Tam Kỳ Tranh Sủng Độc Nhất Cưng Chiều

“Bà nội ơi! Bà có thể đến chỗ ba con một chút không ạ?”

Cuộc gọi và thỉnh cầu lúc nửa đêm của Tân Kỳ đã khiến Ngô phu nhân không khỏi lo lắng. Bà cùng ông Ngô đến tìm Ngô Quân Kỳ ngay lập tức thì lại ngỡ ngàng vì thấy anh và Tân Kỳ đã chào đón trong phòng khách từ trước với dáng vẻ khoan thai, bình thản chứ chẳng có vấn đề gì đáng lo.

“Tân Kỳ, bà nội thấy ba con vẫn bình thường mà?” Ngô phu nhân bày tỏ thắc mắc.

“Thì vốn dĩ con chả có gì đáng lo hết. Chỉ có mẹ bị thằng nhóc này lừa thôi.” Ngô Quân Kỳ thản nhiên trả lời.

Lúc đó, anh đâu hay rằng thằng con trai của mình đã trưng ra gương mặt không hề hài lòng, hậm hực chẳng tí niềm vui, rồi nói:

“Phải đó nội, ba con chả có gì đáng lo hết, chỉ là bị bỏng sương sương bờ vai phải, đến giờ vẫn chưa chịu đến bệnh viện thăm khám thôi à.”

Tân Kỳ học theo cách nói chuyện thong dong của ba mình, kết quả liền khiến bà Ngô lo lắng ra mặt. Hay tin anh bị bỏng, bà vội vã bước tới định trực tiếp cởi áo con trai ra xem xét tình hình, dọa anh một phen hú vía, liền đưa tay ngăn cản.

“Mẹ làm gì vậy?”

“Thì mẹ xem con bị bỏng thế nào, có sâu hay không, nếu vết bỏng nghiêm trọng thì phải tới bệnh viện kiểm tra mới được. Nào, đưa mẹ xem.” Bà Ngô miệng nói, tay lại manh động.


“Thôi thôi, con ba mươi tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu mà để mẹ cởi áo xem trước xem sau nữa. Không có sao đâu, yên tâm về nghỉ ngơi dùm đi.”

“Không sao, sao không cho mẹ xem? Mà tại sao lại bị bỏng, hôm nay lẽ ra con phải ở bên chỗ Tử Diệp để hàn gắn tình cảm với con bé chứ?”

“Thì sơ ý bị bỏng thôi, không sao thật mà, mẹ về nghỉ đi ha!”

“Tử Kỳ với tay định lấy bình nước nóng, không may làm đổ nước, ba thấy vậy nên vội chạy tới che cho nó, rồi bị bỏng. Con nghĩ vết thương khá nghiêm trọng, nhưng ông ấy cứ toàn nói không sao.”

Cậu nhóc Ngô Tân Kỳ căn bản chẳng đứng về phía ba mình tẹo nào, trong khi anh vẫn ra sức phủ nhận, thì cậu lại bác bỏ tất cả và nói ra sự thật, khiến sự việc càng trở nên căng thẳng.

“Vậy Tử Kỳ sao rồi? Thằng bé có bị bỏng không?”

“Có ba đỡ cho hết rồi, nên chỉ bị bỏng một chút trên mu bàn tay thôi ạ!”

“Đủ rồi đó Tân Kỳ. Ba không cần con lo cho ba, mau lên phòng học bài đi.” Ngô Quân Kỳ lúc bấy giờ đã gắt.

Mà vậy thì cậu bé cũng chẳng có chút gì gọi là dè dặt, sợ hãi.

“Con cũng đâu có muốn lo, chỉ sợ nửa đêm ba phải nhập viện thì lại mất giấc ngủ của con thôi.”

Đáp xong, cậu liền nhìn qua ông bà nội, rồi chuyển qua thái độ lễ phép tiếp lời:

“Ông bà nội lo cho lão ấy đi ạ, Tân Kỳ xin phép lên phòng học bài!”

“Ừm, con đi đi! Để ba đó cho bà lo.”

“Vâng ạ!”


Tân Kỳ lên phòng, cặp mắt nghiêm nghị của Ngô phu nhân liền chuyển hẳn về phía Ngô Quân Kỳ, với câu hỏi:

“Bây giờ có cho mẹ xem vết bỏng không?”

“Con đã nói không sao rồi, ba đưa mẹ về đi.” Anh chuyển hướng sang ông Ngô.

“Xem đi rồi về cũng không muộn, cởi áo nhanh đi.” Ông Ngô thẳng thắn đáp trả.

Thế này thì anh làm gì còn có đồng minh, hết cách, cũng vì để bản thân được bình yên, anh đành thỏa hiệp.

Vừa nhìn thấy vết bỏng rợp da sau bả vai của người đàn ông, bà Ngô liền lập tức sốt sắng lo âu, nghiêm giọng chất vấn:

“Rợp cả da như này mà không sao hả Kỳ? Hay phải đợi tới khi vết thương nhiễm trùng, hành nóng sốt không yên mới đáng lo? Bảo tài xế đưa đến bệnh viện ngay.”

"Một khi mẹ đã thấy, thì ít nhiều gì cũng phải đi viện thôi, nhưng con cũng quyết định rồi, đi ngủ chứ không đi viện.

Ba đưa mẹ về đi."

Nói xong, Ngô Quân Kỳ liền dứt khoát bỏ lên lầu, để lại hai ông bà già bất lực nhìn theo. Giờ anh đã không chịu đi, lẽ nào lại bắt trói mang vào viện?


Ngô phu nhân chỉ biết bất giác thở dài.

“Hai đứa, đứa nào cũng cố chấp như nhau. Mà cái con bé Tử Diệp cũng thật vô tâm, sao nó có thể bỏ mặc Quân Kỳ không lo như thế chứ?”

“Em cũng phải nghĩ, nếu không tại con trai mình tâm tư tình cảm không rõ ràng, thì bây giờ đâu có rơi vào hoàn cảnh vợ xa con tránh.”

“Nhưng hiện tại Quân Kỳ cũng thay đổi và cố gắng bù đắp rất nhiều cho hai mẹ con tiểu Diệp rồi, vậy mà con bé vẫn nhất quyết muốn chấm dứt tất cả. Do anh không thấy đó thôi, chứ lúc gặp lại và nói chuyện với nhau, em biết tiểu Diệp đã rất kiên định. Không biết sắp tới hai đứa nó sẽ như nào nữa…”

Càng nhắc, bà Ngô càng phiền lòng vì hôn nhân của con trai. Thậm chí, còn cảm thấy bất lực. Trong khi đó, Ngô Quân Kỳ đứng phía cầu thang đã kịp nghe thấy tất cả những gì mẹ mình vừa nói.

Giây phút ấy, anh chợt thấy đau lòng, đau đến mức hóa thành cơn giận mà buộc phải kìm nén. Anh không giận cô, chỉ là quá giận bản thân đang bất lực trong tình thế khó khăn.

Lúc Ngô Quân Kỳ một mình với cô đơn hiu quạnh, thì Liêu Tử Diệp lại ở bên cạnh Lục Ý Hiên. Cả hai vừa trở về từ bệnh viện sau khi đưa Tử Kỳ đến kiểm tra vết bỏng và đang ngồi cùng nhau trong không gian tĩnh lặng tại phòng khách.

“Sao trở về, mà không nói cho anh biết?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận