Tam Kiếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng Ta Phát Triển Đất Nước


Sau khi rời đi bảo khố, Lý Thiên Linh chạy một mạch về cung điện của mình.

Về đến nơi, nàng giả vờ vội vàng nói với tổng quản thái giám:
 -" Ngươi, ngươi đi gọi Trần Tống tên kia đến đây bồi ta chơi, nhanh lên."
 Tổng quản thái giám nghe vậy thì vội vã ứng.
 -" Vâng, vâng,...!nô tài đi ngay đây ạ."
 Nói, ông ta vội vàng hành lễ rồi ba chân bốn cẳng chạy ra đại điện sai các cung nữ và thái giám đi triệu Trần Tống đến hầu hạ Lý Thiên Linh đi.
 Trong điện, Lan Hy và Minh Nguyệt ánh mắt tràn đầy nghi hoặc tỏ vẻ không hiểu hành động của chủ tử nhà mình nhưng vì kiêng dè trong đại điện vẫn còn có người nên không dám cất tiếng hỏi.
 Dường như cảm nhận được nghi vấn của các nàng, Lý Thiên Linh quay đầu về phía các nàng cho hai nàng một ánh mắt ý bảo hai nàng yên tâm đi.

Thấy vậy, dù trong lòng vẫn có nghi hoặc nhưng dưới sự tin tưởng của bản thân dành cho chủ tử, hai người các nàng chỉ có thể nhìn nhau rồi im lặng cúi đầu tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của bản thân.
 Không lâu sau, Trần Tống với vẻ mặt hoảng hốt vội vàng chạy vào đại điện quỳ xuống hành lễ.
 -" Thần, thần bái kiến bệ hạ.

Không biết bệ hạ tìm thần là có việc gì muốn sai bảo thần ạ ?"
 -" Hừ.


Trẫm muốn ngươi bồi ta chơi một trò chơi." Lý Thiên Linh tỏ vẻ ngạo kiều nói.
 -" Vâng ? Bệ hạ muốn thần chơi với ngài trò bịt mắt bắt dê ạ ?" Trần Tống nghe vậy thì cây thần kinh căng cứng nãy giờ rốt cuộc cũng buông lỏng, thử thăm dò mở miệng hỏi.
 -" Hừ.

Trẫm chán trò đó rồi.

Trẫm muốn ngươi chơi với trẫm trò khác cơ.

Ngươi ở đó đợi trẫm một lát, trẫm đi nhanh rồi trở lại." Nói, Lý Thiên Linh ra vẻ ngán ngẩm rồi dường như nghĩ đến chuyện gì thú vị, nàng lại cười khúc khích từ trên ghế nhảy xuống rồi chạy đi.
 Lan Hy và Minh Nguyệt thấy vậy thì xử cho nhau một ánh mắt rồi vội vàng chạy theo sau, mở miệng dặn.
 -" Các ngươi đứng đợi ở đó, chúng ta chạy theo xem bệ hạ muốn làm gì."
 -" Vâng Lan Hy tỷ tỷ, Minh Nguyệt tỷ tỷ." Các cung nữ khác nghe vậy thì gật đầu ứng thanh.
 Một bên khác, Lý Thiên Linh chạy một mạch về phòng mình rồi dùng ám hiệu liên lạc Ảnh.

Ảnh vừa xuất hiện thì Lan Hy và Minh Nguyệt cũng chạy đến.

Thấy Ảnh xuất hiện, Lan Hy vội cho cùng nữ đứng trông giữ ở hai bên cửa phòng rời đi rồi mới đi vào và đóng cửa phòng lại.
 Cửa vừa đóng, Minh Nguyệt đã nhịn không được mở miệng hỏi.
 -" Chủ tử, ngài đang muốn làm gì vậy ạ ?"
 Lý Thiên Linh thấy nàng hỏi thì cặn kẽ giải thích kế hoạch của mình cho ba người nghe.

Nói xong, ngước đầu lên nhìn, nàng đã thấy ba người bọn họ dùng biểu cảm kinh ngạc và không thể tin được nhìn nàng.

Thấy vậy, nàng không khỏi buồn cười.
 -" Làm sao ? Các ngươi rất là kinh ngạc ?"
 Lan Hy bọn họ nghe vậy thì hồi thần lại, vội vàng mở miệng khuyên.
 -" Chủ tử, ngài đừng làm như vậy.

Nếu chuyện đó bị truyền ra thì danh tiếng và trinh tiết của ngài sẽ bị hủy mất."
 -" Đúng vậy, chủ tử, nếu không được thì ngài cứ để nô tì làm thay ngài cũng được ."

 Ảnh không nói gì, chỉ im lặng dùng ánh mắt để thể hiện sự phản đối của bản thân.
 Lý Thiên Linh thấy vậy thì trong lòng chợt cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng khẽ cười nói.
 -" Không sao đâu, chuyện này chỉ có ta đích thân ra tay thì mới có thể đạt được hiệu quả tối đa nhất.

"
 -" Thế nhưng mà..." Lan Hy và Minh Nguyệt vẫn còn do dự.
 -" Không nhưng nhị gì cả, hai người các chỉ cần toàn lực phối hợp ta là được.

Còn về Ảnh, ngươi đi truyền tin tức này cho Lý Thiên Hinh và bảo hắn chuẩn bị đi, có lẽ muộn nhất là ngày hôm kia thì toàn bộ hoàng thành sẽ bị phong tỏa."
 Ảnh dù vẫn không yên lòng nhưng cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng gật đầu nhận lệnh rồi rời đi.
 Sau khi Ảnh rời đi, Lý Thiên Linh nói với Lan Hy và Minh Nguyệt.
 -" Các ngươi tìm giúp ta một bộ y phục màu đỏ đi."
 -" Vâng." Lan Hy và Minh Nguyệt nhìn nhau trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn thực hiện mệnh lệnh của Lý Thiên Linh.
 Chốc lát sau, Lý Thiên Linh một thân màu đỏ y phục chạy nhanh mà đến.

Chạy đến trước mặt Trần Tống, nàng dừng lại, dùng giọng điệu của tiểu bá vương nói.
 -" Ta muốn ngươi chơi trò đóng giả làm phu thê với ta.

Ta làm tân nương, ngươi giả làm tân lang, nghe rõ chưa ?"
 Các cung nữ và thái giám hầu hạ bên cạnh nghe vậy thì hoảng sợ vô cùng, vội vàng quỳ gối dập đầu khuyên can.
 -" Bệ hạ, bệ hạ, ngài không thể làm như vậy."

 -" Đúng vậy, bệ hạ, ngài nếu là làm như vậy mà để Thái hậu nương nương biết được thì chúng nô tài chết mết."
 Trần Cảnh vốn đang thả lỏng tâm nghe vậy ngay lập tức lại giật thót lên.

Hắn run sợ nói.
 -" Bệ hạ, chuyện này, chuyện này thần không dám.

Xin bệ hạ hãy tha cho thần đi." Nói, hắn ngay lập tức muốn đứng dậy bỏ chạy.
 Lý Thiên Linh nghe vậy thì giả vờ nổi cơn thịnh nộ, quát.
 -" Các ngươi sợ hoàng mẫu nhưng không sợ ta đúng không ? Nếu các ngươi còn dám khuyên can thì mỗi đứa bị phạt ba mươi trượng, đày đi làm khổ sai.

Còn đứng đó làm gì, còn không mau bắt nó lại cho ta."
 Chúng cung nữ và thái giám nghe vậy thì run sợ trong lòng, vội vàng dập đầu đáp.
 -" Vâng vâng.

Chúng nô tài/nô tì xin tạ ơn không phạt của bệ hạ." Nói vừa dứt lời, bọn họ vội vàng đứng dậy đuổi theo và bắt Trần Tống lại.
~~ Hết chương ~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận