Tam Kiếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng Ta Phát Triển Đất Nước


Đang lúc mọi người tò mò không biết người nam nhân trung niên kia là ai lúc, Lý Thiên Hùng đã đi đến bên cạnh Lý thái phó.
 Mà vốn dĩ đang phẫn nộ vô cùng Lý thái phó khi nhìn thấy Lý Thiên Hùng và người trung niên kia lúc biểu tình bỗng nhiên dãn ra, trong mắt hiện lên tia nắm chắc.
 Vốn dĩ đang không hiểu ra sao mọi người nhìn thấy biểu tình của Lý thái phó thì dường như đã hiểu ra chuyện gì.

Trong nhóm người, có người tâm tình vui vẻ, có người tâm tình vô cùng hỏng bét, lại có người tâm tình trở nên vô cùng phức tạp.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.
 Nhưng không đợi bầu không khí lâm vào vi diệu quá lâu, Lý Thiên Hùng đã mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh này.
-“ Điện tiền chỉ huy sứ Trần Thủ Hà, ngươi nói lời nói của một cung nữ không đáng tin vậy những chứng cứ này thì sao ?”
 Dứt lời, một danh binh lính từ phía sau đội ngũ tay ôm một chồng thư tín vội vàng chạy lên phía trước lớn giọng đọc ra những gì được ghi trên thư tín.
 -“ Ngày x tháng x năm 1225, gửi hiền đệ, về kế hoạch thâu tóm hết quyền lực trong triều đình và dành ngôi nhà Lý đã thực hiện ra sao rồi ? Ta đã nhận được tin....”
 -“....”
 Tên binh lính kia càng đọc, sắc mặt của mọi người càng kém.

Trong đó, kém cỏi nhất thuộc về quan lại phe phái họ Trần, Trần Thủ Hà,… Chưa đợi bọn họ kịp phản ứng thì kia danh vẫn luôn cúi đầu xuống đất trung niên nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khàn giọng hô lớn:
 -“ Câm miệng, các ngươi đây là giả mạo thư tín, có âm mưu muốn vu oan cho ta và tộc ta...”

 Hắn không ngẩng đầu lên thì thôi, hắn vừa ngẩng đầu thì mọi người thần sắc không khỏi biến ảo khôn lường.

Bởi hắn không phải là ai khác mà lại chính là thái úy Trần rung.

Chỉ gặp bình thường vẫn luôn ung dung, uy nghiêm hắn giờ phút này cả người lại chật vật vô cùng: búi tóc vốn vô cùng gọn gàng giờ phút này đã rối loạn, trên khuôn mặt sạch sẽ đã dính đầy bụi bẩn; trang phục được may bằng gấm vóc sang quý đã dính vào bùn đất và bị rách vài chỗ.
 Trần Thủ Hà vốn đã không may dự cảm khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trần Trung thì không khỏi tâm trạng rơi xuống không phanh.

Hắn biết, giờ phút này dù có nói gì thì cũng không thể nào chống lại được những chứng cứ kia.

Thế nhưng, hắn thật không cam lòng, chẳng lẽ công sức hắn mất công bày mưu tính kế bao lâu lại đổ sông đổ biển hết sao.

Không được, bây giờ nếu hắn liều một phen triệt để giết hết những người này trước khi tin tức truyền ra ngoài thì có lẽ vẫn còn cơ hội để cứu vãn thế cục.
 Nghĩ đến đây, Trần Thủ Hà không khỏi hạ lệnh;
 -“Người đâu, Lý Thiên Hùng và các cận thần họ Lý ăn nói hàm hồ, giả mạo chứng cứ, vu oan thái hậu, cấu kết với bọn phản loạn Đoàn Thượng và Nguyễn Nộn,…đã phạm vào điều đại kị.

Nay ta thấy bệ hạ tuổi còn nhỏ chưa đủ chính chắn để xử lí chuyện này nên thay mặt bệ hạ ra lệnh cho các ngươi lập tức mở cổng thành, toàn lệnh tiến công xử tử ngay lập tức những kẻ nghịch tặc này.

Ai có thể cầm đầu lâu của bọn chúng đem về đây thì sẽ được đại thưởng, ban quan tiến chức.”
 Nghe hắn nói như vậy, những kia binh lính thủ thành và mấy nghìn Thiên Tử quan nhận được lệnh vào thành đóng giữ không khỏi lâm vào trầm mặc.

Bọn họ đương nhiên biết ai đúng ai sai, tuy bọn họ là lính dưới trướng của Trần Thủ Hà  nhưng nghĩa vụ và ý nghĩa tồn tại của bọn họ là bảo vệ hoàng thành, bảo vệ bệ hạ.

Bây giờ Trần Thủ Hà lại ra lệnh cho bọn họ tiến lên đánh giết những kia vị cận thận thì bọn họ làm sao dám động thủ.

Thế nhưng, trầm mặc trong chốc lát, vẫn có người tiến lên mở cổng thành lao đến trước người Lý Thiên Hùng, Lý thái phó và kia những vị quan lại cùng phe.
 Thấy vậy, Lý Thiên Hùng không khỏi sắc mặt trầm xuống, phẫn nổ quát:
 -“ Lui lại ! Các ngươi những thứ này lang tâm cẩu phế đồ vật vậy mà dám thông đồng với tên phản tặc Trần Thủ Độ giết hại quan lại triều đình !!”
 Lý Thiên Hùng vừa dứt lời, vị kia Lý thái phó và các cận thần họ Lý cũng kịp phản ứng lại, vội vàng lui lại phía sau.

Cùng thời khắc đó, kia một đội Thiên Tử quân cũng nhanh chóng lao về phía trước chắn trước người đám người Lý Thiên Hùng.

 Ngay lúc này, một tiếng còi vang lên.

Chỉ trong giây lát, tiếng bước chân của hàng vạn người vang lên, vô số Thiên Tử quân xuất hiện.

Những Thiên Tử quân này thần sắc trang nghiêm, bước chân đều nhịp xông lên chiến đấu với những Thiên Tử quân nghe theo lệnh của Trần Thủ Hà và bao vây cả hoàng thành lại, hợp lực phá cổng thành.
 Chiến đấu đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, tiếng van xin đầu hàng, huyết nhục vang tung tóe tràng diện đã trở thành một bức tranh đẫm máu mà sau này, người đời sau cảm thán mà tôn sùng gọi là “sự khởi đầu của một thời đại rực rỡ và hưng thịnh”.

Đương nhiên, đây chỉ là chuyện của sau này.
______________
 Hoàng cung, điện Loan Nguyệt.
 Trần Dung vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu quan tâm hỏi một bé gái thân mặc long bào đang ngồi bên cạnh:
-“Thiên Linh, con đã suy nghĩ về việc hôm qua thế nào rồi ? Ta cảm thấy vẫn là nên sai người xử chém Trần Tống đi.

Dù sao, chỉ có như vậy thì mới không ảnh hưởng đến thanh danh của con và ngoại tộc đúng không ?”
 Lý Thiên Linh nghe vậy trong lòng làm sao lại không hiểu nàng ta đang muốn gì.

Nếu nàng chỉ đơn thuần là một đứa bé 7, 8 tuổi lại có hảo cảm với Trần Cảnh thì sẽ ngay lập tức đồng ý kết hôn với hắn thôi.

Nhưng bây giờ không giống, nàng đoán bên ngoài Lý Thiên Hùng đám người đã bắt đầu hành động rồi đi.


nghĩ đến đây, Lý Thiên Linh không khỏi cười lạnh một tiếng, dùng biểu cảm ngây thơ vô số tội gật đầu đáp ứng:
 -“ Vâng, Thiên Linh nghe theo mẫu hậu.

Đêm qua Thiên Linh đã suy nghĩ kỹ, Thiên Linh đã làm sai thì nên nhận sự trừng phạt của người.

Thiên Linh tin mẫu hậu chắc chắn sẽ đưa ra những lời khuyên đúng đắn dành cho nữ nhi phải không ạ ?”
 Trần Dung vốn đang tươi cười ôn hòa nghe vậy thì nụ cười không khỏi cứng ngắc lại trong giây lát nhưng lại ngay lập tức trở về nụ cười ôn hòa.
 -“ Thiên Linh thật đồng ý để hoàng mẫu xử tử nó sao ?”
 -“ Vâng, Thiên Linh thân là nữ vương của một nước thì nên suy nghĩ rõ thiệt và hại, không nên để tình cảm của bản thân ảnh hưởng đến thanh danh của hoàng tộc, của đất nước.”
 Trần Dung nghe vậy  thì sắc mặt không khỏi biến đổi trong nháy mắt cuối cùng vẫn mỉm cười tỏ vẻ hài lòng nói;:
-“ Được rồi, Thiên Hinh thật ngoan.

Con cứ lui về điện Càn Nguyên nghỉ ngơi đi, chuyện này mẫu hậu sẽ xử lý.”
~~ Hết chương~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận