Sau khi khôi phục linh lực, Hồng Quân đứng dậy đến cạnh đống lửa ngồi ăn cùng hai tên kia đồng thời thuận lại việc vừa rồi.
Xong xuôi, Nam Quân sắc mặt hưng phấn nói-Tốt tốt, ba người chúng ta đi bắt hổ, con hổ nhất cấp hạ phẩm không có khả năng làm thịt ba người chúng ta được, với lại dù không thịt nó được vẫn có thể chạy.Phá Quân, Hồng Quân nhìn nhau, gật đầu-trước nghỉ ngơi đọc thêm một số thứ trong điển tịch, ngày mai rồi đi.Sáng hôm sau, trời còn hơi sương, ba bóng người đã bắt đầu di chuyển, xuất phát từ sự cẩn thận, ba người đi rất chậm.- Ồ, cái thứ đồ gì?Phá Quân bứt một cái hoa hơi chút mùi thơm lên hỏi.
Hồng Quân lập tức dồn dập đáp.- là thiết hương hoa, đồ tốt.-dùng để làm gì?.Hồng quân gãi gãi đầu cười ngượng.-để, để làm gia vị ướp thịt, rất ngon, ta đọc trên cuốn điển tịch như vậy.
Hai người nhìn nhau cũng không nói gì thêm còn Hồng Quân thì giựt lấy bông hoa trên tay Phá Quân cất vào nhẫn trữ vật."Sột soạt".
Chợt cách đó không xa phát ra tiếng động, ba người lập tức đề cao cảnh giác, rút vũ khí ẩn thân trên ba tán cây khác nhau.Từ đó, tiếng động ngày càng gần, ba người siết chặt "đao, kiếm, kích" chuẩn bị lao ra.Rốt cuộc một bóng trắng cũng lao ra ngoài, ba người trừng mắt, đó là một chuột béo núng nính đang lăn ra, sau nó là một con báo kích thước tương đối đang truy đuổi.
-Lập tức phản ứng, ba người đồng loạt tấn công con báo xấu số.Do chỉ là một con báo bình thường nên nó không hề có sức phản kháng bị ba món binh khí hạ sát.
Hồng Quân chụp lấy con chuột, to cỡ đầu người cầm đuôi dốc ngược lại nói.-Con này ăn cũng không quá tệ- con chuột phản ứng mãnh liệt, xanh cả mặt.
Nam Quân lúc nói.-Ta cũng hơi đói rồi, hay mình ăn con báo trước, con chuột này làm thức ăn dự trữ đi- Đạt thành thống nhất, Hồng Quân chạy về lấy đồ nhốt con chuột trắng này lại rồi cùng cùng hai người Phá-Nam Quân chế biến con báo.
Xong xuôi, ba người ngồi lại vừa ăn vừa nói chuyện.
- Không biết con hổ kia ở đâu nhỉ.- Phá Quân nói cho đỡ chán.- ta biết, nhưng các ngươi phải cho ta ăn.- lúc này, một tiếng nói lạ ở góc tường vang lên.
Ba người mờ mịt nhìn lại, thấy con chuột béo đang ôm bụng vẻ mặt nhân tính hóa đang nhăn nhó.- thấy quỷ gì..sao mi biết nói- Hồng Quân lắp bắp chỉ con chuột.- cái gì nói sau cũng được, cho ta ăn đã, sắp hết mana rồi.- con chuột vô lực cầu xin.
Nam Quân cầm lấy một khúc thịt quăng cho con chuột ngấu nghiến, một lúc sau con chuột thỏa mãn ưỡn bụng nhìn lên.Đập vào mắt nó là sáu con mắt đang chăm chú nhìn mình, nó liền hề hề nói.- ta là thông linh thử, một loài chuột rất thông minh, do có tổ tiên đạt đến cảnh giới cao mà ta đã thông linh từ sớm còn cảnh giới gì thì ta không biết.
Hôm qua ta đào hang vô tình lọt vào hang con hổ chết bằm kia bị nó phát hiện hạ lệnh cho mấy thuộc hạ truy bắt ta rồi sau đó gặp các ngươi.
Nếu các ngươi có dự định bắt con hổ...ta nghĩ nên từ bỏ đi.
Trong khu vực này nếu nói về quen thuộc thì không ai quen bằng con mèo đó đâu, không chừng nó đã nhận ra sự hiện diện của các ngươi không chừng, chưa kể thực lực nó cũng không đơn giản.
ba người Phá Quân nhìn nhau, rơi vào trầm tư.--thật ra chỉ cần các ngươi đồng ý giúp ta lấy một mảnh sắt ta nguyện ý giúp các ngươi.- con chuột ra vẻ nói.Ba người lại nhìn nhau, lại nhìn con chuột.- ngươi có dị tâm? Phá Quân híp mắt.- hê hê thật ra..
con hổ đó có một cái mảnh kim loại lạ, nếu dùng nó mài răng ta sẽ rất thoải mái.- con chuột hê hê nói.Ba người đương nhiên không tin nhưng cũng không lập tức phủ định, dù sao thì có con chuột này dẫn đường sẽ bớt nguy hiểm hơn nhiều.
Sau đó họ cùng nhau đi ra khỏi hang động, theo chân con chuột mà đi, vừa đi vừa ghe con chuột kể về tình hình cũng như sơ bộ tình trạng đầu hổ gia kia.
Thì ra, con hổ đang trong giai đoạn cho con bú nên rất cần thức ăn thành ra tần xuất đi săn thường xuyên.
Lần trước tình cờ gặp Hồng Quân ở gần một ngôi làng tên là thanh thạch trấn, nghe bảo ở đó có cường giả trúc cơ nên con hổ không dám đến gần, chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua kiếm ai đó lạc hoặc bắt gia súc mà thôi.
Còn tình trạng bên trong trấn thì nó biết không nhiều vì cũng chưa vào bao giờ.
Nó dẫn ba người đến một hẻm núi, chỉ vào một cais hang nói.-con mèo chết bằm đang trong đó, hiện nó mới sinh nên khá yếu, ta đã đào một cái hố nhỏ thông vào bên trong, các ngươi theo ta.
Lại theo đít con chuột, ba người chui vào một cái hố nhỏ xíu, con chuột đi trước, con ba người lần lượt là Phá Quân, Hồng Quân và Nam Quân chui vào cái hang chật hẹp nhích từ từ lên phía trước.
Đi được một đoạn, dị biến đột nhiên xảy ra, một âm thanh trầm thấp phát ra từ bờ mông Phá Quân, đó là âm thanh ác quỷ chia rẽ tình bạn, tình anh em, tình đồng chí.bủm--'.
Trầm thấp mà thum thủm, con chuột đi trước vốn là người chịu ảnh hưởng nhỏ nhất của vụ nổ giải phóng năng lượng dạng khí đó nhưng người dẫn đường là nó, cẩn thận nên đã bật hết công xuất chiếc mũi của mình để tránh nguy hiểm nhưng không ngờ chính nó đã khiến con chuột rơi vào kết cục vạn kiếp vẫn chưa hết ám ảnh....!Hai người một chuột đã tâm sự với Phá Quân rất nhiều.
Bên trong hang động, một cái hố bên trên chậm chậm hiênh ra vài thân ảnh, ba người chen chúc thò đầu ra quan sát tình hình bên trong.
Chỉ thấy bên dưới là một cái ổ với hai con hổ con đang chơi đùa, nhận ra con hổ mẹ đã đi kiếm ăn, ba người cũng hơi chút buông lỏng tiếp tục quan sát, ba người thấy trong góc bên phải hang động có một khối thạch nhũ màu đỏ rực đang không ngừng tỏa ra hơi nóng bức người.-là hỏa linh thạch-, Hồng Quân mừng rõ khẽ kêu.
Con chuột lại chỉ vào một phiến kim loại màu trắng bạc và nói -thứ đó ta muốn.-Ồ, là bạch huyền thiết-.
Hồng Quân khẽ ồ liếc nhìn con chuột hỏi.- ngươi định lấy nó mài răng, có phải không muốn sống không-.
Con chuột sờ sờ mũi.- cái đó thì ta chưa biết, chỉ là cảm giác nó khá là ưng ý nếu làm một bộ nhá.
Ba người bắt đầu bàn bạc kế hoạch sau đó việc đầu tiên hành động đó là túm hai con hổ con, vì chúng còn nhỏ và yếu nên không tốn quá nhiều công sức, xong xuôi, họ chia nhau ra bắt đầu trấn thủ, mai phục, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Sắc trời đã xuống, bóng đêm bao trùm cả khu rừng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hú của các bầy đàn sói đi săn, con hổ to sau khi ác chiến với một đàn sói nhỏ thì vừa mệt mỏi lê bước chân nặng nề của mình vừa kéo lấy xác của con sói đầu đàn về hang của nó.
Bước vào hang, nó hoang mang không thấy đứa con nào của mình cả, thay vào đó là sự im ắng, không chút tiếng động khiến nó như có dự cảm chẳng lành.
Không sai, từ tảng đá mé bên phải, một bóng người tay cầm kim đao phóng đến, thanh đao theo quy luật và vung theo nhịp điệu tuy không mà có phát ra chút đạo ý, nó nhanh chóng làm ra phản ứng, lùi về sau, bàn chân phải to lớn quật về phía thanh đao, nó chỉ cảm thấy bàn chân tê rần nhưng đồng nghĩa đã thoát được tử thần.
Nào ngờ, một thanh trường kiếm nhanh chóng từ mé bên phải xuyên qua.
Cũng may vì đã có phản ứng lùi lại nên thanh kiếm chỉ xuyên qua mắt trái của nó, nếu không đã sớm ngỏm rồi.Hai lần bất ngờ, con hổ đã đề cao cảnh giác đến mức tối đa, đôi mắt sắc lẹm liếc nhìn xung quanh.
Không ngoài dự liệu, phía trước lại hiện một bóng người tay cầm trường kích, chính diện mà đâm tới.
Quá đỗi tức giận, con hổ bất chấp thương thế tiến hành đánh liều mạng với Phá Quân.
Là người chiu mũi công, Phá Quân đương nhiên khổ không thể tả, từng cú quật, cào liên miên không dứt khiến hắn chỉ có thể vừa đỡ vừa lui thầm mong hai tên kia nhanh một chút xử lí con hổ này.
Thân là người mở combat, Nam Quân lại đang nấp sau tảng đá nhìn Phá Quân ác chiến với con hổ, Hồng Quân cách đó không xa cũng tương tự, hai người liết nhìn nhau, nhanh chóng đạt thành hiểu ý tổ chức tấn công lần hai.
đùa sao, không đánh chắc Phá Hoại nó sẽ róc xương chúng ta nha.
Mở đầu đợt hai, Hồng Quân tiến lên trước, tay cầm trường kiếm, hơi chật vật tuy nhiên vẫn rất đẹp trai, hoa lệ mà chém tới chân con hổ, như nhận ra nguy hiểm, con hổ duỗi chân ra đapj mạnh về phía sau hay chính xác hơn là bản mặt đang khá đẹp trai của Hồng Quân.
Nhưng chính lúc này, Nam Quân lao ra, Kim đao chuẩn xác mang phong thuộc tính sắc bén uy lực nện vào bụng con hổ.
Quá đỗi đau đớn, con hổ gầm lên.
Chớp lấy thời cơ, Phá Quân lao lên, trường kích tàn bạo mang theo lôi thuộc tính với sức tàn phá khủng bố đâm vào con mắt còn lại sau đó nhanh chóng lui về.
Ba người nấp lại một đám, con hổ thì đang vùng vẫy giãy chết, ba người vẫn chưa giám lại gần đùa sao, khi sắp chết là lúc nguy hiểm nhất, lỡ mà không may xảy ra điều ngoài ý muốn thì ai chịu.
Tầm một tuần trà, con hổ bất động không giãy nữa, lúc này ba người mới giám lại gần xét và cắt mổ con hổ.
Có từng này thịt, trong thời gian ngắn không phải lo về đồ ăn, yên tâm mà bế quan được rồi.
Lúc này ba người mới để ý con chuột đã cầm theo miếng bạch huyền thiết chạy từ khi nào thì không khỏi có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá để ý vì dù sao cũng đã thỏa thuận từ trước.- khối hỏa linh thạch này ta lấy- Hồng Quân đào khối linh thạnh hệ hỏa lên mừng rỡ nói.
Thu xếp mọi thứ ba người trở về hang động..