Vốn dĩ sẽ là tiệc hấp hôn đầy lãng mạn, hạnh phúc, nhưng phút chốc lại xảy ra bi kịch. Trong cơn thịnh nộ của Ngô Quân Kỳ, các y bác sĩ ở bệnh viện Quốc tế lớn nhất đã phải cật lực, tập trung cao độ hết mức để phụ trách ca cấp cứu khó nhằn của Liêu Tử Diệp.
Trước cửa phòng, ai cũng thấy sắc mặt lạnh tựa như băng của người đàn ông ấy. Trong đôi mắt anh in hằn tức giận về tai nạn bất ngờ của Tử Diệp, nhưng lớn hơn hết là nỗi lo lắng khôn xiết cũng được in trong ánh mắt ấy.
Biết anh căng thẳng, ông Ngô đã bước tới vỗ vai, an ủi.
“Con bé sẽ ổn thôi mà.”
“Lẽ ra viên đạn đó sẽ ghim vào người con, vậy mà cô ấy lại ngốc nghếch giành mất.”
Ngô Quân Kỳ suýt nữa thì bật khóc vì cảm thấy bất lực, nhưng nỗi oán giận đã nhanh chóng thay thế vào tầng cảm xúc bi sầu đó khi anh sựt nhớ tới kẻ đứng sau làm ra chuyện này.
“Ba đã cho người điều tra được kẻ nào nổ súng chưa?”
“Người của con đã bắt được tay súng bắn tỉa đó rồi, giờ chỉ chờ hướng giải quyết.”
“Thế có hỏi được chủ mưu đứng sau là ai chưa?”
Nói tới đây, thái độ của ông Ngô đã trở nên thâm trầm.
“Là người của Lục gia, Lục Ý Hiên.”
[…]
Cùng lúc này, Lục Ý Hiên cũng đã nhận được tin Liêu Tử Diệp nhập viện vì đỡ đạn thay Ngô Quân Kỳ. Khi đó, anh ta cũng đã nổi cơn tam bành, mặt mày biến sắc. Tệ hơn là khi biết tin tên lính đánh thuê do mình thuê về làm việc đã bị tóm.
Anh không sợ đối mặt với pháp luật, chỉ sợ sau này e rằng không thể nhìn mặt Liêu Tử Diệp nữa, càng sợ hơn nếu lỡ như cô không qua khỏi, thì nhất định anh sẽ phải cắn rứt lương tâm cả đời.
…----------------…
Chờ từ đêm tới sáng, cuối cùng Ngô Quân Kỳ cũng có thể vào thăm người phụ nữ của mình, sau tai nạn suýt nữa mất mạng. Anh đã rất xót khi ngồi bên cạnh giường bệnh, cảm thấy cô là người đang chịu đau mà lòng anh cũng đau không kém. Nếu có thể hoán đổi vị trí, tin chắc rằng người đàn ông ấy sẽ không bao giờ từ chối.
Chờ đợi mãi, anh cũng chờ được lúc Liêu Tử Diệp tỉnh dậy. Chào đón cô đầu tiên là một cảm giác đau nhức, mệt mỏi đến khó tả, nhưng đến khi bắt gặp gương mặt lo lắng, xót xa với đôi mắt đỏ trạch của người bên cạnh, thì cô lập tức thay cái cau mày bằng nụ cười ôn nhu.
“Vợ thấy trong người sao rồi?”
“Anh làm gì mà căng thẳng dữ vậy? Chẳng phải em vẫn còn thở, còn mở mắt nhìn anh đây sao?”
Thấy cô bình thản như vậy, cũng không biết anh đang vui hay đang buồn, chứ hiện tại thì gương mặt nam tính ấy vẫn còn nghiêm trọng lắm.
“Cũng may là em còn sống, chứ nếu không may đe doạ tới tính mạng, chắc giờ này anh cũng không có ở đây.”
Anh nói và tay vẫn đang nắm chặt tay cô, đi cùng một ánh mắt thâm tình, trìu mến không đổi. Cũng với câu nói của anh, làm cô khó hiểu.
“Không ở đây thì ở đâu?”
“Đến sang bằng nhà họ Lục, bắn chết Lục Ý Hiên, rồi tìm đường theo em.” Ngô Quân Kỳ đáp nhanh gọn.
