Dưới ánh đèn dầu loe lét, người đàn bà tay cầm kim xỏ từng mũi chỉ vá lại cái áo rách vai, gương mặt người đàn bà tái nhợt môi khô nứt hốc hác. Đang khâu nữa chừng thì cơn ho phát tác ,khiến người bà không ngừng ho khan.
"Má nghỉ chút đi". Tuấn Kiệt rót cho má một chén nước, cậu ngồi xuống đưa tay vỗ lưng má mình.
Cô Ngà che miệng lại ho thêm vài tiếng, cô thấy bàn tay mình ươn ướt vội nắm chặt lại, hình như cô ho ra máu thì phải. Trong miệng có thứ gì đó rỉ sét, cô Ngà mím môi nuốt xuống nước miếng, cô đưa tay chà vào quần dài màu đen ,đem thứ rỉ sét kia giấu đi để con trai nhìn thấy.
"Má còn chút xíu nữa xong rồi". Cô Ngà gượng cười nói với con trai, chợt nhớ đến điều gì vội nói. "Con hông đem diều qua cho Phương sao, ngày mơi con bé đi rồi".
"Dạ con đi liền giờ, má chờ con xíu nha". Tuấn Kiệt nói xong thì đứng lên đi đến góc nhà lấy con diều giấy, cậu nhìn má rồi theo đường ruộng chạy đến nhà cô Hường.
Cô Ngà nhìn theo bóng con trai mà lòng nặng trĩu, cô biết sức khỏe của mình càng ngày càng yếu, cô sợ mình chết đi bỏ lại con trai bơ vơ. Cô Ngà mãi lo suy nghĩ ,mà không ngờ bên cạnh đã xuất hiện một người đàn ông, người kia chợt mở miệng gọi một tiếng.
"Ngà".
Cô Ngà nghe thấy giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy gương mặt người kia trái tim cô lại co rút đau đớn, cũng hơn mười năm rồi mà những lời chì chiết vẫn còn vang vọng bên tai.
"Anh tới đây làm chi, tui đã trốn đến đây anh còn không chịu buông tha,anh muốn sao nữa". Cô Ngà đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông kia, giọng cô nghẹn ngào phát ra từng chữ khàn khàn.
"Anh xin lỗi". Hai Thà đưa tay nắm lấy tay của Ngà mà nghẹn giọng nói. "Anh bị cô ba bỏ bùa, anh không có phản bội em".
"Anh tưởng tui tin sao,chính miệng anh nói ...". Cô Ngà còn chưa nói hết liền bị hai Thà làm cho giật mình, trước ngực hai Thà xuất hiện một đường gân đỏ nổi lên rất đáng sợ."Sao lại như vầy".
"Bùa yêu đó". Hai Thà cười khổ mà đưa tay sờ lên ngực mình, hồi trước đâu có mà giờ lại nổi lên như thế này, chắc tại bị thằng nhỏ tạt máu chó hôm trước.
Hai Thà là chồng của ba Liên, hồi trước anh cùng Ngà thương nhau nhưng bị gia đình cấm cản, má hai Thà cho người đến đuổi cha con Ngà ra khỏi làng. Hai Thà nghe tin cãi với má một trận rồi bỏ theo Ngà, ở với nhau được vài tháng thì anh thay lòng đổi dạ, anh nói lời tuyệt tình với Ngà rồi quay về hỏi cưới cô ba Liên. Mấy hôm trước anh tình cờ đi ngang một tiệm thịt, bị thằng nhỏ tạt trúng máu chó, từ bữa đó về đầu anh đau như búa bổ trên ngực cũng xuất hiện mấy đường gân nổi lên.Hai Thà từ những cơn đau nhớ lại những chuyện đã trải qua, anh có ghé hỏi một bà thầy thì biết anh bị người ta bỏ bùa yêu, mà bà thầy không đủ đạo hạnh để giải.
Ngà cắn môi trong cổ họng lại có chút ngứa ngáy, cô đưa tay che miệng ho một trận, khi đưa tay ra thì máu tươi liền hiện rõ trong lòng bàn tay, sợ rằng thời gian sống cũng không được bao lâu.
"Anh Thà". Ngà khàn giọng gọi một tiếng, cô cắn chặt răng mà nói tiếp. "Thằng Tuấn Kiệt nó là con của anh".
Hai Thà cũng không có gì kinh ngạc, trước khi đến đây anh đã cho người thăm dò, anh bước đến ngồi xuống bên cạnh Ngà nhỏ giọng nói. "Anh sẽ tìm cách đưa em và con về".
"Hông được anh bây giờ là chồng người ta, em chỉ mong anh lo cho thằng Kiệt, em khụ...khụ". Ngà nói vài lời lại tiếp tục ho khan, thân thể này cũng đã yếu lắm rồi.
"Em mầm sao". Hai Thà đưa tay vỗ lưng cho Ngà, anh nhìn qua kẽ tay của cô thì thấy vết nước màu đỏ.
Ngà nắm chặt tay nước mắt không ngừng rơi xuống, cô quay lại nhìn hai Thà mà nói. "Em mà có chuyện chi anh nhớ phải chăm sóc tốt cho thằng Kiệt".
Ngà nói xong thì bật khóc lớn hơn, cô biết mình không sống nổi, nhưng cô sợ lắm sợ phải xa đứa con trai mà mình yêu thương. Nếu mai này không có cô thì nó phải sống làm sao, ai sẽ lo cho nó lúc bệnh giữa đêm, ai sẽ quan tâm thằng Kiệt có lạnh hay không để đấp mền cho nó. Ngà càng nghỉ nước mắt lại càng rơi xuống, hơn bao giờ hết cô muốn sống, muốn sống để nhìn đứa con trai trưởng thành.
"Em nói bậy, anh đi mời thầy lang đến em chờ anh". Hai Thà vội đứng lên lao ra bên ngoài chạy đi, anh nhớ phía bên khu chợ có thầy lang.
Hai Thà không hề biết rằng lần này đi rồi sẽ không bao giờ gặp lại Ngà nữa, cũng làm anh sống trong đau khổ,dằn vặt đến hết đời vì lúc này không mang Ngà theo mình.
...
Phương cầm diều mà nhìn Tuấn Kiệt tươi cười quay đi, nàng nhìn thấy màu đen hiện lên trên ấn đường của cậu , Phương mím môi vội lên tiếng. " Anh Kiệt chờ em chút xíu ".
Tuấn Kiệt mới xoay người liền đứng khựng lại, cậu thấy Phương đi trở lại vào nhà thì đứng chờ ở cửa. Phương đi vào phòng lấy trong túi vải một tấm giấy vàng, nàng lấy bút chấm mực chu sa rồi bắt đầu vẽ, đến khi hoàn thành lại bỏ vào gấp lại thành hình tam giác.
Phương làm xong thì vội ra bên ngoài, nàng đưa lá bùa cho Tuấn Kiệt rồi nói. "Anh đem theo bên mình đừng làm mất".
"Ừa cảm ơn em nhen". Tuấn Kiệt nhận lấy bỏ vào trong túi áo. "Thui anh về để má lo".
Phương đứng ở cửa nhìn bóng lưng của Tuấn Kiệt khuất dần, trong lòng nàng luôn bồn chồn nhưng lại không thể làm gì được.
Tuấn Kiệt đi về gần đến nhà thì nghe tiếng la hét, cậu liền vội chạy vào xem má làm sao,nhưng khi vừa tới cửa đã thấy cảnh tượng kinh khủng.
Cô Ngà đầu đã nức toát máu không ngừng chảy ra, thân thể gầy yếu nằm rạp trên nền đất lạnh, bên cạnh cô là hai gã đàn ông to cao đang cầm theo ống sắt.
Tuấn Kiệt thụt lùi ra sau cấm đầu mà bỏ chạy, không phải cậu muốn bỏ lại má mà cậu phải giữ mạng sống, cậu còn sống thì cậu mới biết ai đã hại má của mình.
Tiếng bước chân chạy phía sau càng lúc càng gần, Tuấn Kiệt đang chạy thì nghe đầu nhói lên một cái, thân thể nhỏ bé mất trọng tâm ngã ập xuống mặt đất. Trong mơ màng cậu nghe thấy tiếng nói của một trong hai gã phát ra.
"Mày làm gọn gọn vô, cô ba Liên mà biết tụi mình làm ẩu là chết ".
Tuấn Kiệt chỉ nghe đến đây ý thức đã không còn, nhưng cái danh xưng cô ba Liên cậu sẽ không thể nào quên.
Gã đàn ông đứng gần Tuấn Kiệt nhấc bổng cậu lên, nhưng vừa đứng vững đã nghe phía sau lưng lạnh buốt, gã xoay người thì thấy một người đàn bà tóc xõa dài nhìn gã đầy tức giận.
Cô Ngà chết rồi nhưng vẫn muốn bảo vệ cho con trai, cô dùng hết oán khí để linh hồn có thể hiện ra, cô cũng bất chấp mình sẽ tan hồn nát phách.
Gã đàn ông dường như đã biết trước, gã nhếch môi lấy ra một lá bùa đập thẳng vào trán cô Ngà, hồn phách cô bị đánh mạnh tan biến trong không khí, trước khi tan biến ánh mắt cô nhìn con trai đầy đau đớn.
"Ném nó xuống sông đi,nó vầy hông bơi nổi đâu". Gã đàn ông còn lại muốn mau chống trở về nên hối thúc.
Tuấn Kiệt bị ném xuống dòng nước lạnh, thân thể nhỏ bé bị nhấn chìm xuống đáy sông. Hai gã đàn ông nhìn một chút rồi cùng nhau trở về nhà của Ngà, chúng châm lửa đốt cháy ngôi nhà lá của cô
Khi hai Thà quay trở về ngôi nhà đã cháy gần hết, anh xong vào muốn tìm Ngà cùng con trai thì bị người dân cản lại, anh quỳ thụp xuống đất mà gào thét trong vô vọng.
Dưới lòng sông sâu một ánh sáng vàng nhạt từ bên dưới phát ra, bóng nước dần hình thành trên mặt sông rồi vỡ tan ra, một cái đầu từ bên dưới trồi lên rồi thở ra đầy khó khăn.
Tuấn Kiệt đưa tay bám vào một khúc chuối trôi sông, gần đây hay có vài cái đứa nhỏ hạ cây chuối đóng nè chơi, cũng vì thế nó trở thành vật cứu mạng cậu.
Tuấn Kiệt thở lên hồng hộc, ánh mắt ngước nhìn một vật to lớn đang tiếng đến, cậu nghe có tiếng hét lên vang vọng.
"Ông chủ bên đó có người". Một gã đàn ông trên chiếc ghe vội la lên thất thanh.
"Đi vớt người lên". Người đàn ông trung niên vội chỉ thị người ở đi cứu người.
......
Phương ngồi trên ghe mà trong lòng nặng trĩu, sau khi Tuấn Kiệt đưa diều xong thì bà Thắm lập tức lên ghe về nhà, bà nghe tin cháu nội có chuyện thì vội về trong đêm.
Khi về đến nơi đã là xế chiều hôm sau, bà Thắm đến nhà ông Chánh liền đi vào một căn buồng, sau một lúc thì cánh cửa mở ra, bà che miệng phun ra một ngụm máu. Gương mặt bà tái nhợt thở ra một cách nặng nhọc, bà đưa tay lau đi vết máu dính trên môi,thở ra một hơi mới đi ra bên ngoài.
"Sao rồi chị sui". Bà Chánh từ trên ghế đứng lên muốn vào trong nhưng bị bà Thắm chặn lại.
"Giờ hông nên vào đó, con nhỏ hông sao". Bà Thắm nói xong thì quay qua nhìn Nhàn, bà cau mày môi mấp máy nói khẽ mấy tiếng mà không ai nghe thấy.
Ánh mắt Nhàn như đỏ rực lên, cô nhìn vào trong buồng trong lòng có thứ gì rất khó chịu, người bên trong có điều gì khiến cô muốn lập tức ra tay giết chết. Lúc đứa bé trai kia sinh ra ,cô đã cảm nhận cái tồn tại khó chịu này, càng lúc càng khiến hồn phách của cô run lên, trong tâm trí dường như bao phủ một giọng nói khó ưa.
Bà Thắm đi ra phía bên ngoài ánh mắt nhìn thẳng lên trời, trăng đêm nay rất tròn và sáng nhưng lại không có sao, mây cuộn vào nhau nhìn rất quỷ dị.
Bà Thắm bước đi ra ngõ rồi nhìn vào trong nhà, nhân ảnh của Nhàn dần dần lướt gần tới chỗ bà.
"Cô muốn ra tay sao". Bà Thắm cau mày nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Nhàn.
Nhàn hừ lạnh một tiếng mới trả lời. "Tui mà ra tay thì nó còn sống tới bây giờ sao".
"Con Sương nó.. ". Bà Thắm chưa nói hết lời đã bị một luồng âm khí đánh tới.
"Im đi". Nhàn quát lên một tiếng, một trảo đánh tới bà Thắm.
Bà Thắm bị đánh ngã về sau lại phun ra một ngụm máu, bà thở hồng hộc đưa tay ôm lấy ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang giận dữ trước mặt.
"Tui giết nó bây giờ". Nhàn nghiến răng gương mặt bị che khuất dưới ánh trăng, ánh mắt đỏ rực cực kỳ hung ác.
Bà Thắm chống người ngồi dậy, gương mặt cũng tái nhợt, mà muốn mở miệng nhưng không dám.
Không gian trở nên im ắng chỉ có tiếng côn trùng kêu, Nhàn nhắm mắt lại kìm lại luồng âm khí đang cuồng cuộn dâng trào, một lát sau mới mở lời.
"Dẫn Phương về nhà, tui không muốn ở đây".
Nhàn nói xong thì quay lưng đi vào nhà, chưa bao xa thì lại nghe tiếng bà Thắm vang lên.
"Cám ơn".
"Người bà nên cảm ơn là con gái của bà". Nhàn cười khẩy nhìn vào trong nhà, nếu cô ta không về báo mộng thì Phương sẽ không vui vẻ như bây giờ.
"Cô định đi theo Phương mãi sao, dù sao thì má nó...". Bà Thắm thở dài bước đến gần cô một chút.
"Phương hông có hại tui". Nghe nói đến Phương lòng Nhàn lại dịu xuống, ánh mắt cũng nhẹ nhàng hơn. "Người giết tui là con Thanh, hông phải Phương".
Câu nói vừa dứt thì có âm thanh phát ra, tiếng động đó từ phía bên hông khiến Nhàn quay đầu nhìn, thân ảnh mờ ảo khuất sau hàng tre nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ.
Phương lùi vào trong bóng tối, tay che lấy miệng để không phát ra tiếng nào, cô Nhàn là do má nàng giết. Nàng xoay người bỏ chạy trên con đường tối đen, nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhỏ, tầm nhìn cũng mờ dần đi.
Nàng vấp phải đá ngã nhào xuống mặt đất, gương mặt úp xuống đường từng tiếng nức nở không ngừng phát ra, người mang lại ấm áp cho nàng, lại chính do mẹ ruột nàng giết chết.
Thật là trớ trêu.
Phương đưa tay cào xuống mặt đất, ngón tay do ma sát với sỏi đất trầy xước đến bật máu, nàng khóc đến nghẹn giọng, khóc khàn cả tiếng.
"Phương đừng khóc". Một đôi tay lạnh như lãnh ôm lấy cơ thể nàng kéo vào lòng, hương thơm quen thuộc tràn vào khoang mũi."Con không có lỗi đừng khóc".
"Nhưng ...bà ta ...bà ta". Phương đưa tay đẩy Nhàn ra , nàng cắn răng nhìn sâu vào đôi mắt đỏ của Nhàn mà nói. "Cô giết con đi".
"Phương ". Nhàn nhìn vào vòng tay trống trơn mà bất lực gọi một tiếng, ánh mắt cô dần rút đi màu đỏ.
Phương mím môi rút ra một đạo bùa đánh đến chỗ Nhàn, cô vội tránh qua một bên không tin nhìn nàng, Phương cắn chặt môi một lần nữa đánh về phía của Nhàn.
Lần này Nhàn không tránh đi, cứ như thế đứng im nhìn lá bùa đánh thẳng vào ngực, Phương vội thu tay lại cả người lao vào lòng ngực của Nhàn.
"Sao cô hông đánh con đi,sao cô..".
Phương chưa nói được thành câu liền bị Nhàn chặn lại, cảm giác lành lạnh từ khóe môi truyền đến khiến nàng mở to mắt, Nhàn cũng giật mình vội vàng ngẩng đầu lên.
Con nhỏ mí chín tuổi, mày làm gì vậy Nhàn.
3
Phương đưa tay chạm lên môi, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Nhàn, gương mặt nàng đỏ lựng xấu hổ mà vùi đầu vô ngực Nhàn.
Nhàn liếm môi mở miệng định nói gì đó nhưng không nói được, được một lúc cô đưa tay ôm chặt lấy Phương mà nói. "Nợ của ai nấy trả, con không có lỗi gì hết nên đừng ôm trách nhiệm vào mình".
Phương hít cái mũi từ trong ngực cô phát ra tiếng "dạ", nàng không muốn ngẩng đầu lên vì sợ thấy mặt Nhàn, nhớ lại lúc này vành tai nàng cũng đã đỏ lên. Tâm trí nàng giờ đây rối bời, nàng lại hơi ngước lên nhìn lên môi của Nhàn, nó lành lạnh nhưng rất mềm,Phương bất giác nuốt nước mắt miếng.
Hun một cái quên sạch luôn cái chuyện vừa rồi.
1
....
Bà Thắm trên tay cầm lá bùa đêm qua nhặt ở gần bụi tre, là bùa ẩn thân ngay cả bà cũng không phát hiện được, bà nhớ đến cảm giác trên đầu ngón tay, đốt sống cổ của Phương có gì đó rất lạ. Bà đứng lên đi vào trong phòng thờ, bà lấy cái hộp trong tủ ra lấy từ bên trong một cuốn sách. Bìa sách đã bị ngã màu xem ra đã có từ rất lâu, bà mở ra tìm kiếm một chút xem có gì khác lạ, đến gần trang cuối bà liền mở to mắt.
Cái này là.
Trong lúc bà Thắm đang ngạc nhiên, thì Phương vẫn còn nằm trên giường ôm lấy Nhàn, không hiểu hôm nay sao nàng lại dính cô như vậy.
Nhàn mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc dài của Phương, dưỡng mấy năm rồi cũng dài tới eo rồi.
''Cô Nhàn".
"Hửm".
"Hun..hun cái nữa nha cô".
2
"...".
Nhàn chớp mắt tay vuốt tóc Phương cũng dừng lại, hun cái gì mà hun.
Cô dạy hư một đứa nhỏ rồi.
"Hông được hở cô". Phương cắn môi ánh mắt long lanh như muốn khóc.
Nhàn mềm lòng thở dài mà nói một tiếng. "Hun một lần thôi nha".
Phương gật đầu lia lịa.
Nhàn tự hỏi con nhỏ phải chín tuổi hông trời.
Nhàn cuối xuống chạm nhẹ lên môi Phương, mềm mại lành lạnh chạm đến tận sâu trong lòng.
"A". Phương thốt lên một tiếng, nàng đưa tay che gò má đỏ ửng mà chui vào lòng Nhàn trốn mất.
Nhàn đưa tay nắm lấy vành tai mình xoa xoa, chợt cô nhớ ra điều gì liền hỏi Phương. "Con hông đi thả diều hở".
Phương nghe xong lồm cồm bò dậy nhảy xuống giường, nàng chạy vào góc phòng lấy ra con diều vui vẻ nói. "Đi, đi cô".
Nhàn nhìn ra phía bên ngoài rồi mới từ trên giường ngồi dậy, cô bước xuống giường nhặt lên đôi dép gỗ đi đến chỗ Phương, cô ngồi xổm xuống giúp Phương mang giày vào."Đi thôi".
Trời về chiều gió to nên con diều bị chao đảo rất nhiều, Phương nhìn con diều cứ lạng qua lạng lại mà buồn bực không thôi, Nhàn cười lên đưa tay chỉ về phía con diều, luồng gió bỗng nhẹ lại con diều liền bay rất im ả.
Phương cầm diều nhìn lên bầu trời đã dần tối, nàng thu diều lại nắm tay Nhàn đi về nhà, nàng cười tủm tỉm mà nói. "Sau này cô đừng đi đâu nhen cô, ở lại cạnh con thả diều như hôm nay nhen".
"Ừa, cô hông đi đâu". Nhàn nhẹ mỉm cười rồi nhìn lên con diều làm bằng giấy, trong lòng bật thốt lên một câu.
"Ở cạnh con đến khi cô tan biến thì thôi".