Tam Kiếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng Ta Phát Triển Đất Nước


Cùng lúc đó, Loan Nguyệt điện.
-" Ngươi nói cái gì ?!!!" Giọng điệu phẫn nộ xen lẫn sự sợ hãi của Trần Dung vang lên.
-" Bẩm...bẩm..

thái hậu nương nương, nô..nô tài xin thề những lời nô tài nói đều là sự thật." Tiểu thái giám đang quỳ dưới đất nghe vậy thì sợ hãi vô cùng, cả người không ngừng run lập cập.
Trần Dung nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng.
-" Quế ma ma, ngươi hãy đi chuẩn bị một chút vàng bạc, trang sức ngay.

Chúng ta sẽ rời đi theo cửa nhỏ đến Trần phủ trước.

Đúng rồi, cho người đến thông báo với Thiên Linh hãy ngay lập tức có mặt ở Loan Nguyệt điện để tránh sóng gió trước.

Đợi sau khi mọi chuyện ổn định, chúng ta sẽ quay lại hoàng cung sau."
Quế ma ma nghe vậy thì cung kính gật đầu đáp ứng.
-" Vâng, nương nương."
Dứt lời, Quế ma ma đang muốn quay người rời đi sửa soạn đồ đạc chuẩn bị cho cuộc tháo chạy thì đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của Lý Thiên Linh bỗng nhiên vang lên:
-" Không cần đâu, ta đã đến rồi."

Trần Dung nghe vậy không khỏi sửng sốt trong giây lát nhưng vì tính cấp bách của vấn đề nên cũng không suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức hồi thần, ngạc nhiên hỏi:
-" Thiên Linh nhận được tin tức về chuyện binh biến ở trước cửa hoàng thành rồi sao ? Cũng thế, tiếng đánh nhau đã vang vọng cả hoàng cung rồi.

Không được, bây giờ không phải thời gian nói những chuyện này, con đến cũng xem như là kịp lúc, chúng ta phải ngay lập tức rời khỏi hoàng thành chạy đến Phú Xuân nhờ sự giúp đỡ của cửu cửu con ngay." Nói, nàng ta đã vẫy vẫy tay để Lý Thiên Linh tiến về phía mình.
Thế nhưng vốn dĩ thường ngày vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng nhỏ tuổi nữ vương lần này lại vẫn đứng im một chỗ.

Thần sắc của nàng lạnh nhạt, ánh mắt ẩn ẩn hiện lên sự bình thãn và hài hước.

Khi Trần Dung nhìn thấy ánh mắt đó, nàng nghĩ bản thân đã nhìn nhầm rồi.

Làm sao một đứa bé vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời và sợ hãi nàng bây giờ lại dùng ánh mắt như nhìn tên hề nhìn nàng.

Trong đôi mắt đó bây giờ không hề tồn tại bất kỳ một thứ cảm xúc nào mang tên e dè, sợ hãi, bất an,...!mà chỉ có sự bình thản đến lạnh lùng của kẻ thân lâm cao vị quanh năm nhìn xuống.

Bị như vậy nhìn lấy trong lòng nàng không hiểu sao bỗng trở nên nóng nảy, tức giận:
-" Thiên Linh, con không lại đây mà đứng đó làm gì ?!!!"
-" Không cần thiết." Lý Thiên Linh thấy vậy thì cũng không tức giận mà chỉ thản nhiên lắc đầu nói.
-" Con nói như vậy là có ý gì ? Tại sao lại không cần thiết ?" Trần Dung nghe vậy thì trong lòng càng thêm tức giận, mở miệng lớn tiếng chất vấn.
-" Ta nói là "mẫu hậu" không cần thiết phải chuẩn bị hành trang để lên đường thoát khỏi hoàng cung đến nhờ sự giúp đỡ của cữu cữu nữa.

Trần Thủ Hà, Trần Trung và toàn bộ quan lại họ Trần đã bại trận và đang nằm trong tay trẫm rồi.

Bây giờ trẫm chỉ cần một câu nói là đã có thể quyết định sinh tử của bọn họ." Lý Thiên Linh nghe vậy thì thản nhiên trả lời.
Dừng lại trong giây lát, Lý Thiên Linh lại dùng ánh mắt đầy sự hài hước và trêu tức nhìn thẳng vào mắt Trần Dung hỏi:
-" Như vậy, "mậu hậu" cảm thấy trẫm còn cần trốn đi sao ?"
Trần Dung và mọi người ở đây nghe vậy thì không khỏi trở nên sửng sốt, phản ứng đầu tiên của bọn họ là không tin thế nhưng nhìn thần sắc lạnh nhạt và khác hẳn với thường ngày của kia vị nữ vương nhỏ tuổi lại làm cho bọn họ không khỏi không lâm vào thật sâu hoài nghi.

Trần Dung nghe vậy đã không nhịn được, trực tiếp mở miệng tra hỏi:
-" Ngươi nói vậy là có ý gì ?"
Lý Thiên Linh nghe vậy thì hai tay khoanh lại, thần sắc tản mạn, lạnh nhạt hồi:
-" Mẫu hậu không cần như vậy mất bình tĩnh, ý của ta chính là theo những gì người nghĩ."

-" THIÊN LINH !!! BÂY GIỜ KHÔNG PHẢI LÀ LÚC CHO CON VUI ĐÙA." Trần Dung nghe vậy thì vẫn không tin mà lại càng tức giận hơn.
Lý Thiên Linh thấy vậy cũng lại không muốn lãng phí thời gian đi phản ứng nàng ta nữa.

Nàng chỉ nhàn nhạt nói:
-" Tùy ngài.

Ta không có nghĩa vụ phải giải thích cho ngài biết những gì đã xảy ra.

Ta đến đây chỉ để nói cho ngài biết nếu ngài không thể an phận thủ thường thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

Ngài hiểu hậu quả của việc đó mà đúng không, "mẫu hậu" tốt của ta ?!" Dứt lời, Lý Thiên Hinh cũng không lưu lại nữa mà là quay người rời đi.
-" Thiên Hinh, con nói như vậy là có ý gì ? Con đứng lại đó cho ta !!" Trần Dung nghe vậy thì không thể tin được, phẫn nộ quát.
Nhìn thấy Lý Thiên Linh vẫn không dừng lại mà là tiếp tục đi ra khỏi đại sảnh thì không khỏi muốn chạy lên phía trước kéo nàng lại hỏi rõ mọi chuyện nhưng khi nàng sắp lại gần Lý Thiên Linh thì lại bị nãy giờ vẫn đứng đợi ở một bên cung nữ, thái giám chạy lên phía trước ngăn lại.

Bọn họ thần sắc khó xử, mở miệng khuyên can:
-" Thái hậu nương nương, chúng nô tài/nô tì xin ngài đừng tiến về phía trước nữa.

Bệ hạ đã có lệnh từ nay ngài sẽ ở lại Loan Nguyệt điện để dưỡng bệnh nên nếu không có sự đồng ý của bệ hạ thì chúng nô tài/ nô tì cũng không dám tự ý để ngài ra ngoài.

Xin ngài đừng làm khó chúng nô tài/ nô tì."
Trần Dung nghe vậy thì tức giận vô cùng:
-" Các ngươi đám này lũ bạch nhãn lang lại dám không nghe lệnh ta ư ?!!!."
-" Chúng nô tài không dám." Bọn thái giám nghe vậy vội vàng rối rít phủ nhận.

...................
Nghe sau lưng truyền đến tiếng ồn ào, Lan Hy và Minh Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.

Trong lòng của hai người đều không khỏi thở dài một hơi.

Bệ hạ không sao là được rồi.

Dù bệ hạ thông minh tài trí thế nào thì bọn họ đèu hiểu nhưng dù sao bệ hạ cũng còn nhỏ như vậy cho nên trên đường đến đây bọn họ vẫn luôn lo lắng bệ hạ sẽ vì nhất thời mềm lòng mà để mặc cho thái hậu muốn làm gì thì làm.

Bây giờ thấy mọi việc thế này thì bọn họ cũng xem như là an tâm rồi.

Haiza~~~
Lý Thiên Linh cũng không biết hai người trong lòng đang nghĩ gì mà chỉ cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhõm, nút thắt trong lòng rốt cuộc cũng được gỡ ra.

Từ bây giờ trở đi, nàng rốt cuộc cũng có thả tay thả chân làm những điều mình muốn rồi.
~~ Hết chương ~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận