũng không tránh, cái ly nện ở trên trán anh, qua một lúc, cái trán liền chảy máu ra, Hàn Tranh thò người ra từ trong hộp khăn giấy trên bàn trà rút ra ba bốn tờ, bình tĩnh xoa xoa nước trà ở trên mặt, đối với vết
thương trên trán, ngược lại bỏ mặc.

Hàn thái thái yêu thương con trai, đứng lên, muốn nhìn xem cái trán Hàn Tranh.

Hàn Tranh kéo một nụ cười với mẹ mình: “Mẹ, con không sao.”

Hàn bộ trưởng vẻ mặt bình tĩnh: “Hàn Tranh, ba cho con thời gian một tuần, lập tức cùng cô gái kia chặt đứt.”

Hàn Tranh nhìn ba mình: “Ba, con không có hồ đồ, con là nghiêm túc.”

Hàn bộ trưởng giận hiện ra mặt: “Hàn Tranh!”

Hàn thái thái nhìn chồng mình, sau đó quay đầu nhìn con trai mình, khuyên nhủ: “Lão nhị, mẹ với ba con cũng không nhìn dòng
dõi, thế nhưng cô ấy chí ít phải trong sạch đi.”

Hàn Tranh cúi đầu, kéo kéo khóe miệng, có chút vấn đề
nếu tranh luận tiếp nữa, ngược lại đối với anh bất lợi, anh ngẩng đầu,
dừng một chút, “Cô ấy mang thai.”

“Xoảng ——” lại một người cái ly ném tới, Hàn Tranh
nghiêng một chút, sát qua lỗ tai anh, cái ly rơi vào trên tường phía
sau, toàn bộ nước trà tưới lên tường trắng, lưu lại một bãi vết nước.

“Hàn Tranh, con thực sự khiến cho ba rất thất vọng.”

Hàn Tranh ân hận nhìn ba mình: “Con ngày hôm nay triệu
tập mọi người đến, kỳ thực là nghĩ thông suốt báo cho mọi người một
tiếng, thứ nhất là con muốn kết hôn, thứ hai là con phải làm cha, ngoài
ra những chuyện khác, mọi người nhìn là đủ rồi, hôn sự này mọi người
đồng ý cũng kết, không đồng ý, cũng phải kết, cô ấy thật vất vả mới cho
con một cơ hội, mọi người đừng cản con, con nói trước, đời này con chỉ
cưới cô ấy, con một người đàn ông ba mươi tuổi, cưới vợ còn không có
quyền tự chủ, như thế này thì nói làm sao?”

Hàn bộ trưởng hổn hển mắt lạnh nhìn Hàn Tranh, đã nói không nên lời.

Lúc này Hàn thái thái chen vào, do dự một lúc, hỏi:
“Lão nhị, nói cho mẹ nghe, có phải cô ấy dùng đứa nhỏ bức con hay không. . .”


Hàn Tranh lắc đầu, lại quét mắt nhìn mọi người, dừng một chút, mở miệng: “Là con cưỡng bức cô ấy.”

“. . .”

Bốn phía an tĩnh, ngơ ngác nhìn nhau.

Sau đó Hàn thủ trưởng đột nhiên bị nước trà sặc miệng, quay sang, ho khan lên.

Hàn Tranh bảo Chu Thương Thương trước tiên từ chức, Chu Thương Thương nghĩ đến mấy lời nhàn ngôn toái ngữ sau này phải đối mặt, cũng đồng ý trước đem công việc từ chức, hiệu trưởng bên kia trước đó
đã được thông báo, thủ tục từ chức làm rất thuận lợi.

Một tiết cuối cùng, cô đứng ở trên bục giảng, đối diện
với những cái đầu tròn tròn phía dưới, trong lòng nhớ tới tâm tình của
mình lúc hai tháng trước lên dạy tiết học đầu tiên.

Trong phòng học tia sáng sáng sủa, ngoài cửa sổ có một cây hòe già, lá cây đã rụng gần hết.

Lúc Chu Thương Thương rời khỏi phòng học, nhìn kỹ lại
vài lần, cô nếu như muốn cùng Hàn Tranh đi chung một chỗ, có chút nỗ lực và hi sinh là không thể tránh được.

Buổi tối, Chu Thương Thương bôi thuốc lên trán cho Hàn Tranh, Hàn Tranh ôm thắt lưng cô, kêu vợ ơi vợ à không ngừng

Bôi thuốc xong, Chu Thương Thương nằm ở trên người anh, thờ ơ xem TV.

Hàn Tranh dấu tay ở sau lưng Chu Thương Thương, giọng
điệu có chút xin lỗi: “Thương Thương, sau khi cưới, có khả năng sẽ có
chút ủy khuất, thế nhưng anh bảo đảm, chúng ta sống của chúng ta, một
năm tối đa thấy mặt hai lần.”

Chu Thương Thương nhẹ cười ra tiếng, lo lắng mở miệng: “Thập Nhất, chúng ta khẳng định sẽ bị cô lập hoàn toàn.”

Hàn Tranh cũng cười rộ lên, hôn nhẹ mặt trái Chu Thương Thương: “Cô lập thì cô lập đi, đợi đến khi chúng ta sinh một rổ Hàn nha đầu Hàn tiểu tử, để cho bọn họ sờ không được ôm không tới.”

Chu Thương Thương: “Anh quá AQ đi.”

Hàn Tranh nâng lên Chu Thương Thương, chăm chú nhìn cô: “Thương Thương, anh không phải AQ, anh thực sự rất hài lòng.”

Chu Thương Thương: “Anh thật là ngốc.”

Hàn Tranh: “Em cũng không thông minh.”

Chu Thương Thương cười, ghé vào vai Hàn Tranh: “Vậy thực sự xong rồi, trong bụng khẳng định là một cái ngốc cực kỳ.”

Hàn Tranh ôm chặt Chu Thương Thương, đè nén xuống cảm
động đầy ngập, nhẹ giọng đáp lời: “Ngốc thì ngốc đi, bánh bao nhỏ ngây
ngô, ngẫm lại cũng đáng yêu.”

Dừng một chút, Hàn Tranh có phần nghiêm túc mở miệng nói: “Thương Thương, lúc nào đó anh với em đi khám thai .”

Chu Thương Thương gật đầu.

Hàn Tranh đôi mắt lóe sáng: “Chu ma ma, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh tiếp Hàn nha đầu chưa?”

Chu Thương Thương chịu không nổi đánh lên vai Hàn Tranh, nhướng mí mắt: “Còn có chín tháng nữa lận có biết hay không?”

“Còn có, anh đừng mỗi ngày nơm nớp lo sợ như là đang đi xiếc dây, anh làm như vậy, em cũng sẽ khẩn trương theo, em cũng không
muốn con chúng ta sinh ra, là một diễn viên xiếc dây. . .”

Hàn Tranh: “. . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận