Tâm Hữu Bất Cam

Chu Thương Thương thực sự có ba năm không từng gặp qua Tô
Dần Chính, thành phố S nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu như
không muốn thấy một người, cố tình lảng tránh mà nói, đời này đều không
có khả năng gặp lại.

Nhưng mà sau ba năm, Chu Thương Thương cùng Tô
Dần Chính vẫn là chạm mặt, lần này thật là ăn khớp, tại thành đông thành phố S vừa mở một nhà hàng Nhật Bản.

Quán ăn mới khai trương, Chu Thương Thương và
Hàn Tranh mang theo Ngưu Bì Đường tụ họp gia đình, trên tatami, Đường
Đường nằm úp sấp thân thể tay cầm lấy miếng sushi, kết quả không cẩn
thận lật úp đĩa mù-tạc màu xanh, toàn bộ mù-tạc rơi vãi vào trên chiếc
váy màu hồng nhạt của Đường Đường.

“Ma ma, bẩn. . .” Đường Đường chỉ vào chính chiếc váy của mình cho Chu Thương Thương xem.

“Đều biết nói bẩn, làm thế nào khi ăn lại không cẩn thận một chút?” Chu Thương Thương trách cứ con gái một câu, sau đó
ôm lấy nó, đi về phía toilet.

Chu Thương Thương ở trên bồn rửa tay làm vệ
sinh chiếc váy cho Đường Đường, bởi vì quá trình tẩy rửa Đường Đường
không an phận, dẫn đến việc quần áo của Chu Thương Thương cũng ướt một
mảng to.

“Hàn Tông Linh, không được động nữa, không thì
mẹ sẽ thực sự nổi giận.” Chu Thương Thương ngẩng đầu làm bộ trừng mắt
nhìn Đường Đường, Đường Đường ủy khuất nháy mắt mấy cái, sau đó ngoan
ngoãn cúi đầu.

Sau khi tẩy rửa xong, Chu Thương Thương ôm
Đường Đường xoay người rời đi, nhưng mà còn không có bước ra khỏi toilet vài bước, phía sau bay tới giọng nói nhẹ nhàng, có người gọi lại cô,
giọng nói này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ làm cho Chu Thương Thương
sửng sốt vài giây.

Chu Thương Thương ôm Đường Đường xoay người, Tô Dần Chính áo mũ chỉnh tề đứng ở bên cạnh toilet, khuôn mặt tuấn nhã
nhìn cô.

Chu Thương Thương biết lúc cô từ trong toilet
đi ra thì có đi sát qua một người, bởi vì không có ngẩng đầu, cho nên
căn bản không có chú ý tới người cùng cô thoáng qua chính là Tô Dần
Chính.

“Thương Thương. . .” Tô Dần Chính lại kêu một
tiếng tên của cô, nhìn cô, lại nhìn Đường Đường trong lòng cô, hai tròng mắt sâu thẳm cong cong, “Đây là đứa nhỏ nhất?”

Dừng một lúc: “Thực sự là đáng yêu, rất giống em đó.”

Chu Thương Thương thu liễm thần sắc trên mặt, gật đầu: “Đúng, đây là đứa nhỏ nhất, con gái út Hàn Tông Linh.”

Ngay lúc Chu Thương Thương quấn quýt có nên nói thêm chút gì gì đó hay không, Đường Đường vươn hai tay nhào về phía Tô
Dần Chính: “Chú bế. . .”

Đường Đường tự làm quen khiến cho Chu Thương
Thương thập phần quẫn bách, thấp giọng kêu tên Đường Đường, nhưng Tô Dần Chính ngược lại, nhìn thoáng qua Đường Đường, sau đó tiến lên một bước, từ trong lòng Chu Thương Thương tiếp nhận Đường Đường.

“Được, chú bế.”

Trẻ con mềm mềm êm êm, khi bàn tay nhỏ bé bụ
bẫm bắt lấy bờ vai Tô Dần Chính, Đường Đường còn ngọt ngào kêu thêm một
tiếng chú, Tô Dần Chính thất thần trong chốc lát.

“Cháu tên là gì vậy?” Tô Dần Chính vẫn không nhúc nhích ôm Đường Đường, bắt đầu hỏi đứa nhỏ một ít vấn đề cũ rích.

“Cháu tên là gì nào?”

“Đường Đường. . .”

Tô Dần Chính rõ ràng không có kinh nghiệm bế em bé, tư thế cứng ngắc, lúc Đường Đường hơi động thân mình,Tô Dần Chính
sẽ không biết ứng đối làm sao.

“Là đường trong kẹo đường sao?”

“Không phải vậy.” Đường Đường lắc đầu, “Đường trong Ngưu Bì Đường.”

Tô Dần Chính “Ha ha” cười ra tiếng, sau một lúc lâu, hắn dè dặt thay đổi một cái tư thế ẵm em bé.

Chu Thương Thương đứng ở bên cạnh ngẩng đầu, trầm mặc một lúc, sau đó giơ tay qua: “Đường Đường, chúng ta phải đi về.”

Đường Đường vẫn rất nghe lời Chu Thương Thương, vươn qua thân thể, về tới trong lòng Chu Thương Thương, lúc Đường Đường làm vệ sinh chiếc váy bị nước dính ẩm ướt, bởi vì Tô Dần Chính bế nó,
khi Đường Đường rời khỏi, Chu Thương Thương thấy trên áo sơ mi nhạt màu
của Tô Dần Chính thêm một mảnh vết nước nhàn nhạt.

Chu Thương Thương thu hồi tầm mắt, nói câu: “Tạm biệt.”

Tô Dần Chính cũng nói: “Tạm biệt.” Sau đó hướng về phía Đường Đường phất phất tay, “Đường Đường tạm biệt. . .”

Đường Đường vẫy bàn tay nhỏ bé mềm mại, còn không có mở miệng nói “Tạm biệt chú” , đã bị mẹ mình ôm rời đi.

Chu Thương Thương ôm con của cô càng chạy càng
xa, Tô Dần Chính đứng trước ngọn đèn áp tường, tia sáng sáng chói đánh
vào trên mặt hắn, trắng bóng một mảnh, không rõ biểu tình.

Ba năm rồi, con của cô cũng đã ba tuổi, vừa rồi hắn đến ngay cửa toilet, cô đang một bên rửa váy cho con gái một bên
dịu dàng trách cứ nó, cô mặc một chiếc váy màu xanh lục phối một chiếc
áo may ô tơ tằm màu vàng nhạt, mái tóc đen uốn cong, gợn tóc to to xõa ở sau người, hình ảnh cùng với ký ức trùng lắp, ba năm, cô thật không
thay đổi bao nhiêu, chỉ là cô đưa lưng về phía hắn, không có phát hiện
hắn đứng ở phía sau.

Sau đó cô ôm con gái xoay người, rời đi, cùng hắn sát bên mà qua, cũng không có ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Kỳ thực có vài lần, hắn đều ở thành phố S gặp
gỡ qua cô, chỉ là lần này cũng là lần đầu tiên Tô Dần Chính mở miệng gọi lại cô.

Thế nhưng gọi lại cô muốn cái gì đây, tựa như bạn bè cũ bắt chuyện?

Tô Dần Chính cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình,
trên mặt còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của đứa bé, hắn thừa nhận, vừa rồi
khi con gái cô nhào tới trong lòng hắn, hắn thất thố không ngớt, tựa như có một bàn tay nhỏ bé lơ đãng nắm chặt trái tim hắn.

. . .

Lúc Chu Thương Thương ôm Đường Đường trở lại
ghế lô, Hàn Tranh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó kéo ra một vẻ tươi cười:
“Làm thế nào đi lâu như vậy?”

Chu Thương Thương mang Đường Đường đưa qua cho Hàn Tranh, nhìn anh một cái, không có lập tức trả lời.

Sau đó Hàn Tranh lơ đãng sờ sờ mái tóc mềm mại
của Đường Đường, nhìn áo Chu Thương Thương ẩm ướt một mảnh, lôi kéo ngón tay Đường Đường chỉ Chu Thương Thương: “Mẹ xấu hổ xấu hổ, mang cả áo
mình đều làm ướt rồi.”

Chu Thương Thương cúi đầu, không lên tiếng.

Lúc này Bì Bì khoa trương lên tiếng mở miệng: “Ba cũng đi đâu lâu như vậy mới về?”

Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn Hàn Tranh đang vẻ mặt khó xử, yên lặng gắp một ít rong biển cho Ngưu Ngưu và Bì Bì.

Hàn Tranh cười cười, nhẹ mím môi, không tiếng động cười a cười a.

Buổi tối về nhà, sau buổi liên hoan hoàn mỹ của gia đình, Chu Thương Thương với Hàn Tranh ầm ĩ một trận, kỳ thực không tính là cãi nhau, chỉ là chút tranh chấp ồn ào giữa vợ chồng bình
thường với nhau.

Về phần nguyên nhân tranh chấp, biểu hiện ra
ngoài là không có dính đến Tô Dần Chính, thế nhưng nghiêm túc phân tích
mổ xẻ, khẳng định là bởi vì Tô Dần Chính.

Hàn Tranh giả vờ rộng lượng, đối với hạnh phúc, so với Chu Thương Thương còn muốn mẫn cảm hơn.

Đồng dạng trong Hàn trạch, tranh chấp còn có Bì Bì và Đường Đường, hai đứa thừa dịp bảo mẫu không ở bên cạnh, hai bên
phân cao thấp tranh giành nhau một cây súng màu đen nhỏ.

Bì Bì: “Cái này là của anh, em buông tay. . .”

Đường Đường: “Của em, anh mới buông tay. . .”

Sau đó hai đứa đều sử dụng ra toàn bộ sức mạnh, kết quả Bì Bì đột nhiên buông tay, Đường Đường cả người ngã về sau, đầu đụng vào chân ghế.

Đường Đường khóc lớn lên.

Bì Bì bị dọa sợ ngẩn người, sau đó cũng khóc lớn lên.

Ngưu Ngưu ngồi ở bên cạnh an tĩnh chơi xếp gỗ, khi thấy cái trán Đường Đường chảy máu ra, cũng khóc lớn lên.

Tiếng khóc của Ngưu Bì Đường ba đứa rốt cục mang Hàn Tranh và Chu Thương Thương đang cáu kỉnh thu hút đi qua xem.

Ba mẹ thất trách đã chạy tới, khi Hàn Tranh ôm
lấy Đường Đường đang khóc lớn, Chu Thương Thương sờ đến vết máu trên đầu Đường Đường, hai vợ chồng này một phút đồng hồ trước còn đang cãi nhau
qua một phút sau lập túc ôm con gái nhỏ chạy đến bệnh viện.

Cái trán Đường Đường may 6 mũi, lúc may kéo
giọng khóc lớn, khóc đến Chu Thương Thương cũng chảy ra vài giọt nước
mắt, tự trách không thôi, đồng dạng tự trách còn có Hàn Tranh.

Lúc may xong, Đường Đường cũng rốt cục khóc mệt mỏi, làm tổ trong lòng Hàn Tranh, nhăn cái mũi nhỏ nức nở.

Hàn Tranh sờ sờ mái tóc của con gái bị mồ hôi
làm ướt đẫm, nhẹ nhàng mở miệng: “Không khóc không khóc a, Đường Đường
dũng cảm nhất, nói cho mẹ nghe, Đường Đường không khóc, cho nên cũng
không cho phép mẹ khóc.”

Chu Thương Thương xoay mặt qua, xoa xoa nước mắt.

Hàn Tranh: “Đường Đường nói cho mẹ đi, Đường Đường không khóc nữa. . .”

Đường Đường rốt cục dừng lại nức nở: “Ma ma không khóc, Đường Đường cũng không khóc.”

Chu Thương Thương xoay người, giơ tay xoa xoa mặt con gái: “Còn đau hay không vậy?”

Đường Đường là một đứa bé thích biểu hiện, nhất là ở trước mặt Chu Thương Thương, lắc đầu.

Chu Thương Thương vành mắt lại đỏ lên, Hàn Tranh đột nhiên nắm tay cô: “Mẹ thích khóc nhè.”

Đường Đường làm tổ trong lòng Hàn Tranh, nhếch miệng nở nụ cười.

Kết quả Đường Đường thật vất vả mới từ khóc lớn đến thành nhếch miệng cười, khi thấy ba Hàn mẹ Hàn vội vã đuổi tới, cau mũi, lại bắt đầu khóc, khóc đến lắm ủy khuất a.

Trận xích mích nhỏ giữa Chu Thương Thương với
Hàn Tranh bắt đầu từ chỗ Đường Đường, cũng kết thúc ở chỗ Đường Đường,
đêm khuya, Hàn Tranh từng vuốt từng vuốt, vuốt ve tấm lưng Chu Thương
Thương: “Thương Thương, xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”

Hàn Tranh: “Anh lòng dạ hẹp hòi.”

Chu Thương Thương: “Em cũng có chỗ không tốt.”

“Hử?” Hàn Tranh ôm sát Chu Thương Thương, có chút khẩn trương.

Chu Thương Thương xoay người: “Em không nên. . . cãi nhau với anh. . .”

Hàn Tranh: “Còn gì không?”

Chu Thương Thương: “Còn có nữa sao?”

Hàn Tranh đột nhiên trở mình đến phía trên Chu
Thương Thương, trong đêm tối tròng mắt anh chợt lóe chợt lóe: “Thương
Thương, anh thấy được hắn bế Đường Đường. . .”

Chu Thương Thương dồn sức đẩy Hàn Tranh ra: “Hàn Tranh, anh thực sự lòng dạ hẹp hòi.”

Hàn Tranh hơi há mồm: “. . .”

Tin tức viết về bạn gái mới của Tô Dần Chính
không nhiều lắm, nhưng mà trong vòng thượng lưu ở thành phố S thường
thường có đề tài nghị luận, Chu Thương Thương thành con dâu Hàn gia, Tô
Dần Chính thì sao, hắn sẽ cưới phụ nữ là cái dạng gì làm vợ, gia thế,
tướng mạo, thanh xuân?

Rất nhiều người đều nói lấy điều kiện của Tô
Dần Chính, nghĩ muốn cái dạng phụ nữ gì mà không có, chính xác, Chu
Thương Thương cũng biết có mấy tiểu thư thế gia tuổi trẻ xinh đẹp đối
với Tô Dần Chính tình có chủ ý.

Cho nên khi tư liệu và ảnh chụp của bạn gái mới của Tô Dần Chính được đưa ra ngoài ánh sáng, không ít người đều cảm
thấy ngoài ý muốn một chút.

—— quá bình thường đi.

Gia thế bình thường, tướng mạo bình thường,
ngay cả tuổi tác cũng khiến cho các dân chúng bát quái thất vọng, 26
tuổi, nghe nhiều mấy thứ tin tức các cô gái 18 tuổi gả cho nhà giàu có,
26 tuổi, cũng có vẻ không còn trẻ nữa.

Triệu Tiểu Nhu cũng có lần cùng Chu Thương
Thương trò chuyện về bạn gái mới của Tô Dần Chính: “Chị có một người bạn là bạn học của cô ta, có người nói tính cách rất tốt.”

Chu Thương Thương “À” một tiếng: “Rất tốt a.”

Triệu Tiểu Nhu xem thường nhìn cô một cái: “Thật một chút cảm giác cũng không có à?”

Chu Thương Thương nở nụ cười một chút, cô còn có thể có cái cảm giác gì.

Triệu Tiểu Nhu nâng cằm: “Kêu là Mạc Nghê đi,
chị hiếu kỳ Tô Dần Chính làm thế nào lại không tìm một người đẹp hơn
chút?”

Chu Thương Thương: “Không phải là không đẹp, cô gái đó cũng rất thanh tú.”

Triệu Tiểu Nhu: “Em xem thấy rồi?”

Chu Thương Thương xác thực từng thấy bạn gái
mới của Tô Dần Chính, kỳ thực ngày đó gặp mặt Chu Thương Thương lần nữa
nhớ lại, vẫn thấy có chút xấu hổ.

Cô là ở trên bàn mạt chược ở Giang gia gặp gỡ
bạn gái của Tô Dần Chính, cô đi theo cùng mẹ Hàn, Mạc Nghê đi cùng Tô
Ngữ Tâm.

Trên bàn bài, Mạc Nghê thường thường nhìn Chu
Thương Thương vài lần, ngày đó, Chu Thương Thương vận khí tốt thần kỳ,
Thiên Hòa, Giang Thượng Hoa, Gia Đại Tứ Hỉ. (tên mấy nước bài)

Mặt khác Mạc Nghê tính cách thực sự tốt, trên
mặt vẫn mang theo nét cười, khuôn mặt thanh tú, cười rộ lên người thoạt
nhìn rất hòa thuận.

Hơn nữa nhìn ra được rằng, Tô Ngữ Tâm thực sự rất thích cô ấy.

Chu Thương Thương thực sự nghĩ như vậy thật
tốt, không có bất luận cái gì không cam lòng, bất luận cái gì không
thoải mái, sau mấy cái cuối tuần, cô lại nghe nói Tô Dần Chính muốn kết
hôn, cô dâu là Mạc Nghê. Hôn lễ nghe nói là tháng 10, một tháng có tiết
trời lá đỏ.

Hôn lễ cô đương nhiên sẽ không tham gia, thế nhưng cô thật tình chúc phúc Tô Dần Chính.

Chu Thương Thương nghĩ cô và Tô Dần Chính đều
rất may mắn, mặc dù trong hôn nhân đều từng chịu tổn thương, vẫn còn có
dũng khí lần thứ hai bước vào cung điện hôn nhân, như vậy thực sự rất
tốt.

Có một số việc, làm ra cũng không có như thoạt nhìn dễ dàng như vậy.

Nhưng mà cách hôn lễ của Tô Dần Chính không tới 10 ngày, Chu Thương Thương lại nghe được tin báo tử của Tô Dần Chính.

Khi Chu Thương Thương nghe được tin Tô Dần
Chính chết cô đang ở trong hoa viên Hàn trạch tu bổ một chậu hoa hồng,
mà tin Tô Dần Chính chết cô chính là từ chỗ hai người bảo mẫu nghị luận
biết được.

Tô Dần Chính đã chết, Chu Thương Thương cúi
đầu, cây kéo sắc bén không cẩn thận cắt tới tay, máu tươi đỏ sậm từ đầu
ngón tay cuộn trào mãnh liệt chảy ra ngoài.

Thời điểm hận hắn nhất, cô cũng không muốn cho hắn chết, lúc cô bắt đầu thật tình chúc phúc cho hắn, hắn đã chết.

Cho nên một lần cuối cùng cùng hắn gặp mặt
chính là lần tại nhà hàng Nhật kia, khi từ trong toilet đi ra bên ngoài, Tô Dần Chính nói với cô câu thoại cuối cùng là tạm biệt, hắn nói với cô tạm biệt, nói với con gái của cô tạm biệt.

“Tạm biệt, Thương Thương.”

“Tạm biệt, Đường Đường. . .”

Tạm biệt, tạm biệt, thực sự không bao giờ gặp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui