Ông Tư xách dao chạy tới trước nhà bà Hương cả, con Lài nhìn thấy ông xách dao liền hốt hoảng la lên.
"Ông Tư mần chi mà cầm dao ghê quá".
"Con Thanh đâu kêu nó ra đây cho tao". Ông Tư đứng ở trước sân giọng quát sang sảng, mặt ông nhăn lại thở dốc mà cần dao giơ lên cao. "Tao chém chết lũ ác nhơn tụi bay".
Lài sợ quá co dò chạy tuốt vô trong buồng, nó đóng cửa lại rồi nhìn qua cái lổ nhỏ trên vách, ông Tư còn la lối um sùm bên ngoài.
Bà Hương cả ở sau nhà nghe tiếng la thì lên xem có chuyện gì, khi thấy ông Tư xách dao thì vội thụt lại vào trong buồng, bà hướng về buồng Lài mà nói. "Mày đi đường sau chạy kêu chú năm hương quản dẫn người qua đây".
Lài nhát gan nên còn chưa dám ra ,nó sợ ông Tư thấy nó thì chém một phát theo ông theo bà, Lài cà thụp cà ló chưa dám bước chân ra.
"Mả cha mày, mày mà hông đi lẹ tháng này bà không cho một đồng". Bà Hương cả chống nạnh mà nhìn qua cánh cửa buồng đóng im ỉm , bà cầm cây quạt xếp chỉ thẳng vào buồng mà chửi.
Con Lài nó cũng sợ chết lắm nhưng nó sợ bà Hương cả không cho tiền nó hơn, Lài nuốt nước miếng len lén mở cửa ra, nó men theo đường bờ trầu chạy tuốt ra ngoài ruộng.
Ông Tư cứ chửi bới mà không làm được gì , nhà thì đóng cửa làm sao mà vào được, ông Tư ngồi phịch xuống trước cửa chửi ùm lên.
Mấy người dân gần đó nghe tiếng chửi bới thì cũng xúm nhau vào hóng chuyện, giữa cái tiết trời mùa hè oi ả mọi người không ngại nóng mà chen chúc nhau bàn tán, họ nghe ông Tư hét rằng thằng Bảy là do cô Thanh giết chết.
"Ủa không phải thằng Bảy bị mấy cái vong gần sông lớn hại chết hay sao, mà chú Tư nói cô hai Thanh hại vậy cà. Anh Thiệt đứng gần đó liền mở miệng hỏi, chính anh là người phụ Ông Tư đen thằng con chết thảm về nhà mà.
"Ai mà biết mày ơi, tao cũng nghi lắm nhen". Một người đàn bà khoảng chừng bốn mươi tuổi tiếp lời, bà nhìn xung nhịp rồi mới kề sát anh Thiệt nói nhỏ."Không chừng là thiệt đó bay".
"Thì con là thằng Thiệt mà ". Anh Thiệt gãi đầu cười ngô nghê mà nói.
"Tao không nói tới bay ,mà thôi xem coi sao đã". Người đàn bà thèm dơ tay tát đầu anh một cái, ai mà không biết nó tên Thiệt đâu.
Ở phía xa khuất sau hàng tre già, bóng dáng mảnh khảnh của Mén đang tiến đến gần chỗ nhà bà Hương cả.Mén qua báo tin cho Ngót xong thì thất thỉu đi về, nhỏ đá cục sỏi dưới chân lòng buồn rười rượi, anh Bảy đi rồi còn có mình nhỏ lủi thủi. Mén đi đến đầu đường thì thấy người ta bu đông lắm,nhỏ thấy vậy cũng đi đến xem thử chuyện gì, khi thấy bóng dáng của ông Tư nhỏ liền chạy vô xem.
"Tía sao tía ngồi đây". Mén ngồi xổm xuống đất muốn đỡ ông Tư lên, nhỏ vừa cầm tay ông liền nhìn thấy con dao."Tía xách dao chi vậy".
"Chém cái lũ ác nhơn chứ chi". Ông Tư hùng hổ mà cầm dao đập bành bạnh xuống đất, ông chống tay ngồi dậy dùng sức đạp cái cửa ra.
Ông Tư chưa đạp được mấy cái thì Hương quản đã dẫn người chạy đến, theo Hương quản cũng có năm sáu chú tuần đinh, Hương quản gõ cái gậy xuống đất mà quát lên. "Thằng già mày ăn gan hùm hay sao mà dám vào đất ông đây quậy phá, bắt nó lại đập cho nó một trận".
Mấy chú tuần đinh nhìn ông Tư một cái rồi xoắn tay áo vào xong vào, tuy có cầm dao nhưng người đông thế mạnh sao ông đánh lại, tuần đinh giữ tay ông lại rồi thụi cho ông một cái.
Ông Tư bị đè xuống đất thì cố gắng giãy giụa, tuần đinh thấy ông phản kháng liền ra tay đánh đập, Mén thấy vậy liền chạy đến quỳ trước chân Hương quản mà khóc xin."Ông Hương tha cho tía con,tía con già rồi tha cho tía con ông ơi ".
Hương quản giơ chân đạp Mén ngã ngửa, ông ta cầm cây gậy định đập Mén thì dừng lại, khóe môi Hương quản giật giật cọng râu mép cũng đung đưa theo. Hương quản ngồi xuống đất đưa bàn tay đen đúa bóp lấy cằm con Mén, ông kéo qua kéo lại nhìn ngắm đủ chỗ rồi mới cười nói. "Mày theo ông rồi ông tha cho thằng già đó".
Mén kinh hải mà lùi người về sau, nhỏ dập đầu mà khóc lóc van xin."Ông rủ lòng thương, con vừa nghèo vừa xấu không có phúc phần theo ông".
"Hừ mày không theo ông thì ông cho người đánh cho tới chết ". Hương quản đứng lên từ trên cao mà nhìn xuống Mén."Cái hạng cùng đinh như mày được ông để mắt là phúc phần từ ba đời".
Mén cắn răng quay qua nhìn ông Tư còn đang nằm dưới đất, người ông bầm tím mái tóc ngã màu dính đầy bụi đất hòa lẫn máu trên người, Mén nắm chặt tay cổ họng nghẹn ứ hức lên một tiếng. "Con theo ông, ông đừng đánh tía con".
"Ngưng tụi bay". Hương quản hất cằm cười ha hả, ông ta nhìn Mén chép chép miệng, dù nó hạng tôi tớ nhưng cũng ngon hơn con vợ già ở nhà.
Mén thấy họ ngừng đánh thì bò đến chỗ ông Tư, nhỏ ôm lấy ông mà khóc nức nở. "Tía ơi con xin lỗi, con có lỗi với anh Bảy ,con có lỗi với tía".
"Tía hông sao,bay hông cần đi theo ai hết, tụi nó ác độc tụi nó hại chết thằng Bảy...khục ". Ông Tư nói được hai câu thì ho lên khù khụ rồi phun ra máu, mắt ông nheo lại hơi thở đứt quãng mà nhìn về phía căn nhà phía trước, Ông Tư gắn hết sức mà hét lên."Tụi bay sẽ gặp quả báo ".
Ông Tư hét xong ôm ngực ho lên, ông ho ra máu nhiều lắm chắc lúc nãy bị đánh trúng vào đâu rồi, ông đưa tay chỉ thẳng lên trời mà gào lên"Ông hông có mắt sao".
"Tía".
Mén hét lên một tiếng khi Ông Tư trút hơi thở cúi cùng, bàn tay ông rơi phịch xuống đất, mắt cũng đã nhắm nghiền. Mén điên lên cầm lên con dao mà bổ thẳng vào người Hương quản, một âm thanh chói tay vang lên, trước ngực Mén viên đạn súng ống gim vào trong da thịt, thân hình nhỏ nhắn của nhỏ đổ ập xuống đất. Mén trừng mắt mà nhìn lăm lăm về phía tên Hương quản, nó thều thào vài chữ không thành tiếng, nó chết rồi kết thúc một kiếp người.
Mén chết đi mà mắt vẫn mở trừng trừng nhìn thẳng đến Hương cả, ông ta cũng không sợ gì cũng đâu phải lần đầu ông ta giết người, Hương quản thu lại cây súng ngắn nhét vào cái bao bên hông quần.
Người dân có mặt tại hiện trường, người thì che mắt ,người thì ấm ức không nói nên lời, họ muốn giúp nhưng không có gan, nhà họ còn không lo nổi nữa là. Người không có địa vị thắt cổ bé họng chỉ biết im lặng mà sống, những kẻ kia có quyền có thế liền đem nhân phẩm họ ra chà đạp, càng xem mạng người như cỏ rác.
Bà Hương cả bên trong ló đầu ra ngoài nhìn, thấy bên ngoài êm xuôi bà mới sửa lại vạt áo mà nghênh ngang đi ra ngoài, con Lài gương mặt xanh mét nhìn hai cái xác chết trước mặt. Lài che miệng nước mắt cũng trào ra, nó đâu ngờ con Mén sẽ chết như thế này, nó cùng Mén lớn lên từ nhỏ vậy mà giờ.
"Tui nói chú sao bắn người trước nhà tui". Bà Hương cả không dám lại gần chỗ con Mén chết, máu tươi từ ngực con nhỏ trào ra tanh tưởi.
"Chứ hông lẽ để nó chém tui sao bà chị". Hương quản kéo kéo cọng râu mép, tiếc thiệt làm mất con vợ bé.
"Chú cho người kéo đi đi nhìn ghê quá". Bà Hương cả xua tay rồi đi một mạch vào nhà, ở đây chỉ tổ buồn nôn.
Hương quản chỉ tay vào hai cái xác mà quát lên. "Đem tụi nó kéo ra ngoài bãi chôn đi, đất nhà nó giờ là của tao".
Mấy chú tuần đinh liền y theo lệnh mà làm, Mén cứ mở mắt trừng trừng nhìn Hương quản không thể vuốt xuống được, khi kéo xác nhỏ qua ngang người ông ta thì máu họng liền trào ra, Hương quản thấy vậy thì lùi lại phía sau còn chửi một tiếng.
"Mả cha mày làm tao hết hồn".
Mấy chú tuần đinh kéo người ra bãi rồi đặt xuống đất, hai người cầm cuốc bắt đầu đào lổ, mà phía sau lưng họ bóng dáng thằng Tí len lén quan sát, giữa cái nắng nóng thế này nhưng nụ cười của nó lạnh tanh, ánh mắt nó lộ ra tia ý vị đầy nguy hiểm.
Đêm đó mưa dông rất lớn, kéo theo từng cơn gió rít, mưa như trút nước đổ ầm ầm lên mái nhà ngói đỏ. Gió thổi mạnh kéo theo nước mưa tạt vào phía bên trong cửa sổ, Phương ngồi xếp bằng trên giường nhìn ra ngoài khung sắt lạnh lẽo , từ sáng đến giờ nàng không thấy cô đâu cả, Phương chống cằm mếu máo nhìn ra bên ngoài.
"Người ta muốn ôm".
Phương buồn thiu mà tuột xuống giường đi kéo cửa lại, nhưng chưa đi đến cửa đã thấy Mén đứng ở bên ngoài nhìn vô, người nhỏ ướt đẫm gương mặt trắng bệch không còn giọt máu. Mén đứng dưới mưa im lặng mà nhìn về phía nàng, trong ánh mắt trắng dã chất chứa lo lắng cùng buồn bã,rồi đột nhiên mắt nó đỏ rực lên gương mặt nhăn nhó đầy giận dữ.
Phương thấy Mén ướt nhẹp thì vội thò tay ra ngoài mà kêu lên một tiếng.
"Chị Mén vô....".
Phương chưa nói hết lời thì miệng bỗng dưng bị che lại, một bàn tay luồn qua ôm lấy eo nàng nhấc bổng lên, hương thơm nhàn nhạt man mát liền quấn quanh người nàng. Phương quay đầu nhìn về phía sau lại chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Nhàn, đôi mắt kia lạnh đến thấu xương nhìn thẳng vào màn mưa dày đặc.
Ầm một tiếng tia sét đánh xuống khiến một vùng sáng lên rồi tắt, thân ảnh của Mén cũng đã biến đi đâu mất, bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rả rích. Nhàn đưa tay đóng lại cái cửa sổ rồi bồng nàng lên giường, Phương vừa chạm chân xuống giường liền co lên không chịu đứng xuống.
"Sao hông lên giường". Nhàn bỏ nàng xuống mấy lần mà không được, cái chân nhỏ kia cứ quấn quanh eo cô.
"Cô có ôm con ngủ hông, bữa nay con ngoan lắm hông có cho chị Ngót ôm". Phương bấu víu vào người Nhàn, đầu lủi vào ngực cô mà thủ thỉ."Con bị va cột nhà đau lắm luôn".
"Con hông nằm xuống giường làm sao mà ôm ngủ". Nhàn sờ lên gò má non mịn của nàng, mền mại như cánh hoa , cô không tự chủ mà sờ thêm một lát.
Phương nghe thấy được ôm liền thẳng chân mà đứng lên giường, nàng chạm giường liền nằm xuống rồi ngước mặt nhìn cô bằng cặp mắt long lanh đầy nước. Nhàn mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống rồi mới nằm xuống giường, cô dang tay ra thì Phương lập tức mà chui vào lòng cô.
"Đau ở đâu nè". Nhàn xoa lên mái tóc đã dài ra không ít của Phương, có thể do ảnh hưởng âm khí từ cô cơ thể của Phương cũng có chút khác lạ.
"Ở đây nè". Phương chỉ chỉ lên trán rồi chu môi một cái.
Nhàn nắm lấy ngón tay nhỏ kia, gương mặt tiến gần đến rồi hôn lên trán nàng một cái, Phương ngơ ngẩn hơi lạnh từ môi cô vẫn còn đọng lại trên trán nàng.
"Hết đau chưa". Nhàn cười tủm tỉm rồi đưa tay xoa lên trán nàng. "Muốn nữa hông".
Cặp mắt Phương mở to nhìn nụ cười của Nhàn, nụ cười này cứ như tia nắng ban mai ,soi rọi một vùng tâm tối trong trái tim thiếu sự yêu thương của nàng, Phương gật đầu nhắm mắt lại mà đợi thêm một cái hôn.
Nhàn lại hôn thêm một cái rồi ôm chặt lấy Phương, nàng vùi đầu vào ngực cô thỏ thẻ nói. "Cô thơm quá à".
"Thơm". Nhàn cau mày cúi đầu nhìn xuống gương mặt đang vùi vào ngực mình, cô sao lại thơm được cô chết ở cái nơi bùn đất hôi tanh sao lại thơm.
"Dạ thơm hương lục bình". Phương hít một hơi rồi cạ vào ngực cô, vừa mát lạnh lại thơm khiến nàng rất thích.
Nhàn ôm lấy cái đầu nàng mà kéo ra một chút, cô hơi khom xuống ngửi mùi trên ngực mình, Phương không có để ý đến cái cổ của cô nó dài ra một chút, Nhàn ngửi xong thì cau mày nói. "Có mùi gì đâu".
"Có thiệt mà". Phương nghiêng đầu rồi đột nhiên nói. "Cô cởi ra đi ngửi cho dễ".
Nhàn im lặng khóe môi co rút mà nhìn Phương, cởi gì mà cởi, cô tự nói trong lòng nếu không phải Phương là một đứa nhỏ thì cô vặn cổ luôn rồi.
Phương không biết Nhàn suy nghĩ điều chi, nàng cười hì hì đưa tay cầm lấy nút áo cô cởi ra, Nhàn còn chìm trong suy nghĩ bỗng giật mình nắm tay nàng lại mà la lên.
"Hông được cởi".
"Sao dạ cô". Phương khó hiểu mà nói, nàng cũng thấy chị Mén cởi đồ rồi mà có gì đâu .
"Chỉ có chồng mí được cởi áo vợ thôi". Nhàn đưa tay cài lại nút áo rồi nói.
Phương không hiểu câu nói này, nàng còn nhỏ vẫn chưa hiểu được cái chuyện chồng con , nàng nhăn mi vẻ mặt nghĩ ngợi sâu xa lắm.
"Con đó sau này không được để ai cởi áo nghe chưa, hông là con có bầu đó nha". Nhàn lại bắt đầu nói nhiều hơn, nàng còn nhỏ phải dạy cho nàng hiểu để lớn lên không bị thiệt thòi với người ta.
"Ủa cởi áo là có bầu hở cô". Phương đưa ngón tay lên cắn cắn, chân mày nhăn lại rồi hít hít cái mũi, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra."Chị Mén cởi áo con rồi, con có bầu rồi cô ơi".
Phương nghe nói có bầu thì bụng sẽ to lên, trong đó còn có một đứa nhỏ chạy tùm lum nữa, nàng hơi lui người ra rồi kéo vạt áo lên. Bụng nàng thon gọn lại trắng mịn, không chừng nó sẽ to lên rồi có đứa nhỏ nữa, Phương nghĩ đến thì càng sợ nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.