Nghe xong, sắc mặt Liêu Tử Diệp cũng tối xuống.
“Là Lục Ý Hiên muốn ám sát anh… Con người anh ấy sao có thể đáng sợ như thế? Chồng à, anh đã điều tra rõ chưa?”
“Đợi đến khi sức khỏe em bình phục, đích thân anh sẽ đưa tên lính đánh thuê đó đến cho em hỏi tội. Còn giờ, em tin anh hay không cũng được.”
Có vẻ như anh ta đã giận dỗi, đương nhiên cô cũng biết được điều đó, nên lập tức xoa dịu.
“Em đâu có nói không tin anh, chỉ là khá sốc trước hành động này của Lục Ý Hiên thôi. Thật bất ngờ khi anh ta từ yêu sinh ra hận.”
“Người ta muốn đập chậu cướp hoa, giết anh để cướp em làm vợ đấy. Giờ thì nhận ra bộ mặt thâm độc của hắn chưa?”
“Nhận ra hay không, thì cũng có thay đổi gì đâu. Như nào thì em vẫn là vợ anh, vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh đó thôi, tên nào dám bén mảng tới gần em, coi như tên đó chết chắc.”
“Thế em đã đoán ra lần này anh sẽ xử lý Lục Ý Hiên như nào chưa?”
Đến câu hỏi này, thì Liêu Tử Diệp lại có vẻ trầm tư. Cô nghĩ một lúc lâu, mới nói:
“Em nghĩ cứ để họ tự trả giá với tòa án lương tâm, hoặc nếu anh ta không hối hận, thì em cũng muốn xem như lần này đã trả xong món nợ ân tình mà bấy lâu qua vẫn đặt nặng trong lòng. Dù gì em cũng bình an vô sự rồi, anh bỏ qua luôn đi nha, được không?”
Không thể nghĩ rằng Liêu Tử Diệp lại có thể nhân từ với ác nhân như vậy, cô khiến Ngô Quân Kỳ cảm thấy bực, mà bực cách mấy cũng không dám làm trái ý vợ.
“Tạm thời anh sẽ làm theo lời em, nhưng còn phải xem vào thái độ của hắn ta. Tốt nhất là nên sớm tự đầu thú để được nhận khoan hồng, còn không…”
“Còn không thì cứ để ông trời trả báo họ đi, em chỉ muốn anh quan tâm chăm sóc cho gia đình mình thôi. Còn nếu như anh ta vẫn chấp mê bất ngộ, muốn hại chồng em lần nào nữa, thì tới lượt em đích thân ra tay xử lý.”
Liêu Tử Diệp nói rất nhiều, còn Ngô Quân Kỳ thì im lặng. Một lúc sau, anh mới nói:
“Em kêu anh bỏ qua, nhưng anh cũng thật muốn biết nếu đổi lại người bị thương nằm đây là anh, thì em sẽ như thế nào.”
“Chính vì người nằm đây là em, nên anh ta mới được em đặc xá tha tội đấy. Chứ nếu đổi lại là anh bị thương, chưa chắc em đã bình tĩnh như giờ.”
Liêu Tử Diệp nói xong đã mỉm cười, rồi ngoắc tay ra hiệu cho Ngô Quân Kỳ tới gần. Và anh cũng đang rất ngoan ngoãn hợp tác, sau đó liền đổi được một nụ hôn thật ngọt ngào từ bạn đời mang tới.
Giây phút đó, lòng anh liền dịu xuống.
“Quân Kỳ, em nghĩ đây đã là thử thách cuối cùng của chúng ta rồi. Anh có nghĩ vậy không?”
“Không! Anh đang nghĩ, phải làm gì để em nhanh chóng bình phục, cụ thể như: Chế độ ăn uống, nghỉ ngơi, với cả…”
“Thôi được rồi… Em không mệt, mà nghe anh kể về nỗi rầu rỉ của mình thì em lại mắc mệt rồi đấy. Nào, hôn em một cái là khỏe ngay ấy mà.”
Hiếm khi cô chủ động đề nghị như này, nên Ngô Quân Kỳ tuyệt nhiên khoái chí, nhanh chóng thực hiện, ôm cô hôn liền mấy cái, hôn tới nỗi phát ra âm thanh.
“Ây da… Bảo anh hôn một cái thôi mà! Này, từ từ thôi, đau em. Cái đồ háo sắc này…”