"Hông có con hông có bầu". Nhàn ôm lấy gò má nàng mà lau nước mắt, còn nhỏ xíu mà bầu bí gì trời.
"Sao kỳ dạ cô, cô mí nói cởi áo là có bầu mà ". Phương lại bắt đầu hỏi, rõ ràng hồi nãy cô đâu có nói như vậy.
Nhàn liếm môi không biết giải thích làm sao cho nàng hiểu, nàng còn nhỏ không thể nói đến chuyện giường chiếu của người lớn, mà nếu không cho nàng biết thì nàng sẽ hỏi hoài, trẻ nhỏ là thế luôn rất tò mò.
"Ngủ đi". Nhàn đành đánh trống lảng sang chuyện khác, cô ôm lấy gò má Phương mà kéo vào lòng mình, khiến gương mặt nàng úp vào ngực cô.
Phương muốn hỏi nhưng không mở miệng được, trước mặt nàng là khuôn ngực đầy đặn mát lạnh, Phương tò mò cố gắng rút tay lên rồi dùng ngón trỏ chọt vào phần đầy đặn kia. Nhàn cứng người mắt mở to mà nhìn xuống ngực mình, ngón tay trắng nhỏ đang còn cố sức mà chọt chọt nữa kìa.
Nhàn bắt lấy tay nàng mà nghiêm mặt nói. "Ai cho con chọt".
"Cô cho". Phương bị Nhàn nắm tay ngẩng mặt lên trả lời tỉnh bơ, nàng cau mày rồi lại nói."Cái này sao bự dạ cô".
Nhàn thiếu điều mà muốn biến mất cho nhanh, một đứa nhỏ chọt ngực rồi hỏi cô sao mà bự vậy, Nhàn mắt nhìn lên trần nhà chớp chớp vài cái lại cúi xuống mà nói. "Lớn lên thì nó bự thôi".
"Mà mền lắm cô ơi". Phương lại bắt đầu hỏi tới.
"Ờ, ngủ đi". Nhàn lại kêu nàng đi ngủ, cô không biết dỗ con nít cũng không thể trả lời hết thắc mắc của nàng,mà giờ cũng không dám để nàng ụp mặt vào ngực cô.
Phương định chui vào lòng Nhàn thì bị tay cô che lại, nàng ngơ ngác mà nhìn cái tay kia chiếm mất chỗ của nàng, Phương mím môi đưa tay nắm lấy ngón tay của cô mà kéo kéo. "Con muốn ngủ".
"Ờ thì ngủ đi". Nhàn nhắm mắt lại tay vẫn đặt trước ngực không có ý định lấy ra.
"Của con mà". Phương chu môi mà dùng đầu chui vào trong kẽ hở giữa bàn tay với ngực cô, nàng cố gắng đẩy bàn tay cô ra đặng chui vào.
"Phương". Nhàn quát lên giọng nói trầm xuống đầy áp lực, một luồn khí lạnh quấn quanh thân cô khiến Phương run lên.
Phương rụt đầu lại mà lẳng lặng rời khỏi người Nhàn, sóng mũi có chút cay sè rồi lại rơi nước mắt, nàng cúi mặt từ từ nhích xa cô ra một chút, Phương nằm xuống úp mặt vào gối khóc rấm rứt.
Nhàn thấy Phương như vậy thì vội nhích qua ôm lấy nàng, nhưng Phương không nhúc nhích nằm im thin thít mà khóc, cô tay chân luýnh quýnh mà nói.
"Phương hông khóc qua cô ôm nè".
Phương vẫn lặng thinh không nói một tiếng, âm thanh hức hức lại vang lên bên tai cô.
Nhàn mím môi tay đặt lên eo Phương dùng sức mà kéo nàng nằm ngửa ra, Nhàn nâng nữa thân trên dậy mà kéo nàng ôm vào lòng, Phương cắn môi trong lòng uất ức lắm, nên nàng mặc kệ cô làm chi thì làm.
Nhàn nhìn gương mặt trắng nhỏ đầm đìa nước mắt của nàng, cô đưa tay kéo vạt áo lên giúp nàng lau đi, nhưng khi cô chạm đến mặt nàng liền nhận lại cái xoay đầu qua chỗ khác.
Phương giận ùi, nàng giận dai lắm.